Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt cô hơi ươn ướt, nhưng cô không hề tỏ ra chút hoảng hốt nào, cũng không xin lỗi anh.

Vị giáo sư ngồi đối diện im lặng nhìn hai người.

Cuối cùng, anh ta không nói gì nữa, chỉ thanh toán hóa đơn rồi rời đi trước...

Đợi đến khi người đã đi.

Diệp Bạch mới ngồi xuống, anh nhìn Lục U, nhẹ giọng hỏi cô: “Xem mắt à?”

Lục U ngồi đối diện anh.

Một lúc lâu sau, cô mới gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy! Đang nói chuyện tìm hiểu.”

Gân xanh trên mu bàn tay Diệp Bạch nổi lên, anh cố kiềm chế lại... Bắt lấy cổ tay cô: “Ra ngoài nói chuyện!”

Lục U cũng cảm thấy tốt nhất là bọn họ nên nói chuyện rõ ràng.

Cô nhẹ nhàng thoát ra khỏi cổ tay anh, thấp giọng nói: “Ra ngoài rồi nói!”

Hai người đều là người có địa vị xã hội, không thể cãi vã ven đường, cuối cùng bọn họ lên xe của Diệp Bạch... Diệp Bạch quay đầu liếc nhìn cô một cái rồi đạp chân ga.

Lúc xe dừng lại, Lục U mới phát hiện anh đã lái xe đến ngôi nhà trước đây của bọn họ.

Là tòa chung cư đó.

Cô ngồi trong xe, bình tĩnh nói: “Không cần lên đó! Chúng ta nói luôn trong xe đi!”

Nhưng Diệp Bạch đã tháo dây an toàn, xuống xe, cô không nhúc nhích thì anh đã nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức kéo cô về phía căn nhà cũ của bọn họ...

Diệp Bạch lấy chìa khóa từ dưới tấm thảm ra.

Cửa mở, bên trong vẫn là khung cảnh như khi Lục U rời đi, chỉ có điều đã phủ một tầng bụi bặm.

Lục U làm gì có thời gian để hoài niệm chuyện xưa, chỉ một giây sau đó, Diệp Bạch đã ép cô vào ván cửa, anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn gấp gáp vồn vã như thể đang muốn chứng minh điều gì đó.

Cô không chịu mở miệng, anh bèn nhéo nhẹ cằm cô, bắt cô phải mở miệng tiếp nhận anh.

Hai người hôn một lúc lâu, nhưng Lục U không hề đáp lại nụ hôn này.

Diệp Bạch dựa vào bên cổ cô thở hổn hển, thật lâu sau mới nhẹ ngước mắt lên nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Lục U, để anh giải thích, anh thật sự không có gì với cô ấy cả! Em có thể hỏi anh...”

“Hỏi anh cái gì?”

Cơ thể Lục U dựa vào ván cửa, cô nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười lộ vẻ thê lương.

“Diệp Bạch, khi đi anh nói chỉ đi năm ngày! Nhưng anh lại đi gần năm mươi ngày, ở đó, anh không chỉ an ủi bố Gina mà còn an ủi Gina, chăm sóc cô ta cả về tinh thần lẫn thể chất... Diệp Bạch, anh có thể đi chăm sóc một người phụ nữ mà anh cho là hai người không có gì, vậy thì tại sao tôi lại không thể đi xem mắt?”

“Anh nói cho tôi biết, quan hệ giữa chúng ta là gì?”

“Nếu giữa chúng ta có ràng buộc gì đó, vậy thì tại sao anh lại đến bệnh viện, rời xa hai mẹ con chúng tôi mà đi chăm sóc cô ta hơn một tháng trời?”

...

Diệp Bạch cúi đầu nhìn cô: “Bởi vì cô ấy cũng không còn mấy tháng nữa...”

Giọng anh hơi khàn khàn: “Tế bào ung thư của cô ấy đã di căn lên não rồi, Lục U, cô ấy chỉ có thể sống được ba bốn tháng nữa thôi, có khi còn không lâu đến thế.”

Khóe mắt Lục U ẩm ướt.

Nhưng cô cố nén không cho nước mắt rơi xuống, cô chẳng những không khóc mà còn nở nụ cười: “Cho nên lần này anh về đây là muốn báo anh sắp đi lại phải không? Anh muốn ở bên cô ta trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, đúng không?”

Diệp Bạch cũng không phủ nhận.

Lục U giơ tay tát anh một cái: “Diệp Bạch, anh đúng là một tên cặn bã! Anh dựa vào đâu mà bắt tôi phải chờ anh, dựa vào đâu mà nói muốn lập gia đình với tôi? Dù Lục U tôi có thiếu đàn ông cũng sẽ không đến nỗi như vậy!”

Nói xong, cô đẩy anh ra rồi bỏ đi.

Diệp Bạch kéo cô vào lòng, anh ôm cô thật chặt, như sợ chỉ cần lơi lỏng một chút thôi là cô sẽ rời đi.


Anh thì thầm nói lời xin lỗi với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK