Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau.
Lục Khiêm từ thành phổ c đến đây, xe dừng lại, tài xế mở cửa cho ỏng ấy.
Lục Khiêm cảm thấy đau lòng.
Ông ấy từng rất không ưa gì Hoắc Minh, nhưng trải qua mấy năm nay, ông ấy có thế thấy rằng Hoắc Minh thực sự rất yêu ôn Noãn… Hiện giờ sức khỏe của anh có vấn đề, nhưng khi anh vẫn còn tỉnh táo đã cố gắng hết sức đế sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho vợ con.
Lục Khiêm thấy tiếc cho họ.
Đau lòng cho người này, cũng đau lòng cho người kia!
Vừa bước vào phòng khách, lập tức nhìn thấy Hoắc Minh đang ngồi trên ghế sô pha, hình như đang đọc một tờ báo cũ.
Lục Khiêm bước tới, nhỏ giọng hỏi: “ôn Noãn không có ở nhà à?”
Hoắc Minh ngước mắt lên, có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó đứng dậy: “Cô ấy đến Tây Á đế giải quyết một số việc!”
Lục Khiêm biết Hoắc Minh giao Tây Á cho õn Noãn.
ông ấy không biết nên nói gì.
Cuối cùng, ông ấy nhẹ nhàng nói: “Cũng tốt! Vừa hay tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.”
Ông ấy tới đột ngột như vậy, Hoắc Minh đoán chắc ông ấy có chuyện quan trọng, nên nhẹ nhàng cười nói: “Lên phòng sách trên tầng hai rồi nói chuyện vậy!”
Đến phòng sách ở tầng hai.
Lục Khiêm vừa ngồi xuống đã hút thuốc, thỉnh thoảng ngước mắt lên: “Sức khỏe của cậu thế nào rồi?”
Hoắc Minh đang pha trà.
Nghe thấy thế, ngón tay anh khựng lại, giọng nói rất bình thản: ‘Tinh hình không được tốt lắm!”
Dứt lời, anh đưa tách trà cho Lục Khiêm rồi ngồi xuống đối diện với ông ấy.
Lục Khiêm khá buồn bực, dập tắt điếu thuốc.
Ông ấy nhìn Hoắc Minh, đắn đo mở miệng nói: “Tôi nhận được một tin tức! Lúc trước Kiều An lấy được thứ thuốc đó có thế có liên quan đến gã chồng cũ của cô ta! Theo camera giám sát, gã chồng cũ làm ngành sản xuất kia đã từng tiếp xúc với cô ta trong bệnh viện… Bên đó đã đưa gã đi thấm vấn, nhưng gã rất xảo quyệt, lại không có bằng chứng xác thực, vì e ngại thán phận đặc biệt của gã nên đành phải thả ra.”
Hoắc Minh từ tốn uống trà.
Lục Khiêm nói thêm: “Tôi nghe nói sau vụ kiện ly hôn kia, gã không thế tiếp tục sinh sống ở Anh Quốc, hiện giờ gã đang làm nhà sản xuất ở trong nước, gã hoàn toàn có động cơ này! Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ theo dõi sát sao.”
Hoắc Minh gật đầu.
Hai người ngồi uống trà…
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh đặt bệnh án lên bàn.
Lục Khiêm cầm lên đọc, càng xem càng hoảng hốt!
Ông ấy kinh ngạc nhìn Hoắc Minh chằm chằm, Hoắc Minh bình tĩnh mỉm cười tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cậu à, hiện giờ mỗi ngày khi cháu nhớ được Ôn Noãn ngày càng ít đi, thậm chí khi nhìn Hoắc Tây cháu cũng có thể quên đi…”
Lục Khiêm lại châm một điếu thuốc khác.
Hoắc Minh đột nhiên đứng dậy, anh nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Lục Khiêm.
Tàn thuốc kẹp giữa ngón tay suýt nữa làm bỏng tay của Lục Khiêm, ông ấy lập tức bước tới đỡ Hoắc Minh: “Hoắc Minh, cậu đang làm gì vậy! Đầu gối người đàn ông dát vàng, cậu làm như vậy không phải đang khiến tôi khó xử sao?”
Hoắc Minh không chịu đứng dậy.
Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn: “Tuổi của bố cháu đã lớn, dù thế nào cũng có lúc nhắm mắt xuôi tay! ôn Noãn tuy có năng lực nhưng vẫn chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, lại thêm hai đứa con, cậu, cháu cầu xin cậu sau này hãy thường xuyên chăm sóc họ, không chỉ riêng mẹ con ôn Noãn còn cả Minh Châu… Nếu cần ra quyết định việc gì trong nhà, cháu xin cậu hãy giúp đỡ họ.”
Lục Khiêm không thích nghe những lời này!
Ông ấy cau mày: “Hoắc Minh, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ đến việc giao cả gia đình cho tôi! ồ… Cậu không nhớ gì nữa thì tự do tự tại, còn Ôn Noãn thì như thế nào? Còn con cái thì như thế nào?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh mỉm cười rất nhàn nhạt, nụ cười mang vẻ bất lực và cay đắng: “Cậu, cháu luôn bảo ôn Noãn đừng buông tay con, phải nhớ đi tìm con! Nhưng mà cậu à, ai có thể nói chắc được những chuyện trong tương lai? Chúa…Chỉ vì muốn cô ấy ôm niềm hy vọng để tiếp tục sống, nếu con người không còn hy vọng thì sẽ đau khổ biết bao!”
Hơn nữa, ôn Noãn đã từng mắc chứng trầm cảm sau sinh.
Bây giờ, cô ấy lại có thai.
Hoắc Minh chỉ có thể cố gắng hết sức để sắp xếp ổn thỏa cho vợ con trong khi anh vẫn còn có nhớ.
Lục Khiêm nghe xong lại càng buồn hơn.
Ông ấy im lặng hút hết điếu thuốc trong tay, vỗ nhẹ lên vai Hoắc Minh: “Hoắc Minh, tôi hứa với cậu!”
Giọng nói của ông ấy có chút nghẹn ngào: “Cậu đừng rời xa quá lâu, nhớ phải trở về sớm! ôn Noãn và tụi nhỏ đang đợi cậu, và chúng tôi… Cũng đang đợi cậu!”
Hoắc Minh cười đến ngơ ngác.
Lục Khiêm ngồi một lúc rồi bước ra ngoài, không ngờ lại bắt gặp Hoắc Minh Châu ở cầu thang.
Hoắc Minh châu đang bưng cơm canh.
Nhìn thoáng qua, nấu cũng không tệ.
Lục Khiêm dừng bước, nhìn cô ấy chằm chằm, sau đó lấy ra một điếu thuốc từ trong túi: “Biết nấu ăn rồi à?”
Hoắc Minh châu gật đầu: “Chỉ là mùi vị không được ngon lắm!”
Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong đôi mắt ông như vẫn còn đọng nước mắt, Hoắc Minh châu nhìn thấy, trong lòng cô cũng đau đớn, cô tạm thời quên đi mối tình mê muội dây dưa không rõ ràng kia, thật lòng chân thành nói: “Cảm ơn ông đã đến gặp anh Hai.”
Nụ cười của Lục Khiêm càng nhạt hơn…
Ông nhìn cô gái nhỏ nhắn mà mình từng yêu, lòng tràn ngập cảm xúc.
Vốn dĩ ông cho rằng mình đã đủ khố sở rồi, nhưng so với Hoắc Minh thì có vẻ… vẫn còn tốt!
Lục Khiêm bận công việc nên phải rời đi.
Ông đặt điếu thuốc lên môi, khẽ chạm vào tóc cô: “Tôi đi đây! Có chuyện gì thì gọi cho tôi!”
Hoắc Minh châu khẽ dạ.
Lục Khiêm nhìn cô một lúc rồi rút tay lại, từ từ đi xuống lầu.
Đi xuống dưới lầu, không biết vì sao, ông đột nhiên xoay người lại hỏi cô: “Người đó… cảm thấy hợp chứ?”
Hoắc Minh châu trầm mặc một lát.
Cô chua xót nói: “Không hợp, chia tay rồi!” Nói xong cô đi lên lầu.
Lục Khiêm nhìn bóng lưng cô đến khi biến mất.
Lẽ ra ông nên thấy mừng vì buổi xem mắt của cô không suôn sẻ, nhưng trong lòng ông lại không thể vui lên được. Bởi vì ông ấy biết rõ ràng, nếu không có sự xuất hiện của ông ấy và sự tồn tại của Thước Thước, cô muốn tìm một người đàn ông tốt đế kết hôn là một việc vô cùng dễ dàng.
Đến cuối cùng, chính ỏng là người đã làm lỡ chuyện đời cô!
Lúc Ôn Noãn trở về thì đêm đã khuya.
Cô tìm thấy Hoắc Minh trong phòng sách.
Anh đang xem nhật ký thì thấy ôn Noãn đi vào, anh vẫn cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo như trước.
Ôn Noãn không vạch trần.
Cô đến trước mặt anh, nhẹ nhàng ôm anh: “Hôm nay cậu đã đến đây sao?”
Hoắc Minh ừ.
Anh muốn nói với ôn Noãn những lời mà Lục Khiêm đã nói với anh, nhưng khi anh muốn nói ra thì đầu óc anh đột nhiên trở nên mơ hồ…
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt bối rối của anh, trong lòng cô chùn xuống.
Cô biết trí nhớ của anh đang hỗn loạn, đang đấu tranh…
Cô không nỡ để anh nghĩ đến.
Cô nắm bàn tay anh, đặt lên bụng mình, thì thầm: “Đêm nay Minh Châu sẽ trông Hoắc Tây! Hoắc Minh, chúng ta ra ngoài sân đi dạo nhé, được không?”
Anh đã nhốt mình trong nhà rất nhiều ngày rồi!
Cô biết anh không ra ngoài vì sợ quên về nhà.
Ôn Noãn rất mâu thuẫn và đau khố! Là cô đã trói buộc sự tự do của anh, nếu không có cô, Hoắc Minh đã không phải đau khố như vậy…
Trong sân, cô siết chặt ngón tay anh, tận hưởng chút hơi ấm cuối cùng.
Dưới ánh trăng, cô ngấng đầu chăm chú nhìn chồng mình.
Anh vẫn tuấn tú đẹp trai.
Chỉ thỉnh thoảng, ánh mắt anh tròng xa lạ.
Anh bắt đầu khiến cô không tìm thấy anh, sau đó Ôn Noãn tìm được một mảnh giấy nhỏ trong túi anh, trên tờ giấy viết vài chữ để nhắc nhở bản thân anh.
[Vào tầng hầm cho đến khi nhớ ra ồn Noãn!]
Khi Ôn Noãn nhìn thấy tờ giấy, cô đã khóc rất lâu.
Cô nghĩ mình không nên tiếp tục giữ anh ở bên cạnh nữa! Anh ở trong vòng tay cô, mất đi niềm vui…
Hoắc Minh đã quên ôn Noãn nhưng vẫn là
Hoắc Minh!
Đêm đến, ôn Noãn ngủ thiếp đi trong nước mắt.
Sáng sớm khi cô thức dậy, bên gối cô có một cành bông hồng trắng, còn đọng giọt sương sớm như thường lệ, trong lòng cô có chút ngọt ngào, cô nhẹ nhàng gọi anh: “Hoắc Minh…”
Trong phòng ngủ, vẫn yên tĩnh.
Trong lòng ôn Noãn có dự cảm không tốt, thậm chí còn không kịp mang giày vào, đã vội chạy xuống lầu.
“Hoắc Minh… Hoắc Minh…”
“Hoắc Minh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK