Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa, Trương Sùng Quang lặng lẽ đứng đó, sảnh hoa nhỏ không cách âm nên anh nghe được toàn bộ lời nói của Ôn Noãn.

Đến ngôi nhà này lần nữa, tất cả những gì anh nghe và thấy chỉ là sự lo lắng của người nhà họ Hoắc dành cho Hoắc Tây. Lo lắng cô sẽ bị anh ép buộc, lo lắng cô sẽ có một cuộc sống không tốt.

Không có người nào thực sự lạc quan về mối quan hệ của bọn họ.

Bao gồm cả Hoắc Tây, cô cũng nói mình sẽ ra đi, dù anh đã biết từ lâu nhưng trái tim anh vẫn rất đau.

Trương Sùng Quang nở nụ cười rất nhạt.

Anh không đi vào ngay mà đi đến lối đi trống, lấy trong túi ra một bao thuốc lá, đôi bàn tay run rẩy châm lửa, rít vài hơi, những ngón tay thon dài vẫn run rẩy.

Yết hầu Trương Sùng Quang hơi lăn.

Có lẽ cho đến khi chết, Hoắc Tây cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Ý thu dày đặc, qua khung cửa kính, những bông hoa mới trồng bên ngoài đang nở rộ, càng làm nổi bật sắc mặt xám xịt của người đàn ông.

cửa.

Trương Sùng Quang hút xong điếu thuốc thì quay lại gõ

"Hoắc Tây.

Bên trong, Ôn Noãn nhìn Hoắc Tây, nhẹ giọng nói: “Thằng bé tới tìm con!”

Hoắc Tây cười nhạt, đi tới mở cửa. Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, không quá nồng nhưng cũng khiến người ta không thể phớt lờ.

Hoặc Tây giật mình.

Cô biết Trương Sùng Quang cơ bản đã bỏ thuốc lá, sao bây giờ lại bắt đầu hút thuốc?

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn cô, nói bằng giọng rất dịu dàng: "Bên này bố trí xong chưa? Chút nữa người giúp việc phải dọn món rồi."

Hoắc Tây phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng nói: “Xong ngay đây.”

Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẩm, cuối cùng cũng không nói nhiều mà là vào giúp Ôn Noãn làm một số việc nhà. Từ nhỏ anh lớn lên bên cạnh Ôn Noãn và Hoắc Minh, biết rất rõ thói quen của Ôn Noãn nên dù không còn thân thiết như trước nhưng cũng không vấn đề gì.

Sau khi sắp xếp xong, Ôn Noãn nhìn chiếc bình màu xanh ở giữa.

Không ai biết chiếc bình này chính là chiếc bình trong căn hộ nhiều năm trước, bà đã mua nó sau khi xảy ra quan hệ thân mật lần đầu tiên với Minh. Sau đó vì một số việc nên cô đã bán nó đi, nhưng Hoắc Minh lại tìm thấy nó.

Lượn vòng nhiều năm như vậy, chiếc bình xanh này vẫn còn đó.

Con của bà và Minh cũng đã lớn như vậy rồi.

Ôn Noãn nhìn hồi lâu rồi nói với Trương Sùng Quang: “Để người giúp việc mang đồ ăn lên đi!”

Bữa cơm náo nhiệt, chắc là sợ Hoắc Doãn Tư và Trương Sùng Quang lại đánh nhau nên Hoắc Minh không cho con trai về. Sau bữa ăn, ông lại lên cơn nghiện cờ, Trương Sùng Quang bèn chơi hai ván với ông.

Sau khi bị thương, cơ thể Hoắc Minh suy yếu, tóm lại là không địch lại.

Cả hai ván đều thua.

Ông nhìn bàn cờ thở dài: "Già rồi! Sau này là thiên hạ của người trẻ tuổi các cậu."

Trương Sùng Quang đặt lại quân cờ đen trắng.

Nghe vậy, anh thấp giọng nói: "Là bố nhường con."

Hoắc Minh ngẩng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau mới nghiêng người vỗ vai Trương Sùng Quang: “Thật ra tôi rất muốn nhường, nhưng sức lực không cho phép.

Trương Sùng Quang không hiểu, có lẽ là bởi vì anh không muốn hiểu.

Hoắc Minh đã đứng dậy: “Mệt rồi, tôi nghỉ ngơi một lát, lát nữa cậu đưa mẹ con Hoắc Tây về thì lái xe chậm một chút.”

Trương Sùng Quang vội vàng đứng dậy: “Con biết rồi bố”

Anh muốn đỡ, nhưng Hoắc Minh xua tay tỏ vẻ không cần. Trương Sùng Quang cứ thế nhìn bóng lưng ông, đôi mắt hơi ươn ướt...

Anh không khỏi nhớ tới khi còn nhỏ mình đã từng nhìn bóng lưng Hoắc Minh không biết bao nhiêu lần.

Anh tuấn phấn chấn.

Khi đó, anh hy vọng người đàn ông này là cha ruột của mình.

Bây giờ, có lẽ ông rất hận mình cũng nên, và cả bất đắc dĩ nữa!

Lúc trở về, trong suốt quá trình lái xe Trương Sùng Quang không nói gì, chỉ im lặng.

Trái lại Hoặc Tây lại nhẹ nhàng nói: "Tôi nghe mẹ nói Lý Tư Ỷ sinh rồi... Tôi muốn đi thăm"

וו

Phía trước là đèn đỏ, Trương Sùng Quang chậm rãi dừng xe, nghiêng đầu nhìn người trong gương chiếu hậu, dịu giọng nói: “Anh cùng em đến đó.”

Hoắc Tây tự nhiên nói: “Không cần, tôi để trợ lý đi cùng là được.

Trương Sùng Quang đỡ vô lăng, nhẹ nhàng phủ lên, hồi lâu sau mới trả lời: "Hoắc Tây, sáu mươi ngày này đúng là anh miễn cưỡng giành ra được, lẽ nào ngay cả quyền lợi trong sáu mươi ngày này em cũng không muốn cho anh ư?"

Có lẽ sau sáu mươi ngày, bọn họ không còn được như bây giờ, cả gia đình ngồi chung một xe nữa.

Cô không cần phải nói dối anh nữa.

Hoắc Tây cảm giác được tâm trạng anh không tốt, hơn nữa bọn nhỏ đều ở trên xe, cô cúi đầu áp vào Tiểu Hoắc Tinh, nhẹ giọng nói: "Muốn đi thì cứ đi cùng đi!"

Nhưng sự thoái nhượng của cô cũng không khiến Trương Sùng Quang vui vẻ mà chỉ cảm thấy bi thương.

Đèn chuyển sang xanh, anh khởi động xe.

Xe chạy về biệt thự, Miên Miên và Duệ Duệ đi học thêm, còn lại Tiểu Hoắc Tinh cần được người khác chăm sóc... Hoắc Tây cho cô bé bú.

Khi cô đặt con xuống và chuẩn bị đứng dậy cài cúc áo thì Trương Sùng Quang từ bên ngoài đi vào.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô cúi đầu xuống, mắt chợt đỏ.

Anh tiến tới ôm eo cô từ phía sau.

Một bàn tay tiến lên, tuỳ tiện làm việc mình muốn làm. Hoắc Tây cảm thấy đau đớn, cô hừ nhẹ: "Trương Sùng Quang!"

Trương Sùng Quang cắn vào gáy nõn nà của cô.

Không phải là động tình mà là một loại phát tiết, anh đã muốn làm điều này từ lâu rồi.

Anh ôm cô trong vòng tay loạng choạng đến cạnh mép giường lớn, dùng tư thế này đè cô xuống giường... Cơ thể họ dán chặt vào nhau như chiếc thìa, đôi môi mỏng của Trương Sùng Quang di chuyển đến gốc tai cô, run giọng hỏi: "Tại sao phải thỏa hiệp? Là vì thương hại anh sao?"

Hoắc Tây sửng sốt một lát mới hiểu được ý tứ của anh.

Anh đang ám chỉ việc đi gặp Lý Tư Ỷ.

Cô không hiểu anh đang nghĩ gì, trước đây Trương Sùng Quang không phải là người hay lo được lo mất như vậy, cô do dự nói: "Vậy tôi không đi!"

Trương Sùng Quang ôm chặt cô trong lòng, hô hấp hổn hển đè nén: “Thật ra anh không muốn để em đi, cơ thể em vừa mới tốt lên không thích hợp ra ngoài phơi gió, hơn nữa sáu mươi ngày còn không đủ cho anh nhìn, sao nỡ lòng để người khác nhìn?”

câm.

Nhưng anh cũng biết cô không thích bị người khác giam

Anh nói thế này: "Anh đưa em đến đó. Anh sẽ không lên mà đợi em trong xe.

Hoắc Tây có chút bất ngờ trước sự nhượng bộ của anh. Cô muốn nói vài lời hoa mỹ nhưng lời nói đến khoé miệng lại không thốt ra được. Cô nghĩ anh hẳn đã biết quyết định của cô, một tháng nữa cô muốn rời đi, thế nên anh mới bất thường như vậy.

Hoắc Tây xoay người trong vòng tay anh.

Hiếm khi cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh mà không có sự phản kháng hay chống cự lạnh lùng.

Cô thậm chí còn ngẩng đầu lên hôn lên cằm anh, nhẹ nhàng nói: "Trương Sùng Quang, chuyện đã xảy ra không thể sửa chữa được, nhưng chúng ta vẫn có thể khống chế được chuyện sau này phải không?"

Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô.

Anh kéo cô vào trong người, rằng môi gắn bó với cô, giọng khàn khàn và trầm thấp: "Em đang thuyết phục anh và em trở thành một cặp vợ chồng hoàn hảo như trước, vì con cái của chúng ta... phải không?"

Hoặc Tây không phủ nhận.

Trương Sùng Quang xoay người đè cô xuống bắt đầu hôn. Nói thật, khi anh hôn cô, cảnh tượng của anh và Tống Vận lại hiện lên trong đầu Hoắc Tây, cô chống cự.

Không có kẹo anh đưa, cô hoàn toàn chẳng có cảm giác gì cả, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Nhưng Hoắc Tây không đẩy anh ra.

Cô thậm chí còn ôm cổ anh, mềm mại khiến anh hôn cô thật sâu. Đây là lần đầu tiên kể từ sự việc đó cô mềm mại chủ động như vậy. Mắt Trương Sùng Quang đỏ lên, gần như run giọng gọi cô: "Hoắc Tây.

Hoắc Tây cũng đoán rằng một năm qua anh chưa từng có phụ nữ.

Cô nghĩ anh nên giải toả, nếu không sẽ nín nhịn đến hỏng người.

Tay Hoắc Tây nhẹ nhàng kéo thắt lưng của anh, ánh mắt Trương Sùng Quang tối sầm, đè lại cánh tay sờ soạng lung tung của cô: "Hoắc Tây? Em cho rằng anh chỉ vì chuyện này sao? Em vừa mới ra tháng.

Hoắc Tây không nói gì, cô ngẩng đầu hôn lên cằm anh, ngón tay mềm mại đối xử với anh dịu dàng.

Trương Sùng Quang không thể cự tuyệt cảm giác này.

Anh biết cô chỉ đang báo đáp, chỉ đang thương hại anh, nhưng anh không thể cưỡng lại thuốc độc bọc trong kẹo... Nụ hôn dần dần đổi vị, Trương Sùng Quang giữ tay cô lại, cả khuôn mặt tuấn tú như bị ma ám.

Anh thậm chí còn cởi cúc áo của cô...

Hoắc Tây nắm lấy tay anh, lẩm bẩm: "Trương Sùng Quang, không được...

Giọng nói của anh còn dịu dàng hơn cả đêm tối: "Anh biết! Đừng sợ!"

Anh chỉ muốn ôm cô, muốn nhìn cô, khắc sâu cô vào tâm trí anh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK