Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu cầu của Hoắc Doãn Tư rất hợp tình hợp lý. An Nhiên không tìm thấy lý do để từ chối.

Chỉ là, tối hôm qua bọn họ mới xảy ra quan hệ.

Tóm lại là không được tự nhiên.

An Nhiên đổi giày, đi về phía phòng ngủ: “Tôi đi thăm Lâm Hi.”

Lúc đi ngang bàn ăn, cô cúi thấp đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Hoắc Doãn Tư. Đi vào trong phòng ngủ, cô mới phát hiện trái tim mình đang đập thình thịch lên.

Lâm Hi đang ngủ say sưa.

An Nhiên ngồi xuống, ngắm khuôn mặt ngủ say của con trai, mới bình tĩnh hơn một chút.

Phòng ngủ mở cửa, Hoắc Doãn Tư đi vào trong.

An Nhiên muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn không nói ra. Thím Lâm còn đang ở trong nhà, cô sợ làm cả hai đều khó coi.

Hoắc Doãn Tư đi đến bên cạnh cô.

Anh hơi cúi người, gần như là kề sát cô. Có điều, anh không làm gì quá mức, chỉ vỗ nhẹ lên khuôn mặt Lâm Hi giống cô, cảm giác ấm áp…

Ngón tay thon dài của anh thỉnh thoảng chạm vào cô.

An Nhiên muốt rút tay lại.

Hoắc Doãn Tư cũng không ngăn cản. Anh cười khẽ bên tai cô: “Tối hôm qua ngủ một đêm với anh, sao nào, sao bây giờ lại có gánh nặng tâm lý? Tối hôm qua cô An phóng đãng lắm mà!”

An Nhiên nóng cả mặt.

Nhưng cô không muốn mình ở thế yếu, phản bác: “Chỉ là chuyện thân thể thôi, tổng giám đốc Hoắc vẫn còn nhớ đấy hả!”

Hoắc Doãn Tư thế mà lại gật đầu: “Ừ, anh rất nhớ.”

Hơi thở nóng rực của anh phả bên tai cô, không biết xấu hổ mà nói: “Chúng ta từng tuổi này rồi, ai cũng có nhu cầu, đúng không?”

An Nhiên không ngờ anh lại ăn nói trắng trợn như vậy!

Đương nhiên là cô không muốn, vậy nên hừ nhẹ nói: “Anh cứ chờ xem!”

Cô vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận.

Nào ngờ anh không hề tức giận chút nào, chỉ là đứng dậy nói: “Vậy anh chờ cô An gọi tới bất cứ lúc nào. Haizz… cô An dạo này không giống như trước đây nữa, nhu cầu nhiều hơn lắm.”

An Nhiên tức giận cầm gối ném lên người anh.

Hoắc Doãn Tư chụp gối bằng một tay, sau đó nhìn chằm chằm cô, trong mắt có vẻ trong trẻo không thể bỏ qua.

An Nhiên mặc kệ anh, quay mặt đi.

Hoắc Doãn Tư không tiếp tục trêu ghẹo cô, vừa lúc thím Lâm gọi ăn cơm…

An Nhiên còn muốn trông Lâm Hi. Hoắc Doãn Tư vỗ nhẹ lên lưng cô, nói rất dịu dàng: “Ăn cơm trước đi, Lâm Hi đã mấy tuổi rồi, không yếu ớt thế đâu.”

Lúc đi ra ngoài, An Nhiên vẫn còn không hiểu ra sao.

Theo lý mà nói, sáng nay cãi nhau không vui, Hoắc Doãn Tư nên tức giận mới đúng. Sao lúc này anh lại ở trong nhà cô, ăn cơm cùng hai mẹ con cô?

Hoắc Doãn Tư hiếm khi ở lại ăn cơm, thím Lâm rất vui vẻ.

Lúc thì múc canh, lúc thì múc cơm, lúc thì gấp sườn dê nướng.

Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên, rồi mỉm cười nói với thím Lâm: “Dạo này tôi không khỏe, đang định bồi bổ đây.”

Thím Lâm rất vui vẻ: “Đúng vậy, người ta nói mua đông thích hợp ăn thịt dê để bồi bổ, nhưng mà mùa xuân ăn cũng bổ vậy. Ngài Hoắc, ngài thích ăn thì nhiều thêm đi.”

Hoắc Doãn Tư gật đầu: “Cảm ơn thím Lâm.”

Thím Lâm cười không khép miệng lại được. Bà là người từng trải, nhìn một cái là biết ngài Hoắc có ý với An Nhiên. Bà vốn tưởng rằng bọn họ kết thúc rồi, nào ngờ vòng đi vòng lại cũng về bên nhau.

So với bọn họ, thái độ của An Nhiên rất lạnh nhạt.

Ăn cơm xong, Lâm Hi còn chưa thức dậy, chờ đến gần chín giờ vẫn chưa thức dậy.

An Nhiên ngồi trên ghế sô pha làm việc. Làm xong, cô nhìn Hoắc Doãn Tư đang ngồi xem TV, trên TV đang chiếu mèo và chuột, hừ, anh đúng là ngây thơ.

An Nhiên nói nhỏ: “Đã muộn rồi, anh về trước đi.”

Hoắc Doãn Tư cũng không ăn vạ không đi. Anh đứng dậy đi xem Lâm Hi, rồi cầm áo khoác và chìa khóa xe ra ngoài. An Nhiên đuổi theo: “Để em đưa anh đi.”

Cô thay giày, Hoắc Doãn Tư xuống lầu trước.

Tới lúc An Nhiên xuống lầu, Hoắc Doãn Tư đang dựa bên cạnh xe hút thuốc.

Anh cao ráo, dáng người cũng đẹp, áo khoác đã ném vào trong xe, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi màu xám đậm và quần tây bình thường, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Anh đứng trong bóng tối, hỏi An Nhiên: “Có chuyện gì?”

An Nhiên kéo kéo cổ áo áo khoác, nghĩ nghĩ rồi nói: “Sau này anh có thể đổi ngày đến thăm Lâm Hi thành thứ bảy hoặc là chủ nhật không? Em sẽ gửi thằng bé cho anh.”

Hoắc Doãn Tư cười: “Ngày thường không thể đến thăm thằng bé? Sợ ảnh hưởng đến em hả?”

An Nhiên không muốn cãi nhau với anh: “Vậy thôi đi, anh muốn tới lúc nào thì tới.”

Hoắc Doãn Tư dập thuốc lá, mở cửa xe, định lên xe.

Lúc này, An Nhiên không nhịn được hỏi: “Hoắc Doãn Tư, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”

Hoắc Doãn Tư chống một tay lên cửa xe, dường như là đang suy nghĩ, cuối cùng hỏi lại cô: “Anh muốn làm gì hả, em không biết sao? An Nhiên, anh cảm thấy tối qua khá tốt.”

Dứt lời, anh lên xe, lái xe đi.

An Nhiên đứng một lát rồi lên nhà. Lúc này Lâm Hi còn chưa thức dậy.

Thím Lâm bưng hạt dưa tới, nói nhỏ với cô: “Thím thấy ngài Hoắc có ý định kia. Có điều, dù ngài ấy có ý định gì thì chúng ta cũng phải làm cho rõ ràng, ngài ấy cắt đứt với cô gái họ Tôn kia chưa?”

An Nhiên lắc đầu: “Con không biết.”

Cô nói tiếp: “Con chưa từng nghĩ tới tương lai. Con và anh ấy…”

Cô định nói là không thích hợp, nhưng mà thím Lâm biết chuyện tối qua, khiến cô ngại nói như vậy.

Sao thím Lâm không hiểu được chứ?

Bà vỗ vỗ tay An Nhiên, cười nói: “Vậy phải xem ý của con rồi. À phải rồi, sự nghiệp dạo này của Lâm Bân có tiến triển, ông chủ nó rất coi trọng nó, sáng nay giao cho nó một vụ mua bán lời cao, nó nói sau vụ này có thể kiếm ít nhất bảy con số… Thím thấy tuy rằng nó nói hơi quá, nhưng cũng không quá lắm.”

An Nhiên hỏi thăm kỹ hơn, cũng cảm thấy rất đáng tin cậy. Cô vui mừng thay cho Lâm Bân.

An Nhiên nhìn ra tâm tư của Hoắc Doãn Tư. Cô cho rằng anh sẽ dây dưa cô, không ngờ vài ngày liên tiếp anh đều không xuất hiện. Cô dần dần yên lòng, tập trung làm việc.

Vấn đề huy động vốn đang rất gấp, An Nhiên yên lặng hai ngày, đang định liên hệ với tổng giám đốc Hứa thì anh Hứa lại đột nhiên đến thăm trước.

An Nhiên ngồi trong văn phòng, thư ký mở cửa đi vào, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc An, có một anh họ Hứa đến đây, nói là muốn hẹn cô ăn cơm.”

Anh Hứa?

An Nhiên xoay bút, đoán ra thân phận của đối phương, khép văn kiện lại, nói: “Cô bảo anh ta chờ ở phòng khách một lát.”

Thư ký gật đầu, đi ra ngoài.

An Nhiên tìm thử tư liệu của cậu Hứa, làm vài chuẩn bị đơn giản rồi đi gặp người.

Cô mở cửa phòng khách ra, quả nhiên là con trai của tổng giám đốc Hứa. Hôm nay anh ta ăn mặc không chính thức như lần trước, trông có vẻ trẻ tuổi hơn một chút.

An Nhiên nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh Hứa đến đây, sao không gọi điện thoại trước để tôi chuẩn bị tiếp đãi?”

Anh Hứa đứng dậy, cười khẽ: “Tôi sợ nếu tôi hẹn trước thì em sẽ không đồng ý gặp tôi.”

Anh ta không gọi cô là “tổng giám đốc An”, cũng không gọi cô là “cô An”, mà gọi là “em”, có vẻ hơi thân mật.

An Nhiên hơi giật mình, có điều vẫn cười đáp: “Sao có thể chứ? Anh là con trai của tổng giám đốc Hứa, là khách quý của tập đoàn Cố Thị chúng tôi, sao có thể không tiếp đón chứ?”

Cô đã nói loanh quanh thế rồi, mà anh Hứa vẫn kéo đề tài lại.

“An Nhiên, tôi đến đây không phải vì chuyện công việc, tôi cũng không phải nhân viên của bố tôi. Tôi đến đây chỉ vì muốn hẹn em ăn cơm. Vậy nên, em có thể đừng nhắc đến những chuyện công việc kia không?”

An Nhiên thầm nghĩ: anh không phải nhân viên của tổng giám đốc Hứa, anh chỉ là con trai của tổng giám đốc Hứa thôi!

Dù trong lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt cô lại đồng ý rất dứt khoát: “Được thôi, vậy đi ăn ở nhà hàng món Hồ Nam ở đối diện công ty, được không?”

Anh Hứa vui vẻ đồng ý.

Nửa tiếng sau, An Nhiên đi vào nhà hàng, anh Hứa đã gọi món xong.

Anh ta nhìn trang phục của An Nhiên, rất đẹp, nhưng hơi chính thức.

Một lát sau, nhân viên phục vụ bắt đầu lên món.

Anh Hứa gọi tám món một canh, đều là món ăn Hồ Nam chính gốc. An Nhiên không hề ngại ngùng, ăn rất thoải mái.

Anh Hứa rót trà cho cô: “Không ngờ cô ăn cay giỏi vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK