Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Hoắc Minh và ôn Noãn đều không yên tâm. Nhất là Ôn Noãn, bà vỗ nhẹ lên tay cô: “Đế cha mẹ giải quyết chuyện này thay con.”
Hoắc Tây lắc đầu: “Cứ đế con đi, con sợ làm bẩn mắt cha mẹ.”
òn Noãn đành phải gật đầu, sau đó đi trấn an Hoắc Minh đang tức điên người.
Lúc Hoắc Tây chạy ra khỏi nhà, một chiếc Land Rover màu đen chạy về phía cô. Hai xe đều mở cửa xe nên có thể dễ dàng nhìn thấy sắc mặt đối phương.
Trương Sùng Quang chạy chậm lại, gọi: “Hoắc Táy!”
Hai xe lướt qua nhau. Hoắc Tây không nhìn anh ta một cái nào, đầu ngón tay thon dài siết chặt tay lái đến mức trắng bệch…
Có trong khoảnh khắc, Trương Sùng Quang định không màng tất cả đuối theo cô.
Biệt thự truyền đến tiếng nói của Hoắc Minh: “Về rồi thì lăn vào cho cha!”
Hoắc Tây dẫn theo hai vệ sĩ phá cửa chung
cư. Tống Vận đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ. Cô ta gỡ mặt nạ xuống, từ từ đứng dậy: “Luật sư Hoắc, cô đang tự ý đi vào nhà riêng của dân.”
Một tờ giấy mỏng nhẹ bay xuống.
Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Hiện giờ căn chung cư này vẫn còn là bất động sản công ty của Trương Sùng Quang. Sao hả? Anh ta không nói cho cô biết hả? Nếu cô không biết thì để tôi giải thích cho cô biết. Căn chung cư này xem như là tài sản chung của vợ chồng, nghĩa là có một nửa là của tôi. Tôi không cần được sự cho phép của cô Tống, thậm chí ngay bây giờ tôi còn có thể đuối cô Tống ra khỏi… tài sản thuộc về tôi.”
Tống Vận tức giận đến mức run rấy cả người: “Trương Sùng Quang sẽ không để cô làm vậy với tôi!”
Hoắc Tây bước tới với đôi giày cao gót.
So với ngoại hình xinh đẹp của Hoắc Tây, Tống Vận của hiện giờ có chút chật vật. Hoắc Tây cúi người ghé vào bên tai Tống Vận, cười khẽ: “Xem ra cô Tống còn chưa đủ hiểu đàn ông đây mà! Nếu anh ta thật sự yêu cô, thì sao có thể để tôi ức hiếp cô? Tôi vốn định không làm gì cô. Nhưng mà ai bảo cô gây chuyện đến chỗ cha tôi? Ông ấy già rồi, trái tim không tốt, không chịu được kích thích. Cô Tống cũng là người có cha có mẹ, cô đi phá hư gia đình người khác rồi, còn định đi hại chết người khác nữa hả? Tôi nói cho cô biết,
tôi không nhịn được nữa.”
Tống Vận mấp máy môi: “Vậy có định làm sao?”
Hoắc Tây rũ mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Cô muốn làm to chuyện lên đúng không? Tôi sẽ thành toàn cho cô.”
Dứt lời, Hoắc Tây phất tay.
Sau đó, cửa bị khóa trái, Tống Vận bị anh vệ sĩ vạm vỡ đè xuống sô pha, không thể nhúc nhích… Hoắc Tây dùng vân tay của cô ta đế mở khóa điện thoại. Cô tìm được một video theo dõi, chính là video Trương Sùng Quang và Tống Vận cùng ôm hôn mãnh liệt ngay cửa, ngoài ra còn có video Trương Sùng Quang dựa trên đùi Tống Vận, Tống Vận đút vải thiều cho anh ăn, dường như anh đang xử lý công việc, thái độ rất tự nhiên.
Còn rất nhiều video khác nữa, cộng hết khoảng hơn ba mươi phút.
Mờ ám, ấm áp, giống như một đôi vợ chồng yêu nhau.
Hoắc Tây xem đến phút thứ mười lăm thì không còn hứng thú xem nữa. Cô gửi video qua điện thoại mình, sau đó trả điện thoại cho Tống Vận: “Cho cô để dành làm kỷ niệm.”
Tống Vận lạnh mặt cười nói: “Cô nhìn mà không khổ sở hả? Người đàn ông này thuộc về tôi,
người nào không được yêu mới là người thứ ba!”
Vệ sĩ tát mạnh vào mặt cô ta một cái, mắng: “Kiêu ngạo cái gì hả!”
Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Chúng ta là người văn minh!”
Tống Vận khóc mắng: “Cô đừng có giả làm người tốt!”
Lúc này, tầm mắt Hoắc Tây dừng trên chiếc áo khoác nam vắt trên ghế sô pha. Cô nhận ra đó là tay nghề của một người thợ may nổi tiếng ở Italy, chỉ có người giàu sang quyền quý mới có thế mặc nổi nó. Đáy là chiếc áo mà bình thường Trương Sùng Quang rất thích mặc.
Bây giờ nó nằm trong nhà người khác, có thể thấy là anh thường xuyên đến đây.
Hoắc Tây lấy một cái hộp nhung nhỏ từ trong áo khoác tây trang ra.
Trong hộp là một chiếc vòng cổ, bên trên có khắc chữ HX – Hoắc Tây.
Tổng Vận mặt mày sưng vù, khi cười lên mặt mày trở nên quỷ dị lại đáng sợ: “Lúc tôi cùng tống giám đốc Trương đi Hương cảng, anh ta bảo tôi chọn trang sức cho cô, còn cố ý khắc tên cô lên nữa, có châm chọc lắm hay không… Rõ ràng là một quà chuẩn bị cho cô, lại là tôi giúp anh ta chọn. Đêm ấy chúng tôi cùng nhau ngắm pháo
hoa, anh ta nâng mặt tôi lên, suýt nữa là hôn tôi. Tôi cảm thấy khi ấy anh ta rật động tâm. Bà Trương, hai người là mối tình đầu hả? Tôi nghĩ khi ấy anh ta đã tìm lại được cảm giác về mối tình đầu.”
Hoắc Tây cảm thấy lòng mình hơi nhói.
Dù vậy, cô vẫn không chút cảm xúc trả lời: “Mối tình đầu của anh ta đã chết rồi!”
Tống Vận sửng sốt.
Hoắc Tây bảo vệ sĩ buông cô ta ra. Cô đi đến trước mặt cô ta, nhẹ giọng nói: “Cô Tổng, thật ra thì không phải cô cũng sẽ là người khác. Đối với tôi mà nói, cô không có gì đặc biệt. Tôi cũng không hận cô.”
Tống Vận không tin: “Sao cô có thế không hận tôi chứ? Không thể nào!”
Hoắc Tây cười nhạt, không định giải thích với Tống Vận. Cô nghĩ Tống Vận dù có tốn cả đời thì cũng không hiếu hết được ân oán giữa cô và Trương Sùng Quang. Bởi vì ở trong cuộc đời của Trương Sùng Quang, Tống Vận nhiều lắm chỉ là một nhân vật trong một khoảng thời gian nhất định. Trương Sùng Quang không có hôn nhân trói buộc, thì sao sẽ tự nhốt mình trong một mối tình?
Hoắc Tây đi ra ngoài.
Lúc cô ngồi vào trong xe, vệ sĩ hỏi cô có cần
lái xe giúp cô hay không. Cô ngồi dựa vào ghế, lắc đầu: “Không cần!”
Hoắc Tây đi văn phòng luật sư.
Cô copy video ra vài phần, tự mình viết đơn khởi tổ, viết xong thì giao cho thư ký của mình: “Bảo luật sư Vương làm giúp tôi. Tôi muốn ly hôn với tốc độ nhanh nhất. Bên trong có vài chứng cứ đi kèm nữa đây.”
Thư ký liếc xem một cái rồi cắn môi gọi: “Luật sư Hoắc!”
Hoắc Tây gượng cười: “Tôi không sao, một chuyện nhỏ thế này không làm tôi gục ngã được đâu.”
Làm xong mọi chuyện, toàn thân cô như mất hết sức lực.
Cuối tuần bọn nhỏ ở đại trạch, cô một mình lái xe về biệt thự, người giúp việc chào hỏi cô cũng không nghe thấy, chỉ nhốt mình trong thư phòng…
Cô dùng máy tính bảng xem đi xem lại đoạn video của Trương Sùng Quang và Tống Vận.
Cô nhìn người đàn ông mình từng yêu sâu đậm ôm hôn người khác.
Cô nhìn mãi cho đến khi cảm thấy chán ghét, buồn nôn.
Trương Sùng Quang ra khỏi Hoắc trạch, trên mặt có thêm vài bạt tai đỏ tươi, ngay cả khóe miệng cũng chảy máu.
Dù vậy thì Hoắc Minh còn cảm thấy tát chưa đủ mạnh.
Chiều hôm buông xuống.
Trương Sùng Quang vừa lên xe ngồi thì điện thoại đổ chuông liên tục, là Tống Vận gọi tới.
Anh nhìn thoáng qua rồi tắt cuộc gọi. Tổng Vận tiếp tục gọi nữa, anh dứt khoát tắt máy.
Anh nhìn phía chân trời, lẳng lặng hút gần nửa gói thuốc lá.
Lúc anh về đến biệt thự đã là tám giờ tối. Anh vừa xuống xe, người giúp việc liền đi tới nói: “Bà chủ trở về lúc chiều, dường như là rất sốc, nhốt mình ở trong thư phòng không chịu ra ngoài, ông chủ đi xem thử đi.”
Dưới ánh đèn thủy tinh, Trương Sùng Quang sắc mặt tái nhợt.
Anh từ từ đi lên lầu, đi thẳng đến cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Hoắc Tây?”
Bên trong không có tiếng đáp lại, anh trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong thư phòng tối tăm, còn có mùi rượu nồng nặc, anh thấy Hoắc Tây ngồi trên thảm, trên đùi là chiếc máy tính bảng, quanh thảm rải rác
ảnh chụp.
Máy tính bảng đang phát video nam nữ ôm hôn, có cả tiếng nuốt nước bọt của nam nữ…
Trương Sùng Quang giật mình: “Hoắc Táy!”
Hoắc Tây khựng lại, một lúc sau mới ngước mắt nhìn lên anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK