Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Ôn Noãn trông cực kỳ tái nhợt, nhưng biểu tình lại thản nhiên bình tĩnh: “Ký tên đi!”
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ tay khép cửa lại, từ từ đi tới cầm tập tài liệu kia lên, thấp giọng nói: “Ôn Noãn… Chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, anh hứa với em, cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Hoắc Tây nữa!”
Ôn Noãn hơi nhếch môi, cười lạnh.
Lời hứa của anh, cô không còn muốn nghe thêm một lần nào nữa!
Bây giờ, cô chỉ muốn bảo vệ con mình mà thôi…
Cồ vẫn bình tĩnh, đáp: “Ký đi, chờ tình trạng của Hoắc Tây ổn định hơn một chút, tôi và hai đứa nhỏ sẽ dọn ra ngoài!”
Thật ra, ôn Noãn vẫn cảm thấy buồn bực, khó chịu trong lòng.
Lúc trước, khi cô chuyến đến đây, ít nhiều vẫn mang theo hy vọng.
Cô những tưởng khi trong một gia đình lớn như bây giờ, Hoắc Minh có thể cảm nhận được thế nào là tình cảm gia đình, nhưng có lẽ cô đã sai ngay từ lúc bắt đầu. Đáng ra, cô nên hết hy vọng từ năm ngoái rồi, khi anh bỏ lại người thân trong nhà mà đi cứu sở Liên.
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, thấy khóe mắt ươn ướt của cô.
Tài liệu trong tay anh bị ném xuống bàn trà.
Anh vào phòng thay đồ đế thay quần áo, nhưng tìm nửa ngày cũng chẳng tìm ra thứ gì mặc được!
Cuối cùng, anh đứng ở trong đó, nói chuyện với Ôn Noãn bên ngoài: “Em nghĩ rằng anh không có chút tình cảm nào với em, nhưng ôn Noãn à… Nếu anh thật sự không thích em, thì làm sao anh có thể quay lại với em!”
Anh vẫn không chịu ly hôn, không chịu ký tên!
“Ôn Noãn, không phải em yêu anh sao?”
Ôn Noãn bình tĩnh trả lời: “Yêu thì có tác dụng gì! Hoắc Minh, tôi chỉ muốn sống những tháng ngày yên ổn mà thôi!”
Hoắc Minh đang thay áo sơ mi, bổng giật mạnh áo ra, ném sang một bên rồi mặc áo khác.
Anh lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng cũng ra khỏi phòng thay đồ.
Anh nhìn cô, dịu giọng nói: “Anh sẽ không đồng ý ly hôn!”
Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt: “Kiểu gì tôi cũng sẽ tìm được cách thôi! Hoắc Minh, anh không chịu ký thì đừng trách tôi xuống tay với người thương của anh!”
Hoắc Minh cười lạnh: “Cô ta không phải, em mới là người anh thích!”
Ôn Noãn giễu cợt.
Trò đùa này, chẳng buồn cười chút nào.
Cô xoay người rời đi, không thèm ngoảnh đầu lấy một lần, cách cửa bị đập mạnh vang lên tiếng “rầm” nặng nề…
Trước khi rời đi, Hoắc Minh ghé qua thăm Doãn Tư, người giúp việc đang cho Doãn Tư bú sữa, anh không nhịn được mà hỏi: “Không phải sáng nay ôn Noãn đã cho thằng bé bú rồi sao?”
Thứ kia của cô vẫn rất nở nang.
Lớn đến mức Tiểu Doãn Tư uống không hết.
Vẻ mặt người giúp việc trông không tốt lắm, nhỏ giọng thưa: “Đêm qua mợ Hoắc bỗng nhiên mất sữa, một giọt cũng không có, không biết đã xảy ra chuyện gì!”
Hoắc Minh rõ ràng giật mình.
Không phải ôn Noãn vừa sinh Doãn Tư chưa được ba tháng sao?
Sao lại không còn sữa?
Anh bế Tiểu Doãn Tư lên, không nói gì cả, thầm nghĩtối nay phải nói chuyện với ôn Noãn mới được… Về cuộc hôn nhân của bọn họ, về con trai của hai người!
Mười một giờ trưa.
Phiên thấm vấn của tòa kết thúc, Hoắc Minh ra khỏi Tòa án.
Trước xe của anh bỗng có một cô gái trông nhếch nhác vô cùng, cả người đầy máu, trên da lộ ra nhiều vết bầm xanh xanh đỏ đỏ, rõ ràng là mới bị người ta dạy dỗ.
Sơ Liên run run nói: “Luật sư Hoắc, xin ngài hãy nói chuyện với bà Hoắc giúp tôi, cho tôi một con đường sống! Hôm qua tôi chỉ muốn chơi với bạn nhỏ một chút thôi, thật sự không cố ý, tôi khống biết cô ấy lại điên như vậy!”
Hoắc Minh mở cửa xe, ném cặp vào trong.
Sau đó anh nhìn sang sở Liên, châm một điếu thuốc: “Tại sao cô lại đến nhà trẻ tìm con gái tôi?”
Sở Liên co rúm cả người.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc, đêm đó ngài đưa tôi về, có phải là ngài cũng đối xử đặc biệt với tôi không? Tôi biết
Sao lại không còn sữa?
Anh bế Tiểu Doãn Tư lên, không nói gì cả, thầm nghĩtối nay phải nói chuyện với ôn Noãn mới được… Về cuộc hôn nhân của bọn họ, về con trai của hai người!
Mười một giờ trưa.
Phiên thấm vấn của tòa kết thúc, Hoắc Minh ra khỏi Tòa án.
Trước xe của anh bỗng có một cô gái trông nhếch nhác vô cùng, cả người đầy máu, trên da lộ ra nhiều vết bầm xanh xanh đỏ đỏ, rõ ràng là mới bị người ta dạy dỗ.
Sơ Liên run run nói: “Luật sư Hoắc, xin ngài hãy nói chuyện với bà Hoắc giúp tôi, cho tôi một con đường sống! Hôm qua tôi chỉ muốn chơi với bạn nhỏ một chút thôi, thật sự không cố ý, tôi khống biết cô ấy lại điên như vậy!”
Hoắc Minh mở cửa xe, ném cặp vào trong.
Sau đó anh nhìn sang sở Liên, châm một điếu thuốc: “Tại sao cô lại đến nhà trẻ tìm con gái tôi?”
Sở Liên co rúm cả người.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc, đêm đó ngài đưa tôi về, có phải là ngài cũng đối xử đặc biệt với tôi không? Tôi biết ngài thích khuôn mặt này, khuôn mặt rất giống chị tôi…”
Hoắc Minh chậm rãi phun ra một ngụm khói.
Anh nhìn cô ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Có lẽ khuôn mặt của cô đúng là làm tôi nhớ đến chuyện gì đó, nhưng chuyện này chắc chắn chẳng phải chuyện vui vẻ gì! Hơn nữa, cô dựa vào đâu mà cho rằng bản thân có quyền đến làm phiền Hoắc Tây?”
Cho nên cô ta phải được dạy cho một bài học, Hoắc Minh cũng thấy chẳng cần thông cảm gì cho cô ta.
Anh không phải là loại đàn ông thích làm xằng làm bậy, nhưng anh hiểu rõ nam nữ mập mờ là như thế nào.
Đêm đó ở trên xe, khi cô ta dựa sát vào…
Anh đã bình tĩnh từ chối!
Anh cảm thấy cô nhóc không hiếu chuyện này cũng nên biết giữa bọn họ không được có trò đùa này!
Sắc mặt Sở Liên tái xanh, cơ thế bị thương run rấy không thôi.
Bây giờ cô ta đã đến bước đường cùng rồi.
Trường đã đuổi học cô ta, căn phòng cô ta thuê cũng bị chủ nhà bán đi… Chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ phải ngủ ngoài đường, nên mới đến đây kế tình trạng khốn đốn của mình cho anh nghe, hòng mong anh sẽ đau lòng cho mình.
Hoắc Minh phủi phủi tàn thuốc.
Anh lạnh nhạt nói: “Cô rời khỏi thành phố B, đến chỗ thư ký Trương lấy tấm séc hai trăm ngàn đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của sở Liên trắng bệch như tuyết, đây không phải là kết quả mà cô ta muốn!
Thứ cô ta muốn là được kim ốc tàng kiều!
Sau đó leo lên vị trí bà Hoắc!
Cô ta cắn cắn môi, nước mắt rưng rưng chực rơi xuống: “Luật sư Hoắc, em muốn ở bên anh đâu phải vì tiền! Em chỉ đơn giản là thích anh mà thôi… Anh, anh rể, anh thật sự không hề có cảm giác gì với em sao?”
Anh rể…
Thư ký Trương ở bên cạnh liếc mắt xem thường, tốt bụng nhắc nhở: “Cô Kiều khi còn sống đã từng kết hôn một lần! Người đó là anh Hoàng, người Anh gốc Hoa!”
Sắc mặt Sở Liên xấu hố, khó coi.
Giờ đây cô ta đã không còn mặt mũi, không còn liêm sỉ gì nữa rồi, tính lợi dụng quan hệ cấm kỵ của hai người để kích thích dục vọng chiếm hữu của Hoắc Minh.
Nhưng đáng tiếc là Hoắc Minh không hề có một chút ý nghĩ nào với cô ta.
Đàn ông đều rất thích so sánh.
So với Ôn Noãn nở nang đầy đặn, sở Liên chỉ trông như một con gà con khô cằn!
Đàn ông nào không mù đều biết mình muốn ỏm ai!
Hoắc Minh không muốn dây dưa nữa, bỏ lại một câu: “Tôi cho cô ba ngày để suy nghĩ!”
Ngồi trên xe, anh nhớ đến ôn Noãn…
Anh không hề thấy thương xót sở Liên chút nào, nhưng anh luôn cảm thấy việc ôn Noãn khồng lưu đường sống cho người ta như thế này, rất giống anh ngày trước.
Hoắc Minh nhớ tới hai mẹ con ở thành phổ H kia.
Anh lại bắt đầu bực bội.
Anh biết Ồn Noãn làm vậy với sở Liên một nửa là trả thù xả giận, một nửa là muốn khích anh, ép anh phải ký đơn ly hôn… Anh không khỏi nghĩ, chẳng lẽ cô gấp gáp muốn rời xa anh đến vậy sao?
Có ai đang chờ cô sao?
Cố Trường Khanh, hay là Hạ Như Lâm?
Quá trưa, anh lái xe về nhà họ Hoắc, anh biết
ôn Noãn đang ở nhà với Hoắc Tây.
Hoắc Tây đang ngủ trưa.
Hoắc Minh dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hỏi người giúp việc: “ôn Noãn đâu?”
Giúp việc thận trọng đáp: “Mợ Hoắc đang ở phòng gym dưới tầng trệt ạ!”
Giờ mà cô còn có tâm trạng đi tập gym…
Hoắc Minh cởi áo khoác tây trang, đi cầu thang thẳng xuống tầng trệt.
Quả nhiên ôn Noãn đang ở đây.
Âm nhạc thư giãn vang lên, thân hình uyển chuyển của người phụ nữ ở đó, từ ngày thấy bản thỏa thuận ly hôn, cảnh này đều luôn kích thích Hoắc Minh.
Anh bước tới, bật nhạc to lên.
Ôn Noãn đã nhận ra, cô dừng động tác, nhìn sang anh: “Sao về sớm như vậy, về ký tên sao?”
Hoắc Minh đến gần cô.
Từng bước, từng bước rút ngắn khoảng cách, anh ôm lấy vòng eo thon gầy của cô, kéo vào lòng mình.
Vừa cúi đầu xuống đã hôn cô mạnh bạo.
Cơ thể cô mềm mại, làn da mướt mồ hôi trắng đến chói mắt.
Hoắc Minh thích thú không thôi, âu yếm vổ về không chịu buông tay, vừa hôn cô vừa nói ra những lời bấn thỉu: “Em đánh cô ta thành ra như vậy là muốn anh đồng ý ly hôn với em, có đúng không? ôn Noãn, tại sao em lại nghĩ anh có thể thích cô ta cơ chứ? Nếu phải so sánh, anh sẵn sàng ngủ với em mỗi ngày… Khi làm chuyện đó, em nũng nịu ngoan ngoãn đến mức nào, em không biết sao?”
“Mấy tháng rồi không chạm vào người em, chắc là em đã quên mất rồi!”
“Vậy để anh giúp em ôn lại nhé!”
Hoắc Minh rất mạnh tay, ôn Noãn bị anh đấy ngã vào sô pha mềm mại.
Đầu cô vùi vào trong vải, cảm nhận được thế công kích như chẻ tre của anh, ngay cả âm thanh phản kháng cũng vỡ vụn…
Hoắc Minh cắn vào phần thịt mềm sau tai cô, thấp giọng lấm bấm: “Thoải mái quá!”
Bây giờ hai người đang ở nhà họ Hoắc.
Ôn Noãn không thế nào lớn tiếng được, nếu không sẽ khiến người khác chê cười, hơn nữa người lớn trong nhà còn đang nghỉ trưa… Cô khó chịu quay mặt đi, đuôi mày hiện ra màu xanh nhạt mê người.
Hoắc Minh thích nhất là nhìn thấy chỗ đó…
Mỗi lần Ồn Noãn hứng lên, màu xanh nhạt kia liền hiện ra.
Anh nhìn nó một lúc lâu, sau đó ngón tay thon dài khẽ vuốt ve chỗ kia, thở hổn hển nói: “Bây giờ em vẫn là vợ anh, ngày nào anh chưa ký tên, ngày đó em vẫn còn là bà Hoắc!”
Anh quang minh chính đại thể hiện chủ quyền với cô, chiếm hữu cô hết lần này đến lần khác.
Có lẽ là do không làm quá lâu, khiến anh nhớ da diết hương vị này, vậy nên làm ôn Noãn tận hơn ba tiếng…
Lúc này mới chấm dứt.
Anh vẫn Ồm cô không chịu buông tay, mãi cho đến khi mồ hôi ngừng chảy.
Ôn Noãn bỗng bị hắn làm mấy tiếng chẳng vì lý do gì, lúc này mới lấy được chút sức, cô đá anh một cái, giọng fâm rì như đang khóc: “Đủ rồi, làm xong thì cút đi!”
Hoắc Minh cúi đầu tìm môi cô, hôn hôn cô.
Lúc lâu sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Như vậy mới ngoan chứ!”
Ôn Noãn đẩy anh ra, cô ngồi dậy, cũng không quan tâm dáng vẻ bây giờ của mình như thế nào, ngón tay thon dài vuốt nhẹ mái tóc dài màu trà, giọng hơi run run nhưng cố tỏ vẻ thờ ơ: “Hoắc Minh, anh cho rằng khoe mẽ trên người tôi mấy tiếng, quan hệ với tôi một lần là có thế khiến tôi thay đổi suy nghĩ, khiến tôi cúi đầu phục tùng anh sao? Anh cũng quá tự cao rồi đấy!”
Bọn họ làm thì làm…
Nhưng ly hôn thì vẫn phải ly hôn!
Nói xong, cô liền đi thẳng đến gian phòng tắm vòi sen trong phòng gym, tắm rửa sạch sẽ.
Khi đi ra, Hoắc Minh đã mặc xong áo sơ mi và quần tây, có điều cái nào cũng đầy nếp nhăn, anh nhìn cô chăm chú, thấp giọng hỏi: “Sao lại thay quần áo vậy? Phải ra ngoài sao?”
Ôn Noãn lấy di động trên sô pha, bước ra ngoài.
Anh bắt lấy tay cô, hỏi cô đi đâu.
Ôn Noãn hất tay anh ra: “Đi mua thuốc tránh thai! Hoắc Minh, anh nghĩ tôi… lại có thế sinh con cho anh sao!”
Tối qua cô đã hết sữa cho con bú.
Kỳ kinh cũng sắp đến rồi, hôm nay anh
phóng túng như thế, rất có thể sẽ làm cô có thai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK