Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người giúp việc thấy cô vẫn kiên trì, chỉ có thể dẫn cô vào biệt thự, vừa đi vừa nói chuyện: “Ông chủ đang đọc sách ở trên tầng! Bây giờ trời mưa, chân ông chủ hơi đau.”

Lúc này Hoắc Tây mới nở một nụ cười rất nhẹ, liền nhìn thấy Hà Lộ đang đứng trong phòng khách của biệt thự.

Hà Lộ đứng đó giống như một nữ chủ nhân của căn nhà, đánh giá Hoắc Tây.

Người giúp việc không rõ tình hình thế nào, khó xử nói: “Cô Hà, bà chủ tới thăm ông chủ.

Ban đầu Hà Lộ không lên tiếng, cô ta nhìn chằm chằm Hoắc Tây, một lúc lâu sau mới nói với người giúp việc: “Cô đi xuống trước đi! Tôi sẽ tiếp đón luật sư Hoắc... Còn nữa, cô ta và Tổng Giám đốc Trương đã ly hôn rồi, cũng không phải là bà chủ của cô nữa.

"

Mặc dù người giúp việc hơi sợ cô ta, nhưng cũng không đồng ý với những câu nói này.

Cô ấy phản bác lại: “Người ta đều nói một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, hơn nữa ông bà chủ còn cùng nhau nuôi dạy ba đứa trẻ, mối quan hệ này chặt không đứt, bứt không rời. Hơn nữa cô Hà đây cũng chưa từng được gả vào nhà này mà không phải sao?”

Trong lòng Hà Lộ hơi không vui.

Ngược lại Hoặc Tây lại rất rộng lượng, nói với người giúp việc: “Đi xuống pha cho tôi một tách trà nhài lên đây đi.”

Người giúp việc tiếp lời rất tự nhiên: “Được, tôi sẽ pha loại lá kim mà ngài thích uống nhất.”

Thái độ vui vẻ thân thiết của hai người họ khiến Hà Lộ hơi khó chịu.

Lần này, mặc dù Trương Sùng quang nói là chi tiền thuê cô ta diễn kịch, cũng không phải thực sự có tình cảm gì với cô ta, thế nhưng cô ta vẫn nghĩ chỉ cần cô ta có thể tới gần Trương Sùng Quang, cô ta vẫn có cơ hội để được gả vào nhà giàu.

Hà Lộ không có ý định buông tha cơ hội ngàn năm có một này.

Đợi người giúp việc rời đi, cô ta nhìn Hoắc Tây cười lạnh: “Trương Sùng Quang không muốn gặp cô! Cô cần gì phải tự làm mình mất mặt! Luật sư Hoắc cũng là người có danh tiếng, làm một người phụ nữ lại đi chạy theo một người đàn ông, tôi nghĩ nếu bị truyền ra ngoài cũng chẳng mấy dễ nghe nhỉ!”

Hoắc Tây ngồi xuống sô pha, vuốt mái tóc dài của mình.

Một hồi lâu sau, cô mới nhấc mắt: “Tôi rất vui! Có vấn đề gì sao cô Hà?”

Cô là luật sư, đương nhiên Hà Lộ không thể chiếm được lợi ích gì của cô trên phương diện ăn nói này, vì vậy tiếp đó lại là một tiếng cười lạnh: “Nếu anh ấy muốn gặp cô thì lúc này đã xuống đây gặp cô rồi, anh ấy không muốn gặp cô chính là vì không muốn ở bên cô, chẳng lẽ cô còn không hiểu rõ điểm này hay sao? Luật sư Hoắc, thực ra cô thực sự không cần phải tự tin đến vậy đâu, tình cảm của con người rồi đều sẽ bị mài mòn theo thời gian thôi, không ai sẽ yêu ai mãi mãi cả.

Đúng lúc này, người giúp việc đưa trà nhài lên.

Nhưng Hoắc Tây chưa uống ngay, cô khẽ cười, nói: “Cô nói rất đúng, không có ai sẽ yêu ai mãi mãi cả! Thế nhưng cô Hà, tôi nghĩ nếu Trương Sùng Quang yêu cô thì cũng đã đồng ý cho cô một thân phận từ lâu rồi không phải sao? Cũng đâu cần để cô phải... cũng thân phận chưa được cưới vào cửa mà ở đây sử dụng quyền lợi của bà cả, khiến cho tôi biến thành người như kẻ thứ ba vậy chứ?”

Mặt Hà Lộ đỏ bừng lên, cô ta muốn phản bác lại nhưng không thể bật ra dù chỉ một chữ.

Người giúp việc đứng bên cạnh suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Nên thế này mới đúng, sướng chết cô ấy rồi!

Hoắc Tây cũng không muốn đợi lâu, cô nhận lấy khăn mặt người giúp việc đưa tới, lau qua mặt mũi, nhẹ giọng nói: “Thông báo với ông chủ rằng tôi đã tới đây, nếu anh ấy không tiện thì lần sau tôi lại đến”

Người giúp việc xúc động tới mức không biết phải làm thế nào mới tốt.

Hoắc Tây đã đứng dậy, đi về phía cửa, không hiếu chiến.

Phía sau truyền tới giọng nói tức giận muốn hộc máu của Hà Lộ: “Anh ấy sẽ không thay đổi ý định đâu, anh ấy đã không còn yêu cô nữa rồi.”

Thân hình Hoắc Tây hơi khựng lại.

Một lát sau, giọng cô truyền tới từ xa xôi: “Trương Sùng Quang thuê cô mất bao nhiêu tiền?”

Sắc mặt Hà Lộ tái nhợt.

Đôi môi cô ta giật giật, định nói gì đó nhưng Hoắc Tây đã rời khỏi biệt thự, chỉ chốc lát sau trong sân đã vang lên tiếng khởi động của xe ô tô, từ từ rời xa.

Hoắc Tây đã đi rồi.

Trương Sùng Quang đứng trước cửa sổ sát đất, im lặng nhìn chiếc ô tô con kia biến mất trong tầm mắt của mình.

Hà Lộ tới báo cáo với anh.

Cô ta đẩy cửa vào phòng sách, chỉ thấy cuốn sách tên “Tự chủ” đang nằm lộn xộn trên sô pha, mà chủ nhân của cuốn sách thì đang đứng bên cửa sổ, im lặng không biết suy nghĩ điều gì.

Thực ra cô ta biết, anh đang nghĩ đến Hoắc Tây.

Điều này khiến Hà Lộ vô cùng khó chịu, cô ta nhẹ nhàng bước tới, đứng sau lưng anh khẽ gọi một tiếng: “Tổng Giám đốc Trương.”

Trương Sùng Quang không lên tiếng.

Hà Lộ không nhịn được mà nói chuyện: “Nếu anh không yêu cô ta, vậy đừng nên để cô ta tiếp tục xuất hiện trong thế giới của anh nữa, ví dụ như đổi bảo vệ ở cửa hay đổi người giúp việc trong nhà đi, đương nhiên cô ta sẽ không thể đến gần anh”

Nói xong, ngực cô ta phập phồng kịch liệt.

Có một chút hối hận, nhưng cảm giác kích động còn nhiều hơn cả, cô ta gần như buột miệng thốt ra: “So với cô ta, một người độc thân chưa có con cái như em thực ra càng hợp chăm sóc cho anh hơn.”

Đến lúc này Trương Sùng Quang mới lên tiếng.

Anh vừa lên tiếng là lời nói ra đã đầy hương vị châm chọc: “Cô đang nói cô phù hợp để chăm sóc một người tàn phế hơn?”

Hà Lộ rưng rưng nước mắt: “Em thích anh.”

“Thích, tôi...?”

Trương Sùng Quang gắn từng chữ lặp lại hai chữ này, giọng điệu trào phúng, anh hỏi ngược lại: “Là thích con người tôi hay thích tiền của tôi? Hà Lộ... Mục đích tôi chi tiền để thuê cô về đây là để cô giúp tôi ngăn cản Hoắc Tây, không phải để cô biến tôi thành một thằng ngốc.

Một người phụ nữ như cô ta, ở thành phố B này không có đến hàng chục nghìn thì cũng phải mấy nghìn người.

Có lẽ trước đây anh còn có thể liếc mắt nhìn một cái.

Thế nhưng từ sau chuyện của Tống Vận, những người phụ nữ như thế này đến nhìn anh cũng không thèm nhìn một cái, cho dù đã khôi phục lại trạng thái độc thân thì ngay cả hứng thú gặp dịp thì chơi với bọn họ cũng không có.

Anh cười lạnh thành tiếng: “Cô đi được tới vị trí ngày hôm nay, chắc chắn cũng phải trả giá không ít nhỉ! Chắc cô cũng không muốn chỉ vì đắc tội ai đó mà không còn lăn lộn được trong cái ngành này, thậm chí còn không sống nổi ở thành phố B chỉ trong một đêm đâu nhỉ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK