Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bóng tối, Hoắc Minh nhìn cò chăm chú từ trên cao xuống.
Ôn Noãn muốn di chuyến.
Nhưng anh nhanh chóng nắm lấy tay cò, đan ngón tay với cỏ…
Bều không khí kiều diễm, thích hợp làm chuyện vợ chồng.
Hoằc Minh cũng nghĩ vậy.
Anh vùi mặt vào cổ cò, yết hầu lãn nhẹ, thì thầm: “ón Noãn, anh có chuyện muốn nói với em!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
m thanh có hơi run rây…
Hoắc Minh xoay người, nằm nghiêng ôm lấy cò, đế cỏ dựa vào lòng mình.
Họ đã trải qua rất nhiều chuyện, anh biết anh chỉ cần giấu giếm cô là có thể dề dàng chiếm được trái tim và cơ thế cò.
Nhưng anh lại sợ, sợ mất cô.
Anh trầm giọng thắng thân với cô: “Vừa rồi anh đã gặp sở Liên.”
Sở Liên…
Ôn Noãn cau mày.
Hoâc Minh nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mày của cò, giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Cò ta mang thai, anh cho người sắp xếp đưa cò ta tới thành phố H, anh biết em sẽ không vui! Nhưng anh muốn cho cò ta một cơ hội, ôn Noãn, được không?”
Anh kể chuyện của Hoàng Duy Đức.
õn Noãn nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, hồi lâu không nói gì.
Hoăc Minh cho rằng cò không muốn, nhẹ nhàng vuốt tóc cò, đang định nói gì đó thì ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Được!”
Anh không ngờ cò lại dể nói chuyện như vậy.
Ôn Noãn nằm thẳng người, cò nói rất nhẹ nhàng: “Cò ta muốn giữ lại đứa bé, chứng tỏ trong lòng cỏ ta yêu đứa bé này nhất… Việc gì em phải tử chối.”
Hoẩc Minh nhìn dáng vẻ bình tĩnh thân nhiên của cò, không khỏi động lòng, muốn làm chuyện đó với cò.
Kế từ khi giả vờ khôi phục trí nhớ, anh còn không dám chạm vào cò vì sợ cỏ chán ghét.
Lúc này nói thẳng, thói quen cũ của anh lộ ra.
Anh nhẹ nhàng òm lấy cò, hòn cò…
Cò rất ngoan, chủ động vòng tay qua cổ anh, triền miên ân ái với anh. Cả người Hoắc Minh như bị thiêu đốt, anh cảm thấy nếu anh không làm, anh sẽ không còn là đàn ỏng nữa…
Khi định lau súng cướp cò, đột nhiên ôn
Noãn nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ phải không?”
Tất câ chợt dửng lại!
Hoắc Minh nhìn cô với vẻ khó tin.
Làm sao ôn Noãn biết được?
Thời gian này, anh giả vờ rất giỏi.
Ôn Noãn khép lại bộ đồ ngủ, bật đèn (Tâu giường, cò duổi chân đá anh, giọng điệu mềm mại nói: “Nếu như anh khôi phục trí nhớ, có lẽ sẽ lặp tức giết chết Sở Liên!”
Làm sao có thế tử tế dàn xếp cho cò ta!
Hoầc Minh:…
Ôn Noãn lại mở tủ (Tâu giường, lấy ra một cuốn sổ tay từ bên trong, mở ra thì trong đó (Tây những ghi chú được đánh dấu bằng bút đỏ, giống như bản sao ở nhà họ Hoắc.
“Hoẩc Minh, anh thật không biết xấu hổ!”
Hoắc Minh hơi ngượng ngùng, cũng không
xuống đài được.
Anh cứ thế bị vợ vạch trần ngay trẽn giường.
Hơn nữa, anh còn không nhìn ra được suy nghĩ thật của ồn Noãn!
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng, cò cô’ găng bình tĩnh nói: “Em đồng ý chuyện của sở Liên là thật, nhưng cô ta sinh con cần tìm bác sĩ, em sẽ sâp xếp!
Đương nhiên cò sẽ không ra mặt.
Vì vần chán ghét!
Hoăc Minh năm thắng lại, đưa tay sờ nhẹ chân cõ, hòn: “Tất cả đều nghe ý vợ.”
Ôn Noãn dùng chân đạp lén mặt Hoắc Minh.
Hoắc Minh bẳt được, thấp giọng uy hiếp: “Ôn Noãn, đủ rồi! Em muốn trèo lên đầu anh ngồi sao?”
Cõ lại dùng chân đạp anh.
Hoâc Minh cũng không cáu kỉnh: “Chân vợ cũng thơm quá!”
Đém đã khuya.
Chuyện tình không tiếp tục nữa, một đêm như vậy thích hợp để nói chuyện nhất, ôn Noãn dựa vào vai anh, thấp giọng nói: “Vốn đĩ em không định nói cho anh biết, nhưng tối nay anh thẳng thắn như vậy! Hoắc Minh, sau này chúng ta đừng giấu giếm nhau được không? Khôi phục trí nhớ cũng được, quên cũng không sao, miễn là chúng ta ở bên nhau, miễn là chúng ta vẫn yêu nhau thì những chuyện đó có liên quan gì? Sau này, chúng ta sẽ có nhiều ký ức hơn.”
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ mòi cô.
Anh cúi đâu, khàn giọng nói: “Nhưng anh vần muốn hỏi một câu.”
“Hả?”
Hoắc Minh hoàn toàn ôm cò vào lòng, giọng khàn khàn gợi cảm: “Trước đây, anh “làm” em thê’ nào?”
Ôn Noãn:…
Giang sơn dề đổi bản tính khó dời!
Đêm nay, họ nói chuyện với nhau rất muộn, cuối cùng ôn Noãn cũng không biết mình thiếp đi khi nào.
Sáng sớm.
Cò tỉnh dậy, một bòng hồng tươi đọng sương sớm được đặt bên gối.
ỏn Noãn mỉm cười.
Cò nhẹ nhàng cầm lén, khẽ ngửi.
Dưới tầng truyền tới tiếng động khe khẽ và mùi thức ăn, chắc Hoắc Minh đang làm bữa sáng.
õn Noãn đứng dậy cầm lấy cuốn số tay.
Thật ra cô đã sớm phát hiện anh vần chưa khôi phục trí nhớ, nhưng cô không cưỡng lại được Hoắc Minh, hơn nữa Hoắc Tây và Doãn Tư cũng cần một người bố…
Điện thoại reo lén, là số lạ.
Nhưng ôn Noãn nhận ra là của sở Liên, cò nhẹ nhàng nghe máy, bình tĩnh nói: “Anh ấy đã nói hết với cò?”
Bên kia, sở Liên ừ một tiếng.
Im lặng hồi lâu, Sở Lién thấp giọng nói: “Bà Hoắc, thật ra tỏi có tình cảm với luật sư Hoắc, nhưng người đàn ông như anh ấy sẽ không thuộc về tòi! Cảm ơn bà đã bằng lòng giúp tòi!”
Thật sự õn Noãn không thế nào buông bỏ.
Nhưng nếu sở Liên nhất định phải đế lại dấu vết trong cuộc đời Hoắc Minh thì cò mong rằng điều đó sẽ nhẹ nhàng.
Cuối cùng cò thấp giọng nói: “ở đó sẽ có người sắp xếp!”
Sở Liên che micro lại, hình như đang khóc.
ôn Noãn dừng một chút: “Tòi không phải người rộng lượng như vậy! Nhưng nếu tói rộng lượng mà có thể cho cỏ một cơ hội làm lại, vậy tòi sẵn lòng thử một lần.*
Nói xong cỏ cúp điện thoại.
Cô nghĩ mình vẫn khác trước kia, cỏ hơi có ham muốn khống chế hơn trước.
Cũng không biết Hoắc Minh có chán ghét hay không!
Ôn Noãn CUD mẩt. cười nhat…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK