Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm nhìn cô một cái, đi mở cửa.

Hoắc Minh và thư ký Liễu đang đứng ở trước cửa, sắc mặt đều không tốt lắm.

Nhất là Hoắc Minh.

Hoắc Minh không phải đến tìm Minh Châu mà là tìm Lục Khiêm, anh nhìn chằm chằm Minh Châu và Lục Khiêm, ánh mắt đó khiến thư ký Liễu lạnh đến phát run, lúc trước anh ta đã nghe nói vị nhà họ Hoắc này là Diêm Vương sống, anh ta còn không tin.

Dù sao lúc trước, ngoại trừ chạy đến thành phố C đánh một trận với ông Lục.

Thì không có những việc quá đáng khác.

Nhưng lúc này anh ta tin rồi.

Hoắc Minh không đi vào, trực tiếp nói với em gái: "Xe ở dưới lầu, em với thư ký Liễu xuống lầu trước."

Minh Châu rất nghe lời của anh.

Cô im lặng đứng dậy, đi đến cửa thay giày.

Bụng lớn cúi xuống không tiện, là Hoắc Minh giúp cô thay, thay xong giọng điệu của anh cũng hơi dịu dàng chút: "Ở trong xe đợi anh!"

Vừa nói vừa mặc áo khoác cho cô.

Thư ký Liễu xoa dịu bầu không khí: "Tổng giám đốc Hoắc thật chu đáo."

Anh ta đỡ người, đi nhanh như bay.

Hoắc Minh đóng cửa lại.

Anh chầm chậm đi vào, ngồi ở đối diện Lục Khiêm, gọi ông tiếng cậu.

Lục Khiêm chầm chậm thở dài một hơi: "Có thuốc không?"

Hoắc Minh do dự, từ trong túi áo lấy hộp thuốc ra, lấy một điếu đưa cho Lục Khiêm.

Đây là điếu thuốc đầu tiên trong nửa năm gần đây của Lục Khiêm.

Ông run tay châm lửa.

Khi khói lan ra từ trong ngón tay, ông nhẹ nhàng lên tiếng: "Kết quả xét nghiệm không tốt lắm, phải không?"

Hoắc Minh không trả lời.

Chỉ là mắt đen của anh như sương mù vậy, mờ mịt.

Lục Khiêm đã biết thật sự không tốt rồi...

Ông chậm rãi mà tham lam hút một hơi thuốc, sau đó quả quyết dập tắt thuốc đi, ông nhìn chằm chằm vào người đàn ông tuấn tú trước mặt, khàn giọng lên tiếng: "Minh, tám chữ sống chết có số, phú quý do trời này từ nhỏ tôi đã hiểu sâu rồi nhưng khi đến cuối cùng tôi lại không nỡ!"

Ông không nỡ Minh Châu, không nỡ Thước Thước và đứa con còn chưa ra đời.

Ông không thể chết.

Giọng nói của Hoắc Minh lạnh lùng: "Cậu đương nhiên không thể chết!"

Bởi vì điều ông nợ Minh Châu còn chưa trả xong, bất kể bọn họ có thể đi đến cuối cùng không thì hai đứa con đều là trách nhiệm của ông, không phải nói là cho chút tài sản là đã nuôi con đâu.

Hoắc Minh không phải người khích động.

Anh nói xong thì rời đi.

Lục Khiêm một mình ngồi ở đó, ông nhìn quanh ngôi nhà này cảm thấy toàn thân phát run.

Ở đây có toàn bộ ký ức đẹp đẽ của ông và Minh Châu.

Nửa năm đó vô cùng ngọt ngào.

Nhưng bây giờ nghĩ lại dường như đã cách rất lâu.

Điếu thuốc trên bàn tỏa ra sức hấp dẫn cực lớn, nhưng Lục Khiêm nhịn không hút.

Ông còn muốn nhìn thấy con ra đời.

Ông còn muốn nhìn thấy Lục Thước cưới vợ sinh con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK