Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: “Kết thúc chuyện này đi thôi!”
Khi cỏ rũ mat, da thịt nơi đuôi măt trắng đến mức gần như trong suốt, còn mang theo một chút xanh nhạt.
Vò cùng hấp dần.
Cố Vân Phàm đã nếm qua nhiều người đẹp rồi, chưa bao giờ coi trọng ai cả.
Nhưng khuôn mặt của ôn Noãn khiến cậu ta nhịn không được mà nhìn nhiều hơn chút…
Một lát sau, chính cặu ta cũng cảm thấy ánh mât của mình quá đột ngột, ách giọng nói: “Tòi tin chị!”
Ồn Noãn chậm rãi đi đến bèn cạnh xe.
Cố Vân Phàm đi trước cò một bước, mở cửa xe ra.
õn Noãn thấy hơi bất ngờ, mà cậu ta giương mất đối diện với cỏ, trong mât cậu ta ít nhiều có thể nhìn ra chút tình ý, trước khi õn Noãn lên xe khẽ nói: “Cố Vân Phàm, có một số chuyện không thích hợp xảy ra đâu.”
Nói xong, cỏ liền ngồi trên xe.
Cửa xe trượt lên, chiếc xe màu đen quý giá chậm rãi rời đi.
Cổ Vân Phàm đứng hút thuốc.
Õng Cố cũng chuẩn bị rời đi, xuống tầng thù thấy thấy đứng giữa gió đêm phần phật hút thuốc, ông ta bất giác nói nhiều một câu: “Vị giám đốc Đinh kia chơi thì được, nhưng đừng đưa về nhà’”
Cô’ Vân Phàm cười nhạo.
Cậu ta thong thá ung dung vứt tàn thuốc đi, dấm tãt: “Yên tâm, về chuyện chơi phụ nữ này, từ trước đến nay tòi vẫn luôn trò giỏi hơn thây.”
Sâc mặt của ông Cố trờ nên khó coi.
Vừa lúc xe ông ta tới đây, Cố Vân Phàm giúp ông ta kéo cửa xe ra.
Ông Cố nhìn cậu ta, cuối cùng ván không nói gì thêm rồi lên xe.
Trên xe, tài xế nói với ông ta: “Cậu hai nhìn rất có tinh thân nhí.”
ỏng Cố nhàn nhạt nói: “Trong lòng đứa nhỏ này hận tòi đấy! Nếu khỏng cũng đã chịu về nhà kế thừa gia nghiệp rồi, tâm tư của nó không phải là tôi không biết, đơn giản là cho mẹ nó một danh phận chính thức, chỉ là lão Lý à, cái danh phận này tôi có thế dễ dàng cho được sao? Nếu cho
còn không phái thừa nhận nám đỏ tòi ngoại tình?”
Tuy vợ òng ta đã qua đời, nhưng bố vợ thì còn sống, rất có thế lực.
Sẽ bỏ qua cho ông ta sao?
Ông Cố cũng có khó xử, cho nên mấy năm nay cứ cứng ran với Cố Ván Phàm như vậy.
Tài xế lặng im.
Một lát, òng Cố lại thấp giọng nói: “Hiện tại nó đang giao hảo với đứa bé ôn Noãn kia, ngược lại tòi thấy yên tâm! Thường nghe lão Chu nhâc tới ôn Noãn… Ông nhìn xem, đứa nhỏ Mộ Ngôn kia đã có thay đối lớn đấy!”
Tài xế phụ họa vài câu.
Tâm trạng của ông Cố tốt hơn một chút.
õn Noãn trở về nhà.
Cò nhận được điện thoại từ ông Cố, đơn giản là nhờ cò mang Cố Vân Phàm theo.
Ông Cố nói như thê này: “Vị giám đốc Đinh kia chú chưa từng tiếp xúc bao giờ, nhưng ôn Noãn à, chú thật sự tin tướng
cháu, cháu giúp chú chăm sóc Vân Phàm, cả đời này chú đều biết ơn cháu.”
Ôn Noãn còn chưa thay lề phục ra.
Cò đứng trước cửa số sát đất của phòng sinh hoạt, trên mặt cười nhạt.
“Chú Cố cứ yên tâm, cháu sẽ.”
Ông Cố lại nói vài lời tốt đẹp…
Sau khi cúp điện thoại đã là 10 phút sau, Ôn Noãn sờ sờ cố: “Xã giao một chút, quả thật là mệt đầu!”
Mang thai đứa bé này cũng xem như nhẹ nhàng.
Nhưng cỏ dù sao cũng là một thai phụ, thế lực không thê so với trước đây được.
Đang định tháo trang sức đi tắm rửa thì Hoác Minh dỗ bọn nhỏ xong trờ về phòng, vừa vặn thây dáng vẻ này của cò.
“Mệt à em?”
Anh tới đây đỡ cỏ ngồi xuống, giúp cỏ nhẹ nhàng xoa ấn cố.
õn Noãn dựa vào ghế sô pha, hướng thụ chồng phục vụ, hừ nhẹ: “Có hơi!”
Hoâc Minh ấn cho cò một lát…
Ôn Noãn nhẹ giọng nói với anh: “Đinh
Tranh cân câu rồi, báy giờ chí thiếu một mồi lửa thôi.”
“Hửm?”
Hoắc Minh phát ra một chút giọng mũi, ý tử hơi lười nhác: “Bà Hoác thử nói xem nào.”
õn Noãn nhẹ nhàng nám lấy tay anh, giọng nói không có một chút ấm áp nào: “Ngày mai em sẽ bảo trợ lý Từ đặt cược, mua Cố Ván Phàm, hai tràm triệu!”
Như vậy, nghi ngờ của Đinh Tranh cơ bản đã tiêu tan, mới bâng lòng đi tới cùng.
Mặt mày Hoắc Minh nhảy dựng lên.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuổt ve khuôn mặt cúa vợ, khàn khàn hói: “Làm ăn lỗ vốn không giống tác phong của giám đốc ôn lãm nhỉ!”
Ôn Noãn cười nhạt: “Trước khi thông đạo đóng lại, em sẽ đ‘âu tư thêm cho Chu Mộ Ngôn một tý.”
Tiền Đinh Tranh đầu tư, toàn bộ đều phải bị cỏ cuốn trở về.
Hoảc Minh đã sớm đoán được.
Nhưng nội tâm anh ván không nhịn được mà dao động một chút, một nửa là bị vé đẹp của vợ yêu hấp dẫn, một nửa là tâm
chiết với trí tuệ của cô.
Anh nhịn không được mà ghé sát vào cò, cân một cái sau chỗ thịt mềm trên tai cò.
“Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả không sai một chút nào!”
“Người phụ nữ độc ác!”
Anh nói đến mức hơi nóng, bàn tay ấm áp khỏng nghiêm túc vươn lên.
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô mềm mại dán vào anh, trong giọng nói đều là mềm mại: “Minh, đang bàn công chuyện mà!”
“Bàn chính sự xong rồi.”
Anh nhẹ nhàng bế cò lên, đi v’ê phía phòng ngủ: “Bộ đồ này khá đẹp!”
ỏn Noãn hiếu anh.
Cò mang thai, anh cũng sẽ không làm xằng bậy, chỉ luôn tìm cơ hội chiếm chút tiện nghi mà thòi.
Bốn mẳt nhìn nhau.
Cho dù đã sớm quen thuộc với đối phương, nhưng vần không cầm lòng nối mà rung động.
Hoác Minh cúi đầu khẽ cản cánh môi
cò, hơi thớ nóng như là ngậm một ngụm hạt nóng: “Không được nhìn anh như vậy, đã biết rõ anh không nhịn được mà.”
Ôn Noãn òm lấy cố anh, hỏn mòi với anh.
Nụ hòn vò cùng sâu lâng.
Cuối cùng phòng tắm cũng không đi nữa, hai người cùng ngã vào đuôi giường.
Ôn Noãn và anh làm việc người lớn hồi lâu, ít nhiều cũng biết Hoâc Minh thích làm việc ở đuôi giường.
Rất thuận tiện, lại có cám giác.
Ánh mát cò dịu dàng, nhẹ nhàng cởi áo sơ mi màu xanh cúa anh ra, lẩm bấm: “Gần đây giám đốc Hoâc vất vả, em cảm thấy hần là nên khen thưởng một chút.”
Ánh mât Hoâc Minh thật sâu.
Anh nhẹ nhàng vổ về chơi đùa khuôn mặt non mịn của cỏ: “Bà Hoãc à, thu liếm chút đi.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài màu trà lên.
Cô nâng gương mặt đẹp trai của chồng, hôn anh: “Đêm nay không muốn.”
Không có người đàn ông nào sẽ từ
chối bà xã tán tính cả, Hoâc Minh lại càng không, anh thích dáng vẻ này của ôn Noãn…
Một đêm phóng túng.
Khi Ôn Noãn tỉnh lại, bén gối đặt một bòng hoa hồng tràng, còn có một món quà nhỏ.
Cò không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Gần đến cuối năm, Hoắc Minh vẩn chưa đi còng ty mà là ớ nhà cùng bọn nhỏ.
Anh cũng rất ít đi xã giao.
Thỉnh thoảng ôn Noãn cũng nói anh ra ngoài giao tiếp, anh cũng không có vẻ hăng hái, vài 1‘ân tiếp theo, ôn Noãn cũng không kêu nữa, nhưng cò phát hiện cò cũng giao tiếp ít đi.
Giám đốc Hoắc, thật ra cũng rất phúc hâc.
Mặt trời mùa đòng sáng sớm chiếu lên giường, làm cho người ta thoải mái.
Ôn Noãn nẳm trong chốc lát rồi ỏm lấy chăn đứng dậy, gọi điện thoại cho trợ lý Từ.
Đầu tư hai trăm triệu?
Miệng của trợ lý Từ cá nửa ngày cũng không khép lại được: Từ khi nào mà giám đốc Ồn lại không cấn thận như vậy?
õn Noãn biết suy nghĩ của có ấy, cười nhạt: “Cứ làm theo tỏi nói đi!”
Trợ lý Từ gật đ’âu.
Cò ấy lập tức cât hai trám triệu đầu tư cho vào tài khoản mà Cố Vân Phàm mớ ớ cảu lạc bộ, đương nhiên tin tức nội tình này người khác không biết, phần lớn đầu tư vẩn là từ Chu Mộ Ngôn.
Hai trăm triệu này của ôn Noãn, làm cá giới chấn động.
Đặc biệt là Đinh Tranh, sau khi cò ta nghe ngóng, vậy mà lại là ỏn Noãn đầu tư.
Vốn dĩ Đinh Tranh còn do dự.
Nhưng việc ôn Noãn chốt hai trám triệu giống như cho cô ta uống viên thuốc an thân, cỏ ta tìm Xa Tuyết đế gặp mặt.
Tại quán cà phê.
Đinh Tranh đi thẳng vào vấn đề: “Cô biết chuyện ón Noãn đầu tư tiền sao?”
Xa Tuyết cởi găng tay làm từ da thật ra, hờn dối: “Mấy ngày nay tòi bận rộn ớ cùng người ta, cũng không chú ý đến những chuyện này, nhưthế nào, giám đốc
õn cò ta cũng muốn chia một chén ở câu lạc bộ nơi này sao?”
Đinh Tranh liếc mắt nhìn ả ta một cái.
Sau đó cỏ ta nhẹ nhàng khuấy cà phê, giọng nhỏ nhẹ nói: “Tiền này, so với làm việc kiếm tiền còn nhanh hơn nhiều, cò ta theo dõi cũng không kỳ quái! Tòi chí nghĩ, người cấn thận như cò ta thoáng cái đã đầu tư hai trăm triệu, chứng tỏ tin tức này đáng tin cậy.”
Đinh Tranh không ngốc.
Tối hôm qua ôn Noãn nối bật trong yến hội.
Trong vòng tròn thượng lưu, địa vị của cỏ ta rất cao, đặc biệt là cò ta còn rất tré tuổi.
Đinh Tranh vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.
Cô ta nhìn Xa Tuyết nói nhó: “Tôi hôm qua cỏ và Cố Vân Phàm hàn huyên vài câu, tòi nghĩ cô cũng hỏi Cố Vân Phàm nội tình, cho nên, tòi cũng muôn đâu tư theo một chút!”
Xa Tuyết cười nhạt: “Chuyện này thì tính là cơ mật gì chứ!”
Ả lại nói cho Đinh Tranh một tin tức: “Ngày thi đấu đỏ, Chu Mộ Ngôn cán bản sẽ
không xuất hiện, cò nói cậu ta có cơ hội thắng hay không? Mà những tuyến thủ khác lại bị Cố Vân Phàm bỏ xa mấy con phố.”
“Thật sao?”
“Lừa cò làm gì? Cò cho rang mấy ngày nay tôi công dã tràng chắc?”
Ý cười trên mặt Xa Tuyết nhạt dần: “Tòi trả giá những điêu đó, dù sao cũng phải có được chút chổ tốt chứ!”
Á nói cỏ ta đầu tư tám mươi triệu, là toàn bộ tài sán.
Đặt toàn bộ lên Cố Vân Phàm.
“Nếu thuận lợi mà nói, có thế gấp bội.” Xa Tuyết nói.
Đinh Tranh muốn hút một điếu thuốc.
Gấp đòi, dụ hoặc rất lớn, đóng phim điện ảnh đến chết cũng không kiếm nối số tiền này.
Cò ta nhìn Xa Tuyết.
Xa Tuyết không thèm đê’ ý vén tóc xuống: ‘ Nghề này chính là như vậy, lớn gan thì no chết, nhát gan thì đói chết! Giám đốc Ôn đã đâu tư rồi, cò còn sợ gì chứ?”
Đinh Tranh không nói gì.
Chờ cò ta trở về nơi ờ của mình. Cò ta hút thuốc lá hơn nửa ngày, rốt cục vần gọi điện thoại cho nhân viên tài vụ, cô ta lấy toàn bộ bốn trăm triệu trong tài khoản của mình ra ném cho Cò Vân Phàm.
Thành còng sẽ thu được gấp đói.
Không thành công, vậy thì táng gia bại sản…
Nhưng mà Đinh Tranh nám chắc cò ta nhất định sẽ thắng, vì cò ta nâm giữ nhiều tin tức đến vậy mà’
Cò ta không thế không thắng!
Đinh Tranh đầu tư bốn trăm triệu, ôn Noãn nhận được tin tức trước tién, cò câm điện thoại lặng im hồi lâu.
Kết cục của Đinh Tranh, đã quyết định rồi.
Tiền này, cò ta không lấy lại được!
Ôn Noãn nhẹ giọng nói với người ở đầu kia điện thoại: “Đã biết!”
Rồi cúp điện thoại.
Cò báo lão Triệu đưa cô đến nghĩa trang một chuyến.
Lão Triệu nghe nói nơi đến, hơi do dự
nói: “Lát nữa Hoâc Minh biết sẽ không vui đâu.”
Ôn Noãn cười yếu ớt: “Lát nữa cháu lại nói với anh ấy!”
Cô bày trận lâu như vậy, rốt cuộc Đinh Tranh cũng cãn câu, trong lòng cỏ rất vui vẻ.
Cỏ muốn nói tin tức này cho Cố Trường Khanh, đê’ hân ta biết chuyện, cũng đế hắn ta an giấc ngàn thu.
Lão Triệu còn đang tiếp tục lải nhải.
Khi ra cửa, Tiếu Hoắc Tây giống như kẹo mạch nha vậy, dính lại đáy.
Ôn Noãn dứt khoát mang cá cò bé theo.
Buối sáng, thời tiết tươi đẹp, nhưng khi tới nghĩa tranh lại tử khí trầm trầm.
Ồn Noãn nắm tay Hoắc Tây.
Phía sau có mấy vệ sĩ đi theo.
Đến gần mộ của Cố Trường Khanh, mới phát hiện mẹ Cố và Cố Tinh Tinh cũng ở đó, đang hóa vàng mã cho Cố Trường Khanh.
Ôn Noãn cầm một bỏ hoa cúc, đi qua đỏ, từ từ đặt xuống.
Hoác Tây ngoan ngoãn ở bên cạnh
cô.
Cò bé nhận ra chú trên ảnh chụp, là người muốn cỏ bé gọi bố.
Hai mẹ con nhà họ Cố thấy ồn Noãn tới đây thì đứng lên, đặc biệt là mẹ Cố vẻ mặt phức tạp: “Đang mang thai mà sao còn tới đáy?”
Bà ta lại sờ đâu Hoâc Tây: “Đã lớn như vặy rồi à!”
Bà ta đang cảm khái.
Nếu như năm đó ôn Noãn và Trường Khanh ở bên nhau, thì con cái cũng lớn như vậy rồi.
Bé gái đáng yêu như vậy, nên gọi bà ta là bà nội.
Chí là ngầm lại thì lại càng bi thương.
Ôn Noãn cũng vuốt đầu Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Tòi tới đây thăm anh ta. Nhàn tiện nói với anh ta mấy câu.”
Cố Tinh Tinh rưng rưng: “ồn Noãn, cũng chỉ có chị là nhớ anh cả.”
Ôn Noãn biết mấy năm nay Cố Tinh Tinh sống không quá tốt, cò cũng không so đo những chuyện trước kia, chí nhẹ giọng nói: “Pháp y kiếm tra ra trước khi anh
ta bị tai nạn xe cộ đã uống một loại thuốc, có tác dụng gây hưng phấn.”
Lúc cuối cùng, Cố Trường Khanh ở cạnh Đinh Tranh.
Bọn họ từng phát sinh quan hệ!
Đinh Tranh biết rõ hần ta không nén lái xe, nhưng cũng không nói.
Nói cách khác, Cố Trường Khanh là bị Đinh Tranh gián tiếp hại chết.
Hai mẹ con nhà họ Cố sợ ngây người.
Chuyện này, các cô chưa bao giờ biết.
Ôn Noãn xoay người nhìn chăm chú vào ảnh chụp của Cố Trường Khanh, nói nhỏ: “Cá tòi, cả Hi Quang, đều có quan hệ với cò ta.”
Mẹ Cô’ lạnh giọng nói: “Không thế tha cho cò ta được! ôn Noãn, cháu không thế tha cho cô ta!”
Bà ta kích động cực kỳ, quỳ gối với ôn Noãn: “Bác gái câu xin cháu, nhất định phải xử lý con yêu tinh hại người kia! Trường Khanh nó quá thảm rồi, khi mó rời đi thân thể cũng đã như vậy, hút cả một tiếng cũng không đi được… Nó quá đáng thương rồi!”
Cố Tinh Tinh đỡ mẹ mình, mặt cũng đầm lệ.
Đinh Tranh thật sự quá ác độc!
Đây là một người phụ nữ thế nào?
ón Noãn đỡ mẹ Cố lên, cò cười nhạt: “Rất nhanh thòi! Mọi chuyện sẽ kết thúc!”
Mẹ Cố và Cố Tinh Tinh hơi sửng sốt.
Bọn họ thậm chí còn vương nước mât, cứ như vậy ngơ ngác nhìn chàm chú vào Ồn Noãn.
Ôn Noãn và Cố Trường Khanh yêu nhau bốn năm, bọn họ đã quá quen thuộc với Ôn Noãn rồi, ngoan ngoãn mềm mại, chỉ là Ồn Noãn trước mặt lại hoàn toàn không giống trước đấy… Mẹ Cố kinh ngạc nửa ngày, ngơ ngác phụ họa: “Đúng vậy, ngày lành của cò ta đã đến!”
Bà ta lại muốn cảm ơn ôn Noãn.
Ôn Noãn lắc đầu.
Cô cũng không nói gì, bới vì chuyện giữa cỏ và Cố Trường Khanh, không nói rõ ràng được.
Chuyện ôn Noãn đi nghĩa trang cuối cùng Hoẳc Minh vần biết, thật ra anh không trách cứ gì cò cả, chỉ là lo láng chố đó quá nhiều hơi lạnh, ánh hướng đến bạn nhỏ Hoâc bé xinh tòn quý nhà anh thòi.
õn Noãn ngôi trên ghế sò pha trong phòng khách, nâng cốc sữa bò nóng lèn uống.
Cò mỉm cười: “Làm gì kiều quý như vậy như vậy chứ? Hơn nữa, không phải tối hòm qua anh đã độ rất nhiều dương khí sao?”
Hoâc Minh vốn định tiếp tục lý luận cùng cò vài câu, nhưng vừa nghe câu này đã ngây ngẩn cá người.
Đây là lời Ôn Noãn sẽ nói sao?
Anh nhìn chăm chú vào cô, thấp giọng cười một chút, nhẹ vuốt mũi cô: “Không biết xấu hố nha bà Hoấc.”
Ôn Noãn giương mât nhìn anh.
Bình tĩnh thong dong, lại mang theo một chút nữ tính quyến rũ, cực kỳ hấp dẵn.
Hoâc Minh chỉ hận trẻ con trong nhà quá nhiêu!
Có một số việc, dù sao cũng không được tiện lâm.
Ôn Noãn chống người anh, nhó giọng hứa hẹn: “Chờ chuyện này xong xuôi lại làm, được không?”
Hoâc Minh cười xấu xa vò cùng.
Ngày hòm sau chính là trận thi đấu cuối cùng cúa F1 mùa đòng.
Hoâc Minh đi cùng ôn Noãn tới đây, đương nhiên là ở phòng bao tốt nhất.
Thật trùng hợp, đối diện chính là Đinh Tranh, cô ta đang ở cùng Xa Tuyết.
Đinh Tranh cực kỳ nâm chắc, tối hòm qua cỏ ta và Cố Vân Phàm đã gặp mặt, cậu ta vần không kiên nhẩn với cò ta nhưng cũng đế lộ ra nội tình Chu Mộ Ngôn sẽ không xuất hiện.
Lúc này, cò ta đeo kính râm, đang chờ lẩy tiền.
Vào lúc mười giờ, sàn giao dịch sẽ đóng cửa.
Ôn Noãn nói với trợ lý Từ bèn cạnh: “Đầu tư cho Chu Mộ Ngón một tỷ!”
Trợ lý Từ ngốc luôn.
Giọng điệu Hoâc Minh nhàn nhạt: “Giúp tòi đầu tư một tý cho Chu Mộ Ngôn luỏn đi, tòi cũng muốn theo Giám đốc ôn của các cò phát tài!”
Ồn Noãn vừa bực mình vừa buồn cười.
Trợ lý Từ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cuối cùng vẫn đầu tư hai tỷ…
Cò ấy nhìn sàn giao dịch, trong lòng nghĩ, nếu như Chu Mộ Ngôn thầng trận, vậy cái bàn này sẽ bị cấp trên cấp quét sạch!
Cò ấy thao tác xong, sàn giao dịch đóng cửa!
Đinh Tranh cũng có tí quan hệ, hai tỷ tiến vào bàn lớn, cò ta lặp tức nhận được tin tức.
Có người đâu tư cho Chu Mộ Ngôn hai tỷ!
Sao có thế, sao có thế?
Chu Mộ Ngôn không phải bới vì chân bị thương nên không tham gia thi đấu sao?
Đinh Tranh sợ run người, vào khoảnh khắc hai mât cò ta đỏ bừng, Chu Mộ Ngôn đi từ trong phòng ra, đầu đội mũ bảo hiếm chuyên dunq của câu ta…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK