Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây cũng nhìn anh.

Cô nhìn những tấm hình rải rác bên chân anh, chúng đều là hình chụp của cô, không chỉ có ảnh cô ở nước ngoài mà còn có những tấm mới chụp gần đây… Yết hầu cô như bị thứ gì đó chặn lại, cô khàn giọng nói: "Không phải lần trước anh vứt hết rồi sao?"

Ngón tay Trương Sùng Quang khẽ co lại.

Anh nhận ra cô đã biết chuyện, ngay lúc này lòng tự trọng của người đàn ông bị đẩy lên cực điểm, anh cố gắng bình thản nói: "Em không phiền đâu đúng không?"

Hoắc Tây không lên tiếng, cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh.

Cả người Trương Sùng Quang căng cứng.

Anh nghe thấy Hoắc Tây nói: "Trương Sùng Quang, chúng ta thử bắt đầu lại lần nữa nhé!"

Phòng ngủ rơi vào yên lặng.

Trương Sùng Quang không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì, nhưng thế giới nội tâm của anh đã hoàn toàn tan rã. Vừa rồi Hoắc Tây nói: “Trương Sùng Quang chúng ta thử bắt đầu lại lần nữa nhé.”

Anh nhắm chặt mắt.

Anh rất muốn đồng ý với cô, rất muốn trả lời cô: "Hoắc Tây, chúng ta thử bắt đầu lại lần nữa."

Lần này anh sẽ không phụ lòng cô nữa.

Đối xử tốt với cô.

Cho cô mọi thứ tốt nhất!

Thế nhưng, anh lấy tư cách gì đây, Trương Sùng Quang, anh lấy tư cách gì hả?

Chân trái của anh bị liệt, đừng nói đến việc đi đứng, ngay cả cuộc sống vợ chồng cũng chỉ có thể để nữ ngồi trên. Điều cơ bản nhất của cuộc sống anh còn không thể cho cô thì anh dựa vào cái gì muốn bắt đầu lại với cô?

Trương Sùng Quang từ từ mở mắt, dường như trong đôi mắt anh mọi ánh sáng đều đã lụi tàn.

Anh nhìn thẳng phía trước bình tĩnh mở miệng. Anh nói chuyện rất chậm, có thể thấy anh đã suy nghĩ rất lâu.

"Là vì tôi đã bảo vệ cô trong tai nạn xe à?"

"Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi? Chân tướng sự thật thế nào còn quan trọng sao? Quan trọng là… Chúng ta đã ly hôn, hiện tại mỗi người đều đã tìm được người mới bầu bạn… Sao nào, bây giờ thấy tôi tốt hơn nên mới quay về tìm tôi sao? Hoắc Tây, cô đã từng hỏi tôi chưa, hỏi tôi còn lưu luyến với quá khứ không?”

Hoắc Tây khẽ hỏi anh: "Anh có lưu luyến không?"

Trương Sùng Quang bật cười chế giễu.

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng: "Ít nhiều thì vẫn có, dù sao chúng ta cũng đã cùng nhau nuôi nấng ba đứa nhỏ. Nhưng cô có muốn tôi kể thêm thì cũng hết thứ để nói rồi. Cô nói tình trạng của tôi như vậy là bởi vì cô, tôi không ghi hận trong lòng đã là tốt lắm rồi, còn lại bao nhiêu cảm tình với cô chứ! Hà Lộ khá tốt, cho dù xét về ngoại hình, khí chất hay gia thế thì cô ấy không thể so được với cô… Nhưng những điều đó không quan trọng, quan trọng là cô ấy dịu dàng, ngoan ngoãn, không cãi lại tôi, ở bên cạnh cô ấy tôi rất thoải mái."

Anh nói xong trong mơ hồ, lòng đau nhói.

Hoắc Tây lắng nghe không nói gì, sau khi anh nói xong, cả hai đều chìm trong im lặng.

Cô hỏi anh: "Nếu em không đi thì sao? Nếu em nhất quyết muốn ở đây chăm sóc anh thì sao?"

Trương Sùng Quang nắm chặt tay.

Anh nhìn chằm chằm vào đáy mắt của cô, trông như bình tĩnh nhưng ẩn sâu bên trong là cơn bão khó phát hiện… Hồi lâu sau, đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở: "Vậy sao?"

Giây tiếp theo, Hoắc Tây không hề phòng bị.

Cô đã bị anh thô bạo ném lên giường.

Ngay sau đó, anh nặng nề đè lên người cô, do quá đột ngột khiến hơi thở hỗn loạn nóng rực của hai người đan xen hòa vào nhau, phả vào bên gáy mềm mại của cô… Hoắc Tây không kìm lòng được khẽ run.

Bên tai vang lên lời trêu chọc: "Như vậy đã có cảm giác rồi hả?"

Giọng điệu mang theo sự đùa cợt.


Hoắc Tây thở hổn hển nhìn anh, ngón tay thon dài của Trương Sùng Quang vuốt ve khuôn mặt non mềm của cô. Giọng anh dịu dàng nhưng lời nói ra vô cùng khó nghe: "Không phải không còn cảm giác với tôi sao? Sao hiện giờ bị tôi đè lại phóng đãng như vậy? Là do người đàn ông hiện tại của cô không được, không làm cô thỏa mãn phải không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK