Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cúi đầu hôn cô, đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm

Lục U xấu hổ quay mặt đi.

Anh không cho phép cô quay đi, những ngón tay thon dài hữu lực kéo cằm cô lại, tiếp tục hôn cô... Giữa nụ hôn nóng bỏng đó, anh từ từ chiếm lấy cô, khiến cô trở thành người phụ nữ của anh.

Lục U đã uống rượu, không chịu nỗi sự trêu chọc của anh.

Nhưng cô biết rất rõ mình vẫn còn tỉnh táo, có lẽ không chỉ vì rượu mà là cô cam tâm tình nguyện sa vào.

Cô vẫn luôn muốn người đàn ông này.

Khi một người phụ nữ bắt đầu buông thả sẽ không thể nào nhận ra bản thân nữa... Ở nơi giao nhau sâu nhất đó, Lục U chủ động nâng người lên hôn vào cằm Diệp Bạch, thậm chí còn thuận theo những lời nói tục tĩu của anh, thuận theo sự chiếm hữu của anh.

m thanh mềm mại quyến rũ của người phụ nữ càng làm nơi đó của người đàn ông cứng lên.

Đây là lần đầu tiên của bọn họ.

Hai cơ thể quyện vào nhau, cho nhau khoái cảm từ cơ thể người kia, run rẩy không ngừng đến mức không biết sáng hôm sau đã tới...

Trời hơi hửng sáng.

Lục U tỉnh dậy, cô bị người khác ôm vào trong lòng, cánh tay chắc khỏe của người đàn ông chiếm giữ lấy cơ thể cô... Phát hiện ra cô cử động, bàn tay người đàn ông trượt xuống theo bản năng, nhẹ nhàng trêu chọc cô.

Lục U mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Diệp Bạch.

Khuôn mặt của Diệp Bạch dưới ánh nắng sớm mai trông tuấn tú vô cùng.

Hơi thở của anh vấn vương ngay mặt cô như thể tơ lụa, nhẹ nhàng êm ái... Sau một lúc lâu, anh cúi đầu hôn cô, một nụ hôn thật dịu dàng, đồng thời bàn tay dò xét xuống dưới, gắn kết với cô thêm lần nữa.

Không giống sự thô lỗ và gấp gáp tối qua,

Lần vào sáng sớm hôm nay có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều... Bọn họ giống như một trong những đôi vợ chồng bình thường nhất trên đời, thức dậy vào sáng sớm, chiều theo nhu cầu của cơ thể mà hòa hợp một lần trước giờ đi làm.

Hai người đều không nói chuyện, nhưng cả quá trình đều nhìn chăm chú vào mắt đối phương.

Trong cái nhìn không chớp đó,

Diệp Bạch cúi thấp đầu, tựa vào một bên cổ cô, nhẹ giọng hỏi: “Tối hôm qua thoải mái... Hay là bây giờ thoải mái hơn?”

Lục U xấu hổ nhắm mắt lại.

Từ khóe mắt cô chảy dài hai hàng nước mắt.

Sau đó, cô vội vàng tắm rửa rồi bước ra ngoài.

Diệp Bạch đã làm xong bữa sáng, anh cầm trong tay chiếc khăn tắm khô, bao bọc lấy người cô rồi nhẹ nhàng lau cho cô, lúc lau anh không nhịn được mà cúi đầu hôn xuống đôi vai gầy thơm ngát của cô.

Lục U trầm giọng nói: “Để tôi tự làm.”

Nhưng Diệp Bạch vẫn không buông cô ra, anh ôm cả cô và khăn tắm vào lòng, mặc kệ những giọt nước có thể làm ướt áo anh, anh hôn lên tai cô, động tình nói nhỏ: “Trong tủ quần áo có đồ của em, mặc vào rồi ra ăn sáng nhé.”

Lục U không đáp lời.

Cô tỏ vẻ thản nhiên, nhưng khi ngồi vào bàn ăn, cô lại cảm thấy cần nói rõ với anh chuyện này.

“Chuyện tối hôm qua không là gì cả!”

“Anh đừng tưởng rằng chúng ta ngủ với nhau một đêm là có thể ở bên nhau.”

Diệp Bạch đang cắt bánh mỳ.

Nghe vậy, anh nhìn về phía cô, con ngươi đen láy tối sầm lại: “Nếu không muốn ở bên anh thì tại sao tối hôm qua em lại ngủ với anh? Nếu anh nhớ không nhầm thì chúng ta làm bốn lần, lần nào em cũng đều hưởng thụ lắm kia mà.

“Đó là bởi vì tôi không thể làm gì khác.”

“Diệp Bạch, ranh biết rõ chuyện tối hôm qua xảy ra như thế nào! Anh mang tôi đến đây, đương nhiên sẽ không cho tôi có cơ hội ra về mà không làm gì, nhưng mà Diệp Bạch à... Một lần tiếp xúc thân mật cũng không thể nào thay đổi mối quan hệ của chúng ta được, vấn đề tồn tại giữa chúng ta còn rất nhiều!”

“Bên ngoài cũng nhiều đàn ông như vậy, không thấy em đặc biệt thích ai cả.

Diệp Bạch nhìn cô chăm chú: “Vậy em có thừa nhận tối qua em đã cảm thấy rất thoải mái không?”

Lục U cũng không phủ nhận nữa: “Tôi thừa nhận, đúng thật là rất thoải mái!”

Diệp Bạch buông con dao trong tay xuống, dùng khăn giấy lau tay, thong thả nói: “Vậy chắc là em không phiền, khi nào chúng ta có nhu cầu thì thỏa mãn người kia một chút!”

“Phiền!”

Lục U cũng đặt ly sữa trong tay xuống: “Tổng Giám đốc Diệp, cảm ơn anh đã chiêu đãi tối qua, tôi đi trước!”

Diệp Bạch bắt lấy tay cô: “Em vội thế? Sao nào, còn muốn đi xem mắt nữa à?”

Lục U nhếch mép cười lạnh.

Cô không phủ nhận: “Đúng vậy? Không được sao? Diệp Bạch, đừng nghĩ anh vừa ngủ với tôi xong thì có thể can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi. Sau này tôi có đi xem mắt, anh vui lòng đừng xuất hiện nữa, bớt phá chuyện tốt của tôi đi.”

Cô đã cáu rồi thì anh cũng đừng hòng vui vẻ!

Diệp Bạch rất muốn nhốt cô vào trong lòng, giày vò cô thật mạnh bạo, để cô không bao giờ phun ra những lời chọc giận người khác như thế này nữa, chỉ có thể gọi tên anh... Giống như tối hôm qua vậy, ngoan ngoãn để anh làm gì tùy thích.

Nhưng Lục U khi tỉnh táo lại lạnh lùng như bằng vậy.

Cuối cùng, anh cũng đưa cô về.

Cô không cho anh lái xe vào biệt thự, xe vừa dừng ở cổng cô đã xuống xe, Diệp Bạch hạ cửa kính xe, nhẹ giọng nói: “Chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng chạy lung tung nữa.

Lục U không đáp lời, cũng không quay đầu lại.

Cô đi thẳng vào biệt thự.

Cô đang nghĩ.... trước đây bọn họ là mối quan hệ thân mật nhất, là vợ chồng, nhưng đêm qua bọn họ lại như hai người đàn ông và phụ nữ xa lạ, bừa bãi tận hưởng vui thú tình dục.

Cô và Diệp Bạch, sao lại đi đến bước đường này?

Từ sau đêm ngủ chung đó, Lục U luôn tránh mặt Diệp Bạch.

Cô không nhận điện thoại của anh.

Không tham gia các hoạt động xã giao.

Diệp Bạch cũng không vào được biệt thự của cô, gọi cho cô mấy lần cũng không được bắt máy, sau đó dì giúp việc trong nhà mới nói cô Lục đã quay về biệt thự nhà họ Lục ở mấy hôm.

Diệp Bạch chỉ có thể đến công ty của cô để tìm.

Vẫn là tạp chí đó.

Diệp Bạch bước vào thang máy cũ đi lên, nhìn thấy những họa báo quen thuộc dán trên vách thang máy, anh bỗng nhớ tới khoảng thời gian trước đây của bọn họ... Sau khi cô mang thai, anh thường xuyên đến đây đón cô tan làm, sau đó dẫn cô đi ăn đồ ngon.

Sau khi Lục U ăn no liền không thích động tay làm gì nữa, có khi cô còn nhảy lên người anh, để anh bể.

Khi đó, mối quan hệ của bọn họ thật tốt.

Người phụ nữ ở quầy lễ tân nhận ra Diệp Bạch, là chồng cũ của Tổng Giám đốc Lục của cô ấy, một người vừa đẹp trai vừa giàu có.

“Tổng Giám đốc Diệp, Tổng Giám đốc Lục đã ra ngoài lúc bốn giờ chiều nay rồi ạ, hình như cô ấy có hẹn.

"

Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Diệp Bạch là cô lại đi xem mắt, anh còn đang định hỏi thêm thì cô gái đứng ở quầy lễ tân đã mỉm cười nói thêm: “Cô ấy đi đánh golf với mấy vị khách quan trọng đến từ nước ngoài.

Diệp Bạch hỏi địa chỉ rồi lái xe đến đó.

Khi tới sân golf, Lục U đã xã giao xong, hình như tối nay không có tiệc tối.

Cô thay quần áo xong thì đến bãi đỗ xe.

Đúng lúc thấy Diệp Bạch...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK