Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Chấn Đông nhìn anh, rồi lại nhìn sang Hoắc Tây và ừ nhẹ một cái.
Bầu không khí rất tế nhị.
Mọi người đều biết Hoắc Tây quay lại thì Trương Sùng Quang sẽ không bỏ cuộc, chỉ là không ngờ anh sẽ xuất hiện cùng với Bạch Khởi…
Hoắc Minh dày mặt: [ông tôn trọng mọi diễn biến của cuộc đào thải, tôn trọng người chiến thắng.]
Nhưng ôn Noãn lại rất phiền não.
Sùng Quang là bổ của Miên Miên, nhưng hình như Bạch Khởi và Hoắc Tây lại đang yêu nhau.
Tay trái tay phải đều là da thịt, làm sao đây?
Lúc này, Trương Sùng Quang lại mở cửa xe sau ra, một con chó đốm chui trong xe ra.
Nó nhanh nhẹn rung lắc thân sau.
Sau đó, cơ thể nhỏ béo tròn mập đó tự động chạy đến bên Hoắc Miên Miên, và ngửi mùi thơm bên chân cô bé.
Miên Miên đột nhiên ôm lấy nó.
Trương Sùng Quang đổ dồn ánh mắt vào con gái, anh âm thầm nhìn một lúc rồi nói nhỏ:
“Sau này nhớ nó thì có thế đến chỗ của chú.”
Đối với cô nhóc mà nói, dù sao anh cũng là người lạ, Miên Miên rất thích chó, nhưng lại không thân thiện với Trương Sùng Quang, cô bé ôm chú chó đến bên cạnh Bạch Khởi.
Bạch Khởi mỉm cười, xoa lấy mái tóc xoăn màu trà của cô bé.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Cuối cùng anh nhìn sang Hoắc Tây, nhưng lại thấy Hoắc Tây cũng đang nhìn Miên Miên với Bạch Khởi… Không, hầu hết là cô nhìn về Bạch Khởi, trong ánh mắt điềm đạm của cô thậm chí còn mang vẻ dịu dàng.
Trái tim anh nặng trĩu, ánh mắt càng u ám hơn.
Hoắc Chấn Đông nhìn vào đôi mắt, ông ngồi xốm xuống nói với Miên Miên: “ông sẽ mua cho cháu một con.”
Nhưng Miên Miên lại muốn Tiếu Quang.
Cô bé ôm lấy Tiểu Quang không buông, sau đó Bạch Khởi dẫn cô bé vào sân chơi, một lớn một nhỏ nhìn có vẻ ấm lòng, Hoắc Chấn Đông đứng dậy hời hợt nói: “Tên nhóc này không tệ lắm.”
Hoắc Tây cười nhạt.
Hoắc Minh đổi chủ đề, bảo mọi người vào trong nhà cũng để cho dễ nói chuyện.
Người nhà họ Hoắc đông, trước sau đông đen một nhà.
Cách xa một thời gian không tán gẫu, nên lúc nào cũng có rất nhiều chuyện muốn nói.
Nói rất nhiều, lại bế lấy Miên Miên, người trong nhà lần lượt ôm ôm hón hôn cô bé, yêu chiều thế nào cũng không đủ, đại khái là vì có Trương Sùng Quang ở đó nên thật ra đã kiềm chế lại.
Lúc này không giấu được Trương Sùng Quang.
Anh càng lúc càng im lặng, chỉ ngồi trên sofa trong góc hút thuốc, nhưng sau khi Miên Miên đi đến thì anh dập tắt điếu thuốc, Miên Miên tò mò nhìn anh và ngồi rất ngay thẳng.
Trương Sùng Quang có vẻ cười nhạt nhẽo.
Trong lòng anh cực kỳ khó chịu.
Buổi trưa sau bữa cơm, vợ chồng Hoắc Chấn Đông về, Bạch Khởi dổ dành Miên Miên đi ngủ…
Hoắc Tây đã ba năm không về nhà.
Cô nhìn khắp xung quanh càng muốn đến phòng ngủ của mình ở tầng ba.
Nhưng mới đến tầng hai thì bị một bàn tay to
lớn tóm chặt cơ thể, tiếp theo đó người bị kéo đến vào căn phòng ngủ màu hồng nhạt, đây là căn phòng cô đã từng ngủ lại.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Trương Sùng Quang cũng buông tay ra.
Anh dựa vào sau cửa, lưng dựa thẳng tắp vào cánh cửa, toàn thân có chút căng thẳng, có dáng vẻ của người thợ săn.
Hoắc Tây từ từ quay người lại nhìn vào anh.
Đây được xem như là sau khi trùng phùng thì lần đầu bọn họ ở một mình với nhau như vậy.
Tính ra thì lần cuối cùng họ ở một mình với nhau là trong căn hộ.
Rõ ràng là ôm nhau mà ngủ, rõ ràng là thân mật như vậy.
Thế mà ba năm sau đó chẳng có một lời nào, lại gặp cô nuôi con cùng với người đàn ông khác, thậm chí còn đưa về nhà.
Sự im lặng bao trùm phòng ngủ.
Cuối cùng Hoắc Tây lên tiếng: “Như vậy là có ý gì đây?’
Trương Sùng Quang vẫn cứ dựa vào cửa, anh lặng lẽ châm một điếu thuốc cho vào miệng chậm rãi hít lấy một hơi, sau đó lại dập tắt, dường như dùng thời gian này để xoa dịu một chút.
“Lâu rồi không gặp.” Anh nói.
Hoắc Tây không lên tiếng.
Trương Sùng Quang lại lên tiếng: “Tại sao lúc đó không hỏi tôi? Tại sao lại bỏ đi như vậy? Có phải thật sự tỏi có tội không thể tha thứ phải không? Hay là… Căn bản là em cảm thấy tình cảm giữa chúng ta không đáng đế em lên tiếng hỏi?”
Hoắc Tây nghe xong có vẻ bình tĩnh.
“Đổi với tôi thì đó là tội không thế tha thứ.”
“Đúng, không đáng.”
“Trương Sùng Quang, bây giờ tôi có người khác rồi, có lẽ bọn tôi sẽ kết hôn.”
“Vậy sao?” Chân mày anh thêm mấy phần mỉa mai, anh bước về phía trước mấy bước và nói giọng trầm thấp: “Cơ thể cậu ta không tốt lắm nhỉ.”
Đã đến rất gần rồi, nhưng anh vẫn cứ muốn đến gần hơn.
Cho đến khi hơi thở hòa vào nhau, dường như có thế phả một làn hơi nóng đến lên người cô, lúc này anh mới khàn giọng tiếp tục nói: “Cơ thế như vậy có thế thỏa mãn em không? Tôi có thể nhớ rằng mỗi lần em đều muốn và lại muốn, quấn rồi lại quấn… không thể thỏa mãn em thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn em chứ?”
Anh nói vừa hà khắc lại vô lễ.
Khóe mắt Hoắc Tây hơi đỏ lại mang một chút ướt át.
Nhưng cô vẫn kiềm chế cảm xúc mỉa mai: “Không liên quan đến anh.”
“Vậy sao?”
Đột nhiên anh nắm chặt cánh tay của cô ấn vào cánh cửa, trước khi Hoắc Tây chưa kịp phản ứng thì cơ thể của anh áp sát vào, và dồn cô vào cánh cửa.
Cằm cô bị một tay anh siết chặt.
Đôi môi nóng bỏng chặn trên miệng cô, thô bạo ngấu nghiến, lại không thỏa mãn muốn hôn sâu.
Hoắc Tây không chịu.
Cô cố sức vùng vẫy, nhấc chân lên đá anh.
Nhưng căn bản người đàn ông không đế ý đến chút đau đớn này, anh dùng sức nóng khống chế cô, trong lúc bám lấy nhau thì hơi thở hổn loạn, bốn mắt nhìn nhau, có sự yêu hận đối với nhau.
“Thật muốn chơi chết em.”
Trương Sùng Quang nói chuyện thô lổ hơn trước rất nhiều, anh từ từ chồm đến áp trán vào cô: “Chơi với cậu ta mấy lần rồi?”
Hoắc Tây muốn vung tay tát anh .
Anh chụp cô lại sau đó quấn lấy hôn môi cô, bị cô cắn một phát.
Anh không quan tâm mà liếm lấy vết máu đỏ thầm đó và cười lạnh lùng: “Biết cắn người rồi sao?”
Giọng nói Hoắc Táy lạnh tanh: “Trương Sùng Quang, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Lời này nên đế tôi hỏi em.”
Anh nhẹ nhàng vuốt má cô: “Không để lại một lời mà rời bỏ tôi, quyết tâm đoạn tuyệt qua lại với tôi, lại sinh ra con của tôi, như vậy là vẫn còn yêu tôi sao? Nhưng tại sao lại còn đưa Bạch Khởi đến giả danh lừa bịp trước mặt tôi? Tại sao lại ở cạnh nhà tôi? Hoắc Tây, em muốn làm cái gì?”
Nhịp tim cô đột nhiên đập nhanh hẳn lên, sợ anh nhìn thấu.
Nhưng giây tiếp theo anh lại hỏi: “Hay là cậu ta thật sự không ổn, nhớ nhung cơ thể của tôi?”
Hoắc Tây tát anh một bạt tai.
Không khí ngưng lại, khuôn mặt Trương Sùng Quang vẫn vậy, giống như đã đoán trước hành động của cô.
Thậm chí anh còn cười.
Hoắc Tây cử động, nhưng anh đè chặt vai cô
hết sức ấn cô xuống trở lại.
Anh không cho phép cô đi.
Hoắc Tây nhìn chằm vào anh hồi lâu, cuối cùng quay đầu lại và nói: “Anh không vừa mắt tôi thì tôi có thể chuyển nhà, sau này tôi quay lại thì anh có thế tránh, Trương Sùng Quang… Tôi không làm khó anh, hy vọng anh cũng đừng làm khó tôi.”
Làm khó…
Anh bật cười, nụ cười lại rất khó coi.
Từ đầu đến cuối anh để ý Bạch Khởi, nhưng anh chẳng thế nào nói thành lời, anh chỉ có thể nói lời khó nghe để xoa dịu nỗi buồn trong lòng anh, anh muốn cô giải thích nhưng Hoắc Tây lại không hề làm vậy, thậm chí cô còn không phủ nhận quan hệ thân mật với Bạch Khởi.
Tâm can của anh khơi dậy nổi đau đớn.
Ngay lúc hai người đang cứng đờ thì vang lên tiếng gõ cửa, có tiết tấu nhẹ nhàng.
Bên ngoài là tiếng của Bạch Khởi: “Hoắc Tây, chị ở bên trong sao?”
Hoắc Tây nhìn Trương Sùng Quang.
Khóe miệng của anh nhếch lên, sau đó đổ người gần bên tai cô: “Có thích cảm giác kiểu tình cảm vụng trộm này không?”
Giọng của Hoắc Tây lạnh giá: “Mấy năm
không gặp mà anh biến thái hơn nhiều rồi đấy.”
Nói xong cô quay người mở cửa ra.
Ba người bất ngờ nhìn nhau.
Hoắc Tây khỏng nhìn Bạch Khởi mà trực tiếp bỏ đi để lại hai người đàn ông.
Thế mà Bạch Khởi rất có phong độ: “Anh Sùng Quang, anh và Hoắc Tây đang… nhớ về tuổi thơ sao?”
Trương Sùng Quang cười nhạt: “Gần như thế, cảm giác không tệ.”
Lúc rời đi, anh khẽ chạm vào vai Bạch Khởi.
Mang một chút khiêu khích.
Bạch Khởi cụp mắt xuống cười với dáng vẻ không quan tâm, nhưng đợi Trương Sùng Quan đi khỏi thì nụ cười của cậu ta nhạt dần.
Là thật sự không quan tâm sao?
Sao có thế chứ.
Cậu ta ước có một cơ thể tốt, nếu như vậy thì vừa rồi cậu ta đã điên cuồng tung cửa cắt ngang bọn họ, chứ không phải mặc kệ.
Cậu ta không muốn Hoắc Tây lên giường với Trương Sùng Quang.
Cậu ta càng không muốn nghĩ rằng, nếu như một lần không được thì lại thêm lần nữa.
Làm đi làm lại những chuyện giữa nam nữ.
Không chỉ là tính chiếm hữu của đàn ông, mà còn là nỗi xót xa của cậu ta đối với Hoắc Tây, cậu ta đoán trong lòng Hoắc Tây vẫn còn sự tồn tại của Trương Sùng Quang, nhưng cô cũng chẳng muốn làm gì với cậu cả
Khi trái tim của phụ nữ chết đi thì cơ thể cũng chết theo.
Đâu còn có thế có khát vọng nữa chứ.
Bạch Khởi mở toang cánh cửa chậm rãi đi vào, lần đầu tiên cậu ta đến đây.
Cậu ta rất ngưỡng mộ Trương Sùng Quang, cậu ta ngưỡng mộ người đó lớn lên cùng với Hoắc Tây, có thể ngủ trên cùng một chiếc giường nhỏ, đã từng có được toàn bộ tình cảm của Hoắc Tây
Cậu ta chỉ thua về mặt thời gian, chỉ là thời gian, chỉ là trình tự trước sau.
Bạch Khởi chưa bao giờ yêu ai.
Cậu ta chỉ biết mình thích Hoắc Tây, muốn chiếm hữu cô, giữ cô bên cạnh mãi mãi.
Nhưng nhiều năm trôi qua, tình cảm của cậu ta đã có thay đối.
Hoắc Tây cũng hiểu cậu ta…
Hoắc Tây quay lại phòng ngủ tầng ba.
Miên Miên đã ngủ rồi, thán hình nhỏ nhắn
của cô bé ngủ trên chiếc giường lớn, và chú chó đốm nằm bên gối.
Nghe nói nó tên Tiểu Quang.
Hoắc Tây thầm nghĩ, thật sự Trương Sùng Quang đặt tên này đế khiến người ta luôn luôn nhớ đến cậu sao?
Nhưng chú chó con quá đáng yêu, Hoắc Tây không nhịn được mà muốn xoa bộ lông của nó.
Nhưng khi ngón tay chạm vào thì cô đột nhiên rụt lại,
Chú chó tỉnh rồi.
Đôi mắt màu đen giống như hạt nhãn, nó đáng thương nhìn Hoắc Tây.
Trong cổ họng còn phát ra tiếng kêu hư hư.
Cơ thế nhỏ bé rụt lại, cái đuôi quay một vòng khiến người ta yêu thích.
Hoắc Miên Miên trở mình, cánh tay đặt thẳng lên người của Tiểu Quang, nó chỉ kêu khe khẽ chứ không phản kháng… Cuối cùng Hoắc Tây đưa tay ra vuốt nhẹ lên bên ngoài của cô bé.
Buối tối, Miên Miên thức dậy.
Cô bé mặc một chiếc váy ngủ hoa nhỏ màu trắng, cơ thế nhỏ xinh, cái đầu thì to to.
Cô bé dụi mắt ngồi dậy.
Bốn bề có vẻ xa lạ, cô bé có chút hoảng sợ
nhưng bên cạnh có chú chó nhỏ kêu lên.
Miên Miên ôm nó vào trong chăn.
Ấm áp.
Hoắc Tây đang đọc sách ở phòng khách, nghe thấy âm thanh thì đi vào, Miên Miên í ới gọi mẹ, nhưng vẫn cứ ôm lấy Tiểu Quang không buông.
Hoắc Tây hôn cô bé dịu dàng nói: “Bé ngoan phải uống thuốc rồi.”
Miên Miên nhớ đến thuốc đắng, khuôn miệng liền xệ xuống.
Nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn
Cô bé ôm chú chó: “Tiếu Quang cũng uống.”
Hoắc Tây kiên nhẫn nói: “Tiểu Quang là chó con không phải uống thuốc.”
“Vậy nó mà ốm thì phải làm sao?”
Hoắc Tây đang không biết trả lời thế nào, thì Bạch Khởi đã mang thuốc đi vào, và còn có cả ly nước cam, là loại nước mà Miên Miên thích uống nhất.
Bạch Khởi ngồi bên giường, bế cả cô nhóc đang ôm chú chó ngồi lên chân.
Miên Miên ôm lấy cậu ta dựa vào lòng uống thuốc.
Bạch Khởi dỗ dành vài cáu lại nhìn sang
Hoắc Tây, cậu ta nói rất nhẹ nhàng: “Không phải rất ngoan sao?”
Hoắc Tây cũng cười: “Nó khá nghe lời cậu.”
Mới nói xong thì ở cửa có thêm một người.
Ngước mắt lên nhìn, thế nào mà lại là Trương Sùng Quang, có lẽ từ trước đến nay anh vào đây không cần báo trước, hôm nay cũng đi vào như vậy, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Đã thân thiết lại càng thân thiết hơn.
Nụ cười dịu dàng giống nhau đó tựa như một đôi vợ chồng yêu nhau.
Cố họng Trương Sùng Quang khẽ động: “Tôi chuẩn bị về đây.”
Anh chỉ vào Tiểu Quang: “Tôi đến để dắt chó.”
Miên Miên không muốn trả lại cho anh , nên ôm chặt lấy chú chó, nhìn anh chằm chằm… vốn dĩTrương Sùng Quang muốn dùng chú chó đến lừa con gái, nhưng lúc này anh chịu không nối ánh mắt như vậy.
Trong lòng anh đủ cay đắng rồi, hà cớ gì không làm hài lòng trẻ con chứ?
Trước khi lý trí trở lại, anh lên tiếng: “Nếu thích thì tặng cho Miên Miên.”
Miên Miên vui không thể tả: “Cám ơn chú.”
Hóa ra, anh muốn cô bé hôn mình một cái, dù sao cũng là tình thân cốt nhục sao mà không muốn, nhưng Bạch Khởi vẫn còn ngồi bên cạnh, Trương Sùng Quang mím môi nói với Hoắc Tây: “Tôi có lời muốn nói với em, xuống lầu đến bên xe nói đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK