Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta tới cạnh Lục Khiêm, tỏ ra vui vẻ nói: “Ông Lục, tôi thấy phòng VIP này rất tốt, nhưng lại hơi trống, điều kiện thế này lại không có ai chăm sóc. Hay tôi để Tiểu Khúc ở lại chăm sóc ông nhé? Ông cứ yên tâm đi, tay chân cô ấy rất nhanh nhẹn.”

Khúc Ninh khẽ cắm môi.

Tuy giám đốc Trương nói thẳng toẹt ra, nhưng cô ta cầu còn không được.

Lục Khiêm khẽ liếc mắt qua.

Ông cười rất nhẹ: “Giám đốc Trương tới cầu xin tôi hay tới hại tôi đấy? Tôi để người này lại sẽ vi phạm nguyên tắc, hơn nữa… Tôi cũng có gia đình rồi, quả thực không thích hợp.”

Mặt giám đốc Trương cứng đờ.

Ông ta không ngờ Lục Khiêm sẽ từ chối.

Theo ông ta thấy, có người đàn ông nào mà không phong lưu đâu, gặp mỹ nhân như Khúc Ninh, đàn ông nào cũng thích hết.

Ông ta đã tiêu cho cô ta mấy ngàn vạn rồi.

Lục Khiêm đã được dâng lên tận miệng rồi mà còn không cần nữa sao?

Giám đốc Trương há miệng, còn chưa kịp khép lại, Minh Châu đã mang Lục Thước và Lục U qua thăm Lục Khiêm.

Cửa mở ra.

Một người đầu to tai to và một cô gái xinh xắn.

Mn nhận ra, người này là Khúc Ninh, tiểu hoa đán mới lên.

Người đàn ông này chắc là kim chủ của cô ta.

Tuy Minh Châu không phải là nhân vật lớn trong giới giải trí, nhưng cô là đại tiểu thư nhà họ Hoắc, sẽ không hạ thấp thân phận để xã giao với người khác.

Nhưng cô vẫn phải hung hăng trợn mắt nhìn Lục Khiêm.

Lục Khiêm vốn đang tựa đầu vào giường, thấy ba mẹ con tới thì ngồi dậy.

Ông ôm lấy Lục U, còn sờ đầu Lục Thước: “Bà nội mới mang đồ ăn sáng tới, ăn thử đi.”

Tiểu Lục U còn chưa mọc hết răng.

Cô bé cầm cái bánh tròn, bỏ vào miệng mài răng.

Nước miếng chảy dòng dòng.

Lục Khiêm rất kiên nhẫn lau cho cô bé, sau đó lại ngâm bánh quy vào sữa bò cho mềm rồi đút cho cô bé ăn.

Tiểu Lục U rất thích mùi vị này.

Lục Thước lại khác.

Cậu bé hung hăng cắn bánh quy, nhìn chằm chằm vào con hồ li tinh kia, nhìn đến mức Khúc Ninh phải sợ hãi.

Lục Khiêm sờ đầu con trai: “Tôi đã nói rồi, tôi đã có gia đình, giám đốc Trương, mời về cho.”

Một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.

Giám đốc Trương còn ở lại nữa chính là không thức thời, ông ta quyết định đi cầu xin thư kí Liễu.

Khúc Ninh còn ngây ra, nhưng bị giám đốc Trương lôi đi.

Đến hành lang, cửa phòng bệnh được đóng lại, Khúc Ninh hất tay giám đốc TRương ra.

Giám đốc Trương cười gằn: “Sao thế? Nhìn thấy thư sinh nên chê tôi à?”

Khúc Ninh không nói lời nào.

Giám đốc Trương lại cười lạnh: “Tôi nói cho em biết, tôi nâng đỡ cô là để đi xã giao chứ không phải để cô đi làm bà chủ mà hưởng phúc, cô có biết người vừa rồi là ai không? Là con gái của nhà họ Hoắc ở thành phố B đó, cũng là vợ trước của Lục Khiêm… Trước kia không nghe ngóng tốt, vì tiểu tiện nhân cô mà uổng công tôi đắc tội với người ta! Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà khiến cô ấy ấm ức, làm ồn lên thì chúng ta đều không có kết cục tốt đâu! Không chỉ không ăn được cơm mà bàn cơm còn bị người ta lật mất đấy.”

Khúc Ninh quay mặt đi chỗ khác, vẫn còn hơi bướng bỉnh.

“Vậy ông còn quăng tôi cho ông Lục làm gì?”

Giám đốc Trương cười nói: “Người ta cũng có nhận cô đâu.”

“Nếu vợ trước của ông ấy không đến, ông ấy sẽ nhận, vừa rồi ông ấy còn cười với tôi.”

Giám đốc Trương liếc mắt.

Ông ta lại sờ cái đầu chỉ còn lại mấy cọng tóc, ánh mắt hung ác: “Đó là người cô đoán ý được chắc? Tôi nói cho cô biết, cô đừng có hại tôi! Cô qua chỗ đạo diễn Vương báo cáo đi, nữ số ba thì nữ số ba. Cô đấy, không những phải diễn, còn phải diễn phấn khởi vào cho tôi, diễn nền cho cô Hoắc, đừng có chọc bà cô đó không vui. Không thấy ông Lục cũng phải nhìn sắc mặt cô ấy à?”

Khúc Ninh vẫn còn không phục.

Giám đốc Trương nóng lên, cho cô ta một bạt tai rồi bỏ đi.

Khúc Ninh đỏ cả mắt.

Cô ta nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, chỉ hận số mệnh bất công.

Trong phòng bệnh, hai đứa bé đã ăn xong.

Tiểu Lục Thước đang làm bài tập, tiểu Lục U thì hưởng thụ tình yêu cả cha, cô bé cũng rất thích Lục Khiêm.

Rất thích nằm trong lòng ông, nói chuyện với ông.

Cô bé còn chưa mọc đủ răng nữa, nói chuyện còn chưa sõi, nhưng cười lên lại có hai má lúm đồng tiền thật sâu, rất đáng yêu.

Mái tóc màu trà xoăn nhẹ, cũng lưa thưa.

Lục Khiêm vừa chơi đùa với cô bé, vừa nhìn Minh Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK