Hoắc Tây vẫn ngẩng lên nhìn anh.
Thực ra cô là một người phụ nữ trưởng thành, nhưng khi cô nhìn anh như vậy, khiến người ta muốn phá hỏng sự vô tội trong ánh mắt của cô.
Trông cô giống như rất thuần khiết, vô tội.
vẫn là một thiếu nữ mười mấy tuổi, trong buối chiều hôm đó, bởi vì lần đầu tiên đến tháng mà luống cuống chân tay, sợ bị người khác nhìn thấy đành phải trốn trong khuôn viên trường…
Cơn sóng tình mãnh liệt chạm vào anh.
Bất ngờ không kịp đề phòng.
Lúc này, Trương Sùng Quang hiểu rất rõ nỗi hận của Hoắc Tây đối với anh năm đó, hận anh đã vứt bỏ tình cảm giữa hai người bọn họ, bây giờ anh cũng như vậy, hận cô không từ mà biệt, hận cô đã có người khác ở bên cạnh.
Trước khi lấy lại lí trí, cô đã bị anh ôm tới trước bàn làm việc.
Bởi vì tư thế như vậy nên chiếc váy ngang đầu gối nghiêm chỉnh của cô trông vô cùng gợi cảm, cách một lớp tất cọ lên chiếc quần tây màu xám đậm của anh.
Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn khung cảnh hoang đường như vậy, yết hầu khẽ chuyển động.
Hoắc Tây mở miệng: “Anh nghĩ nhiều rồi!”
Cô muốn đi xuống, nhưng một cánh tay ấm áp khẽ ấn chân của cô lại, bàn tay ấy đặt lên đôi tất của cô, hai người đều nhìn vào vị trí đó.
Anh đã từng muốn làm gì thì làm xé mở tất cả của cô biết bao nhiêu lần.
Khiến cô mở ra, sau đó anh có thế dùng những phương thức bỉ ổi, vô sỉ nhất chiếm lấy cô.
Nhưng bây giờ lại không được, con mắt đen ngòm của anh khẽ ngước lên, khóa chặt ánh mắt cô: “Anh có nghĩ nhiều hay không, chẳng lẽ trong lòng em còn không hiểu?”
Nói xong, anh buông cô ra, tựa người về phía sau.
Một điếu thuốc xuất hiện trong tay anh, bàn tay của anh to lớn, điếu thuốc ở trong tay anh chỉ có kích thước như một que diêm.
Anh đốt điếu thuốc, hít sâu một hơi.
Hoắc Tây đi từ trên bàn làm việc xuống, cô lần nữa ngồi lại vị trí của mình, liếc nhìn anh.
Hôm nay, rất có thể Trương Sùng Quang tới đây để bắt bẻ.
Có lẽ anh muốn thấy cô.
Mặc dù anh cũng biết, lần gặp mặt này, cả hai bên đều không vui vẻ gì!
Anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, điếu thuốc trên tay từ từ hút hết, sau đó anh dập tắt điếu thuốc, lúc rời đi cũng rất bất ngờ không kịp đề phòng.
Cánh cửa mở ra rồi khép lại.
Chỉ một tiếng nhẹ nhàng, nhưng lại đinh tai nhức óc bên tai cô.
Một tháng sau, Trương Sùng Quang chính thức khởi tố, muốn giành lại quyền nuôi dưỡng Hoắc Miên Miên.
Bởi vì chuyện này, anh bị Hoắc Minh gọi về nhà.
Đi vào một tiếng, lúc đi ra, anh bị phá tướng, giống như con ong, con chó.
Nhưng anh vẫn ra vẻ trà xanh.
Người giúp việc căng thẳng nghênh đón anh: “Cậu cả!”
Trương Sùng Quang dừng bước, anh nhìn lên trên lầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thời tiết rất nóng, bố tòi vô cùng tức giận, lát nữa nấu cho ông ấy ít trà kim ngân! Nếu không lúc mẹ tôi trở
về lại thấy lo lắng!”
Người giúp việc sững sờ.
Cô ta nhìn cậu cả, chỉ cảm thấy anh đang đứng dưới ngọn đèn, cho dù đang bị thương cũng vẫn rất đẹp trai.
Còn có ông chủ thừa dịp bà chủ vắng mặt nên mới dám chỉnh người khác như vậy à?
Người giúp việc còn đang suy nghĩ, Trương Sùng Quang đã rời đi, lúc ngòi trên xe, anh gửi tin nhắn cho Hoắc Tây. [Đã nhận được đơn khởi tố chưa?]
Đương nhiên Hoắc Tây đã nhận được.
Trương Sùng Quang cố ý đúng không, rõ ràng chỉ cần chờ bốn tháng, chắc chắn anh sẽ chiến thắng, nhưng anh lại khởi tố vào lúc này, rõ ràng biết sẽ thất bại.
Anh muốn quấy rầy cô đúng không!
Anh nói cô đang quyến rũ anh, nhưng không phải hành vi hiện giờ của anh chính là cho cô cơ hội làm như vậy à?
Hoắc Tây không muốn sử dụng cơ hội này.
Trương Sùng Quang đã thay đổi, cô cảm thấy lúc này, nếu cô dâng tới cửa, dù không chết cũng sẽ mất một lớp da, có lẽ anh đang chờ cô nhỉ!
Thế nhưng cô lại có hơi sốt ruột.
Bệnh của Miên Miên khiến cô không thể tốn mất vài năm để quyến rũ Trương Sùng Quang, nếu như một ngày nào đó anh có người trong lòng, đến lúc đó, liệu cô phải làm sao?
Trương Sùng Quang chờ cả nửa ngày nhưng vẫn không chờ được tin nhắn trả lời của Hoắc Tây.
Anh ném điện thoại vào trong tủ đựng đồ, khởi động xe, anh không biết mình nên đi đâu, cứ tùy ý mà đi, hơn nửa tiếng sau, anh phát hiện ra mình đã tới một khu nhà cũ.
Anh rất quen thuộc với nơi này.
Trương Sùng Quang dừng xe ở ven đường, chiếc xe sang trọng trị giá tám trăm vạn đậu ở đây quả thật rất rêu rao.
Những người đi tới đi lui đều không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Trương Sùng Quang hạ kính xe xuống, một cánh tay cầm thuốc lá lên hút… chừng ba mươi phút sau, một đôi nam nữ đi từ con đường đối diện tới.
Bọn họ mặc đồ trắng bằng vải thô, trên gương mặt không còn sự tinh xảo như lúc trước nữa.
Đó chính là Lâm Tòng và Thấm Thanh Liên.
Dường như Lâm Tòng mới tan làm, đang đi
dạo phố với Thẩm Thanh Liên, trong tay anh ta cầm một chiếc túi nhỏ màu xanh, hình như đó là sản phẩm trong nước, có giá không tới bốn trăm năm mươi một chiếc.
Trước kia, những chiếc túi Thấm Thanh Liên dùng đều có giá mấy ngàn, hơn chục ngàn, muốn mua thứ gì thì mua thứ đó.
Bây giờ, có lẽ bọn họ phải tiết kiệm cả tháng mới mua nổi một sản phấm có giá vài trăm.
Trương Sùng Quang nghĩ, bọn họ thật thê thảm.
Thế nhưng tại sao trên mặt Lâm Tòng và Thấm Thanh Liên lại không có chút thê thảm nào, ngược lại còn rất thỏa mãn… Anh khẽ a một tiếng, hai người vốn không nên ở bên cạnh nhau nhất vẫn đang ở cùng nhau.
Còn anh và Hoắc Tây đã không còn chút hi vọng nào.
Tại sao lại như vậy!
Anh nghĩ, đó là bởi vì Lâm Tòng và Thấm Thanh Liên đã mất hết tất cả, bọn họ đều sống nương tựa lẫn nhau.
Đúng vậy, chỉ e những người chỉ có hai bàn tay trắng cũng không nhiều như vậy.
Điều này đã trở thành đường ra duy nhất,
Lúc Trương Sùng Quang khởi động xe rời đi,
Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên vừa hay đi tới, bọn họ đều nhìn thấy anh.
Gương mặt Lâm Tòng trở nên căng thẳng.
Thẩm Thanh Liên túm gấu áo, nhìn Trương Sùng Quang muốn nói lại thôi… Chân của cô ta đã tàn phế, cả đời cũng không thế đi lại bình thường, rất có thế chồng của cô ta Lâm Tòng cũng cả đời không thế trở mình, trong khi người đàn ông mà cô ta yêu thương tha thiết vẫn tỏa sáng, tràn ngập sức quyến rũ như vậy.
Trong lòng Thẩm Thanh Liên vô cùng đau đớn.
Thấy cô ta đau lòng, Trương Sùng Quang cười lạnh, đau lòng… cũng rất tốt.
Anh lái xe rời đi.
Thấm Thanh Liên ôm mặt khóc hu hu, cô ta vốn đã quen với cuộc sống hiện tại, mặc dù nghèo khó nhưng Lâm Tòng đối xử với cô ta rất tốt, phần lớn tiền lương của anh ta đều dùng trên người cô ta.
Mặc dù anh ta rất ít khi gặp cô ta, nhưng hai người thật sự rất cổ gắng đế được hạnh phúc.
Sự xuất hiện của Trương Sùng Quang đã phá vỡ tất cả, cho dù chỉ nhìn một cái cũng khiến cô ta không chịu đựng nổi.
Tất cả ngụy trang của cô ta đều bị xé bỏ, lúc
cô ta nức nở kéo ống tay áo của Lâm Tòng hỏi anh ta rằng liệu bọn họ có thể quay về cuộc sống như trước kia không, biếu cảm của Lâm Tòng có hơi vặn vẹo.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ giọng nói: “Nếu buối tối anh đi công tác đó, em không tới chung cư của Trương Sùng Quang, tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra! Anh và cậu ta vẫn sẽ là bạn tốt…”
Hoắc Tây cũng là người anh ta đặt ở góc sâu trong tim.
Lúc không nhìn thấy cô, anh ta thậm chí còn quên mất mình đã từng thương nhớ người này.
Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.
Là do Thẩm Thanh Liên quá tham lam, hết muốn thứ này lại muốn thứ kia… bây giờ, cô ta hỏi anh ta có thế quay lại trước kia không, anh ta quả thực cũng muốn hỏi cô ta một cáu!
Phải làm thế nào thì mẹ của anh ta mới có thể sống lại!
Trương Sùng Quang đang trả thù đúng không, anh sống không vui vẻ, nên cố ý tới ghê tởm anh ta đúng không!
Cũng tốt, thực ra lúc anh ta và Thẩm Thanh Liên ở bên nhau, đều giả vờ bản thân đang rất hạnh phúc.
Anh ta không rời bỏ Thẩm Thanh Liên, nhưng anh ta cũng không quá mức giả vờ, trừ đi làm ra, anh ta cũng học được uống rượu, anh ta cũng sẽ đi tìm phụ nữ, tiền lương của anh ta không nhiều, vì vậy, những người phụ nữ mà anh ta tìm cũng không quá đắt, đa phần đều là loại có giá một hai trăm. Mỗi khi quay về, trên người anh ta luôn kèm theo mùi nước hoa rẻ tiền.
Trong lòng Thẩm Thanh Liên biết rất rõ, nhưng cô ta không có khả năng tự sinh tồn.
Vì vậy cô ta chỉ có thể chịu đựng, chưa từng cãi nhau với anh ta lần nào.
Lâm Tòng nghĩ, giữa hai người bọn họ quả nhiên không có tình cảm.
Cứ như thế, anh ta lại càng thêm quá đáng, có khi, anh ta còn không về nhà mấy đêm liền…
Trương Sùng Quang mang theo vết thương trở về chung cư, chính là tòa chung cư của Hoắc Tây.
Anh tới để xem thử cô đã trở về chưa.
Mọi thứ đều như cũ.
Cô chưa từng tới đây.
Trương Sùng Quang ngồi một mình trong phòng khách, trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn, tròng rất cô đơn, sau đó, anh không thế chịu
nối sự cô đơn đó nên quyết định đi nấu cơm.
Bởi vì đã có thêm một đứa trẻ, nên anh muốn học nấu bữa ăn cho trẻ con.
Gần đây, anh không sống ở đây, đồ trong tủ lạnh rất ít, anh định tới siêu thị một chuyến.
Thế nhưng lúc đi siêu thị, anh không ngờ rằng mình sẽ gặp được Hoắc Tây.
ở quầy trái cây tươi mà hai người từng tới cùng nhau trước kia, cô mặc một chiếc váy công sở, ngồi xốm xuống lựa trái cây, lớp vải căng mịn khiến cơ thế của cô càng thêm hấp dẫn.
Bờ lưng thon thả, vòng eo sau khi sinh vẫn thanh mảnh như vậy.
Và cả đường cong của đôi chân thon dài khi khom người xuống.
Chân của cô rất đẹp, lúc chiều anh vừa mới chạm vào chiếc tất mỏng manh kia.
Trương Sùng Quang đấy xe hàng, đứng ngay sau lưng cô.
Lúc Hoắc Tây đứng lên thì nhìn thấy anh .
Hai người đã lắm lắm rồi không gặp nhau, trừ khi anh thỉnh thoảng gửi tin nhắn Zalo cho cô ra, hai người quả thực không hề liên lạc với nhau.
Hoắc Tây chú ý tới gương mặt của anh.
Trương Sùng Quang đưa tay lên khẽ chạm
vào, dáng vẻ không chút đế ý: “Bị bố đánh!”
Hoắc Tây cũng đoán được, nhưng lời của anh quá mức mập mờ, nên cô cũng không trả lời lại.
Cô chỉ khẽ gật đầu, giống như những người quen bình thường, sau đó đi lướt qua anh.
Trương Sùng Quang nắm lấy tay cô.
Anh nghiêng đầu, giọng nói rất nhỏ: “Anh không tin em sẽ quên! Không tin em sẽ quên những ngày chúng ta ở chung với nhau, quên mất chúng ta đã từng đi dạo ở đây, anh càng không tin Bạch Khởi có thể hoàn toàn thay thế anh.”
Hoắc Tây rủ mắt xuống, dịu dàng nói với anh: “Cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục!”
Anh nhìn cô chằm chằm, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng kéo tay anh ra: “ở đây rất đông người, em không muốn mất mặt!”
Nói xong, cô liền rời đi.
Trương Sùng Quang trống rỗng đứng yên tại chỗ, một lát sau anh mới quay đầu lại, giọng nói cũng lớn hơn ban nãy: “Anh ở chung cư! Em có tới không?”
Bước chân của Hoắc Tây dừng lại, sau đó cô lại đi nhanh hơn lúc nãy.
Trương Sùng Quang nhìn theo bóng dáng của cô, yết hầu m chuyển động.
Anh không còn lòng dạ nào nữa, chỉ tùy tiện mua vài thứ rồi tính tiền, lúc xếp hàng, anh nhìn thấy Bạch Khởi… Hoắc Tây và cậu ta sánh vai đi cùng nhau, Bạch Khởi nghiêng đầu sang nhìn Hoắc Tây, sau đó mỉm cười lấy hai hộp kế hoạch sinh sản trên kệ hàng xuống.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm.
Một lát sau, anh bắt đầu hít thở nặng nề, nhanh chóng đẩy xe hàng đi qua bên cạnh.
Không muốn mua gì nữa.
Anh chạy trối chết, hoa quả và thức ăn anh đã chọn đặt ở trong xe cứ thế nằm ở trong xe đẩy như những đứa trẻ mồ côi.
Bạch Khởi nhìn về hướng anh rời đi.
Cậu ta từ từ đặt hai hộp đồ vào vị trí ban đầu của chúng, khẽ than: “Hoắc Tây, chị hà tất phải như vậy!”
Hoắc Tây cúi đầu xuống.
Tâm trạng của cô cũng không tốt, cô phải tiếp cận Trương Sùng Quang, nhưng cô lại không muốn cho Trương Sùng Quang hi vọng, cũng không muốn dây dưa với câu, khiến anh cho rằng cô là một người phụ nữ không tốt, như vậy quả thực rất tốt.
Cô cũng không muốn mềm lòng.
Bạch Khởi tính tiền, lúc chờ ở bãi đỗ xe, cậu
ta khẽ lẩm bấm: “Bây giờ chị cũng có thể hối hận được!”
Hoắc Tây ngồi lên xe, lấc đầu.
Bạch Khởi tựa lưng vào ghế, cậu ta lấy một điếu thuốc trong túi ra, thực ra cậu ta rất hiếm khi hút thuốc.
Nhưng bây giờ, cậu ta không nhịn được muốn hút một điếu.
Vừa mới châm lửa, Hoắc Tây liền dập lửa đi, Bạch Khởi nghiêng đầu sang nhìn cô, một hồi lâu sau, cậu ta lấy một tấm thiệp mời trong tủ xe ra, khẽ nhàng đặt lên tay Hoắc Tây: “Vậy thì không cần trì hoãn nữa!”
Hoắc Tây nhìn tờ thiệp mời, có hơi sững sờ.
Ba năm rồi, cô sớm đã quên cảm giác khi ở cùng Trương Sùng Quang.
Cô cũng cổ ý không nghĩtới điều đó.
Bây giờ, cả hai đều hận đổi phương, nhưng bởi vì Miên Miên, cô phải tiếp cận anh, phải ngủ với anh.
Hoắc Tây cảm thấy khó mà chịu đựng được.
Cô đặt đồ xuống, khẽ nói: “Về nhà thôi!”
Bạch Khởi không nói gì thêm nữa!
Lúc hai người trở về biệt thự đã là bảy giờ tối, Miên Miên đã ăn tối từ sớm.
Bạch Khởi đặt đồ xuống, ăn cơm với Hoắc Tây, sau đó cậu ta tắm cho Miên Miên, kế chuyện cho cô bé.
Có một con chó tên là Tiếu Quang được đặt ở bên gối của cô bé.
Trên đầu con chó treo một túi hạt dưa, đôi mắt hé ra một đường, giống như cũng đang nghe kể chuyện.
Bạch Khởi cảm thấy con chó này tinh ranh giống như Trương Sùng Quang.
Miên Miên say sưa lắng nghe, cô bé ôm con chó nhỏ trong lòng, đôi mắt muốn nhắm nhưng lại không nhắm, có vẻ rất buồn ngủ.
Bạch Khởi đắp chăn lên cho cô bé.
Miên Miên bỗng nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng hỏi: “Chú kia đâu rồi? Tại sao không nhìn thấy chú ấy?”
Bạch Khởi sững sờ, cậu ta hoàn hồn lại mới nghĩ ra cô bé đang nói tới Trương Sùng Quang.
Có lẽ đây chính là tình cha con bấm sinh.
Chung quy cô bé vẫn là giọt máu của Trương Sùng Quang, ngẫm lại cũng rất bình thường.
Bạch Khởi dịu dàng xoa mái tóc xoăn màu xanh của cô bé, thấp giọng nói: “Chú ấy đang bận làm việc! Chú ở với cháu có được không?”
Miên Miên thích cậu ta.
Cánh tay nhỏ nhắn ôm cổ cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Miên Miên thích bố nhỏ hơn.”
Bạch Khởi bật cười, nhưng trong lòng có hơi chua xót.
Cậu ta cúi đầu xuống khẽ hôn lên trán Miên Miên: “Chú biết rồi, bây giờ có thể đi ngủ rồi!”
Dỗ cô bé xong, cậu ta lại cứu Tiểu Quang khỏi vòng tay của cô bé, con chó nhỏ tự động nằm ngủ bên gối, ánh mắt đen ngòm nhìn sang Miên Miên, rõ ràng nó cũng thích cô bé này.
Bạch Khởi xoa lông nó.
Lúc đứng lên, cậu ta phát hiện Hoắc Tây đang đứng cạnh cửa, có lẽ cô đã đứng ở đó được một lúc.
Bạch Khởi hỏi: “Chị nghe thấy rồi à?”
Hoặc Tây bình tĩnh gật đầu, cô đi tới ngồi ở bên giường, khẽ sờ lên mặt Miên Miên.
Thật ra cô bé rất giống Trương Sùng Quang.
Bạch Khởi nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ, nếu có thêm một đứa bé nữa, Miên Miên sẽ không còn cô đơn như vậy nữa!”
Nếu ngày nào đó cậu ta không còn nữa, Hoắc Tây cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.
Thế nhưng cậu ta không muốn nói ra điều
đó, cậu ta sợ Hoắc Tây sẽ buồn.
Cuộc sống mây năm nay của cô rất không tốt.
Hoắc Tây không nói gì, chỉ là lúc đứng lên, cô khẽ ừ một tiếng.
Một tuần sau, bữa tiệc mừng sinh nhật 60 tuổi của một người nổi tiếng ở thành phố B, tất cả những người nên tới đều tới.
Sức khỏe òn Noãn không tốt, Hoắc Minh ở cạnh bà, bèn để cho Doãn Tư đi.
Hoắc Tây đi cùng Bạch Khởi.
Mặc dù cô đã rời khỏi thành phố B ba năm, nhưng những tin đồn liên quan tới cô vẫn còn, thật không ngờ, lần này quay về cô lại đi cùng Bạch Khởi, hơn nữa trông tình cảm của hai người cũng rất tốt.
Nhưng điều không ngờ là Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên cũng tới.
Mặc dù đã mặc bộ đồ tốt nhất, nhưng trông Thấm Thanh Liên vẩn rất nghèo nàn, cô ta bước lên sân khấu đàn một bản piano.
Mặc dù mọi người vỗ tay, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chướng mắt.
Quyền lợi trong vòng tròn này không phải
chuyện ngày một ngày hai, từ khi Thấm Thanh Liên đàn xong bước xuống sân khấu, cô ta không ngừng rơi nước mắt, cô ta theo bản năng nhìn về phía chồng mình.
Lâm Tòng đang thân thiết với quả phụ của một phú thương.
Cô ta lại nhớtới Trương Sùng Quang, nhưng Trương Sùng Quang không ở đây, anh vốn đã tới đại sảnh, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Tây và Bạch Khởi rời đi, anh đã rời đi…
Tối nay, Hoắc Tây rất đẹp.
Cô rất ít khi tham gia yến tiệc, cho nên anh rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ mặc lễ phục của cô, nhưng tối này, cô quả thật rất… gợi cảm.
Cô mặc chiếc váy đính kim cương màu sâm panh, cách ăn mặc của cô vô cùng quyến rũ.
Có lẽ bởi vì đã từng sinh con, nên trông cô càng thêm nở nang hơn rất nhiều.
Lúc cô di chuyến, tất cả đàn ông hầu như đều nhìn theo cô… không ai rời mắt nổi.
Trải qua lần trước, Trương Sùng Quang rất hận cô, hận cô ở chung với Bạch Khởi. Thế nhưng bây giờ, khi hai người bọn họ rời đi, anh lại không nhịn được đi theo.
Cuối cùng, anh nhìn thấy Hoắc Tây trong hoa viên của biệt thự…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK