Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang là người gần nhất.
Tận mắt nhìn ông cụ kính yêu qua đời, trên khuôn mặt là sự bình yên … Thật lâu sau anh mới chớp mắt, nhận ra Hoắc Chấn Đông đã thật sự ra đi.
Ông cụ thiên vị Hoắc Tây nhất, đã đi rồi.
Có lẽ, là đế đoàn tụ với người vợ thân yêu.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, Trương Sùng Quang vội vàng lau đi, bởi vì người ta nói không thể để nước mắt rơi trên người đã khuất, Trương Sùng Quang không tin vào linh hòn người chết, lúc này lại rất kiêng kị.
Người nhà họ Hoắc đều quỳ xuống, Hoắc Minh bắt đầu dùng khăn ấm lau người cho bố, rút ống dụng cụ ra… Bầu không khí vô cùng u buồn.
Trương Sùng Quang ngơ ngác, anh vịn tay vào thành ghế xe lăn tay đứng dậy.
Khi quỳ xuống, chân trái đau nhức nhối.
Nhưng lúc này, nỗi đau mất đi người thân đã vượt lên trên nỗi đau thể xác… Trương Sùng Quang chậm rãi quỳ xuống, ngón tay anh run rấy nắm lấy bàn tay Hoắc Chấn Đông, lòng bàn tay đã từng ấm áp giờ chỉ còn lạnh lẽo.
Nhà họ Hoắc là gia dinh quyền thế nhiều đời, xưa kia khi ai đó trong gia đình ra đi, họ không thể làm qua loa.
Linh đường nằm trong biệt thự nhà họ Hoắc, người đến viếng rất đông, từ người nối tiếng thành phố B đến nhân viên tập đoàn Hoắc Thị, tống cộng hơn một nghìn người. Vợ chồng Hoắc Minh bi thương quá độ, nên mọi việc đều do chị em Hoắc Tây và Hoắc Doãn Tư xử lý, chỉ trong mấy ngày họ đã gầy đi trông thấy.
Đêm qua trên núi, con cháu nhà họ Hoắc thay phiên túc trực bên linh cữu.
Hơn nửa đêm, Hoắc Doãn Tư trở về phòng ngủ trên lầu, vừa nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát thì An Nhiên bưng bữa khuya vào, là một bát bún.
An Nhiên ngồi bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu nhẹ giọng nói: ‘Ăn bát bún rồi hẵng ngủ!”
Hoắc Doãn Tư nhắm mắt lại.
Mấy ngày nay cậu thật sự mệt mỏi, cậu đan mười ngón tay với vợ, thật lâu sau mới lấm bấm: “Muộn thế này thì đừng làm, anh không đói.”
Sao An Nhiên lại không biết cậu ăn không vào chứ.
Cô nghiêng người về phía chồng, giọng nói
mềm mại: “ít nhất cũng phải ăn chút gì đi, ngày mai cũng bận lắm! Chị Hoắc Tây còn phải chăm con, phần lớn phải dựa vào anh đấy!… Doãn Tư?”
Hoắc Doãn Tư thả lỏng một lát, vổ tay cô.
Cậu ngồi dậy, nhận lấy đôi đũa trong tay An Nhiên, cười nhẹ: “Được rồi, ăn bún! Nghe lời Tổng Giám đốc An.”
An Nhiên cũng mỉm cười nhẹ nhàng.
Dù xót chồng, muốn ở cùng cậu, nhưng lúc này cô cũng là con dâu nhà họ Hoắc, cô cũng muốn phụ trách mọi việc trong ngoài, vì vậy cô xuống lầu làm bữa ăn khuya cho mọi người.
Nửa đêm, tại lầu một linh đường.
Trương Sùng Quang không thể đi lại, anh lặng lẽ ngồi trên xe lăn, đưa mắt nhìn chăm chú lần cuối.
Hoắc Tây từ trên lầu đi xuống.
Lúc Trương Sùng Quang ngẩng đầu vừa hay lọt vào mắt cô, trong mắt họ tràn ngập nỗi buồn… Không còn thời gian suy nghĩ về câu chuyện và tương lai của họ nữa.
Thật lâu sau, đầu ngón tay Hoắc Tây khẽ cử động, vuổt ve tay vịn cầu thang.
Cô chậm rãi đến bên cạnh anh, định sửa lại thảm lông trên đầu gối giúp anh, nhưng vừa chạm tay vào chân trái, Trương Sùng Quang đã theo
phản xạ có điều kiện bắt lấy tay cô.
Bàn tay Hoắc Tây bị anh nắm đau.
“Trương Sùng Quang.”
Trương Sùng Quang sực tỉnh, anh ngước mắt nhìn Hoắc Tây, nhìn giọt nước mắt bên khóe mắt cô mà lẩm bấm: “Xin lỗi!”
Nói rồi, anh buông cô ra.
Hoắc Tây lùi lại một bước, nói nhỏ: “Khuya rồi, anh về phòng ngủ đi!”
Trương Sùng Quang không đồng ý: “Tôi muốn ở lại đây.”
Hoắc Tây không nghĩ nhiều: “Chán anh lại bị đau sao? Nghỉ ngơi sớm đi…”
Cô chưa nói xong đã bị Trương Sùng Quang ngắt lời.
Anh hỏi cô: “Bởi vì chân tôi đau, nên tôi không có tư cách ở lại đây phải không? Bởi vì chân tôi đau nên trong mắt cô, tôi chính là một thằng phế vật phải không?”
Cơn tức giận bùng phát một cách khó hiểu, nói xong anh cũng thấy hối hận.
Anh đã hứa với Hoắc chấn Đông sẽ chăm sóc Hoắc Tây đến hết đời, vậy mà trong thoáng chốc anh lại quát cô.
Anh thở hổn hển xin lỗi: “Xin lỗi, Hoắc Tây.”
Hoắc Tây cũng không đế ý nhiều, vì bọn họ thật sự không liên quan đến nhau, nên lẽ ra họ không cần phải quá cấn thận như vậy, không cần phải dỗ dành người khác.
Hoắc Tây cười nhẹ: “Không sao! Nếu anh muốn ở lại, tôi bảo người giúp việc mang tới cho anh một tô bún.”
Trương Sùng Quang khàn giọng đồng ý.
Ngay sau đó anh muốn nói gì đó với cô đế làm dịu bầu không khí, nhưng Hoắc Tây đã đi sang bên kia thêm ít tiền giấy vào chậu, ánh lửa phản chiếu màu hồng nhạt lên mặt cô.
Giữa bọn họ chỉ cách nhau vài mét, nhưng đó là khoảng cách mà người ngồi trên xe lăn như anh không thể nào vượt qua.
Trương Sùng Quang siết chặt tay.
Một lát sau, người giúp việc đã đến, nhẹ giọng gọi anh: “Cậu chủ Sùng Quang! Cậu chủ Sùng Quang…”
Hoắc Tây ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh.
Môi cô mấp máy, vốn định khuyên nhủ, nhưng cuối cùng vẫn không cất thành lời.
Ngày hôm sau, lề tang kết thúc.
Từng người nhà họ Hoắc bận rộn với công việc của mình, Hoắc Tây và Trương Sùng Quang
đã không gặp nhau mấy ngày, có lẽ là ảo giác của cô, thậm chí họ cũng ít liên lạc qua con cái, anh thường dùng điện thoại cố định trong nhà để trò chuyện với con.
Hoắc Tây không thế nói là tổt, cũng không nói là xấu.
Cô nhớ lại hôm đó anh nói với cô, anh có bạn gái… Nhưng tại sao ánh mắt cô bạn gái anh đêm đó nhìn cô lại u ám như vậy!
Hoắc Tây không rõ, cũng không nghĩ đến.
Nhưng cô không ngờ, cô lại chạm mặt Trương Sùng Quang tại một thương vụ chính thức… Và bạn gái anh.
Trương Sùng Quang cầm chiếc cốc chân dài, dựa vào ghế sô pha, không ngồi xe lăn.
Nghĩ lại, chắc là hết đau rồi!
Đi cùng anh là một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp, khoảng ngoài ba mươi, vóc dáng cũng rất cân đối.
Hoắc Tây nhận ra, đây nữ phát thanh viên ở thành phố B.
Tên là Hà Lộ!
Lúc này, Hà Lộ đang áp sát vào cơ thế Trương Sùng Quang, cánh tay trắng nõn ôm anh, trong vô cùng thân mật khăng khít.
Hoắc Tây lặng lẽ nhìn vài giây.
Cô nghĩ, bọn họ là vợ chồng đã ly hôn, cô vẫn nên né ra thì hơn!
Vì thế cô chỉ gật nhẹ, sau đó vòng qua, nhưng không ngờ Trương Sùng Quang thấy cô, bình tĩnh gọi: “Hoắc Tây.”
Cơ thể Hoắc Tây hơi cứng đờ.
Một lát sau, cô quay lại với vẻ mặt tươi tắn và hỏi: “Anh Trương có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.
Trong thoáng chốc, anh nắm tay người phụ nữ bên cạnh, gần như đan mười ngón tay vào nhau… Hoắc Tây cụp mắt xuống, bình tĩnh nhìn.
Trương Sùng Quang đang làm gì vậy?
Rải cơm chó trước mặt cô sao?
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mắt của Hoắc Tây, nhẹ giọng hỏi: “Lần đó luật sư Thấm không nói gì nữa sao?”
Hoắc Tây không khỏi cười lạnh: “Anh muốn nghe câu trả lời nào?”
Đôi mắt đen của Trương Sùng Quang vẫn nhìn cô chằm chằm.
Sau một lúc lâu, anh mới cười nhạt: “Tôi muốn nghe câu trả lời nào chứ! Tôi chỉ muốn giới thiệu chị dâu cho cô thôi.”
Câu nói của anh như gió thổi mây trôi, như thể giữa anh và Hoắc Tây chưa từng có quan hệ gì.
Cô Hà cảm thấy khó chịu.
Trương Sùng Quang như không có chuyện gì, giới thiệu với cô Hà: “Hoắc Tây, em gái tôi.”
Sugar Daddy nói là em gái, Hà Lộ cũng chỉ có thể cho là em gái.
Cô ta đưa tay lịch sự nói: “Xin chào, tôi là Hà Lộ, là… Bạn gái Sùng Quang.”
Hoắc Tây nhìn bàn tay trắng nõn kia.
Cô lại nhìn về phía Trương Sùng Quang, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trên khuôn mặt anh.
Anh thật sự muốn làm vậy sao?
Thật sự muốn cắt đứt quan hệ, ngay cả một chút tình cảm còn sót lại giữa họ cũng không muốn giữ lại sao?
Khuôn mặt anh chỉ có thờ ơ và lạnh lùng, như thế muốn làm rõ mối quan hệ của họ trước mặt bạn gái mới.
Cô không khỏi nghĩ, nếu Trương Sùng Quang nghĩ thoáng như vậy, cớ gì cô cứ phải chần chừ nữa.
Anh muốn kết hôn hay ly hôn đều được.
Hoắc Tây khẽ mỉm cười, duỗi tay nắm lấy
bàn tay của cô Hà: “Chúc mừng cô!… Vậy từ giờ trở đi tôi sẽ gọi cô là chị dâu.”
Cô Hà cảm thấy bối rối.
Trương Sùng Quang lại vòng tay ôm lấy eo cô ta, nói vài câu với Hoắc Tây về chuyện trong nhà, cụ thể về chuyện gì Hoắc Tây cũng không nghe rõ… Khi quay người rời đi, cô chỉ cảm thấy trái tim như vỡtan thành trăm mảnh.
Cô chưa từng nghĩ tới, sau khi phải chịu quá nhiều đau đớn từ anh.
Sẽ có một ngày.
Lại được anh yêu cầu, gọi bạn gái anh là chị dâu.
Điều này khiến cho Hoắc Tây cảm thấy, những ngày tháng tươi đẹp ấy, cô đã đặt nhâm tình cảm.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, Trương Sùng Quang sẽ đối xử như vậy với cô.
Trái tim cô vụn vỡ, nhưng lưng cô vẫn thẳng, vững vàng bước ra khỏi tầm mắt của Trương Sùng Quang, cứ như vậy bước ra khỏi cuộc đời anh… Cô thật sự chưa từng nghĩ tới, mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.
Hoắc Tây không muốn quan tâm nữa…
Phía sau, Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Táy.
Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Hoắc Tây đang nghĩ gì, đương nhiên anh biết, cô đang nghĩ tại sao anh lại tuyệt tình như thế, nghĩ những gì họ từng làm đều là sai lầm!
Mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa, anh vẫn đứng đó.
Trước khi anh kịp nhận ra, chiếc cốc chân dài trong tay anh đã vỡ vụn, chất lỏng màu đỏ tươi dính vào tay anh.
Không thể phân biệt đó là rượu hay là máu tươi.
Hà Lộ vội vàng đỡ anh, nửa làm nửa xum xoe: “Tổng Giám đốc Trương, đế tôi băng bó cho anh.”
Cô ta không đần.
Tuy Trương Sùng Quang chỉ tìm cô ta để diễn kịch, nhưng cô ta nhìn ra được bên cạnh anh không có ai khác, kể cả chân có vấn đề nhưng anh nhiều tiền, mặt mũi cũng đẹp… Cô ta cày hục mặt mười năm cũng chỉ có thể sống trong căn phòng rộng tám mươi mét vuông, nếu cô ta thật sự được gả cho Trương Sùng Quang, thì cô ta sẽ có thể chen chân vào xã hội thượng lưu.
Khi đỡ anh, cô ta còn cố ý vô tình dán cơ thể mềm mại lên người Trương Sùng Quang!
ít nhiều cũng mang theo ngụ ý quyến rũ.
Nhưng Trương Sùng Quang đẩy cô ta ra, lực mạnh đến mức Hà Lộ lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã xuống.
Trương Sùng Quang từ trên cao nhìn xuống cô ta, giọng nói lạnh như băng.
Anh nói: “Nhớ kỹ thân phận của cô.”
Hà Lộ xấu hổ, một lát sau, cô ta mới chậm rãi nói: “ít nhất thì để tôi đỡ ngài lên xe đã.”
Trương Sùng Quang nói không cần.
Hai ngày nay chân anh đã đỡ hơn một chút, một mình anh cũng đi lại được, chẳng qua là không được nhanh cho lắm… Ngoại trừ Hoắc Tây ra, anh không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, người anh yêu nhất đã bị tổn thương, anh còn quan tâm đến cái gì nữa chứ!
Vì thế anh cứ đi khập khiễng bằng một chân như vậy trước con mắt của nhiều người.
Cố gắng ra khỏi phòng tiệc.
Bên cạnh anh không có xe lăn, cũng không có thư ký Tân, chỉ có anh… Trương Sùng Quang.
Hà Lộ đứng đó nhìn, hơi xấu hổ.
Một lúc lâu sau, cô ta nhận được cuộc gọi từ Trương Sùng Quang, yêu cầu cô ta ra bãi đậu xe.
Hà Lộ vội vàng chạy sang.
Tại bãi đỗ xe, Hoắc Tây đang chuẩn bị lái xe rời đi.
Khoé mắt liếc nhìn về phía đối diện, Trương Sùng Quang và Hà Lộ đi ra, anh đi đứng loạng choạng… Bạn gái anh bám chặt cánh tay anh, đỡ anh.
Bệnh gút lại tái phát sao?
Hoắc Tây lặng lẽ nhìn, cô nghĩ, ngay cả một câu quan tâm giữa bọn họ cũng trở nên dư thừa.
Trương Sùng Quang chỉ muốn tránh bị hiềm nghi.
Hẳn anh rất thích bạn gái hiện giờ, cô ấy xinh đẹp, cũng có khí chất.
Hoắc Tây rất bình tĩnh khởi động xe, không nói một lời, giữa bọn họ nên như thế này, cầm được thì cũng buông được… Nhưng khóe mắt cô vẫn cay cay.
Trương Sùng Quang đứng đó.
Anh biết, anh và Hoắc Tây đã kết thúc, anh không còn cơ hội nữa rồi.
Nhưng nếu sau này có thế chăm sóc bọn nhỏ với đôi chân tàn tật này, thì anh không cần lo lắng Hoắc Tây biết sự thật nữa… Khi đó anh sẽ nói lúc ấy chỉ là bốc đồng, sau đó anh cũng đã hối hận.
Và anh, không còn yêu cô.
Anh đã thích một nqười khác…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK