Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên xe cấp cứu, mẹ Chương nát bấy nằm đó, đau đớn khắp người. Bà đau đến choáng váng, đau đến chết lặng, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến một việc.

Bà cho con trai xem lòng bàn tay của mình.

Người bà đầy máu, nhưng kỳ lạ thay, lòng bàn tay lại sạch sẽ, trên đó viết rõ ràng hai dãy số.

U.

Một dãy thuộc về Chương Bách Ngôn, một dãy là của Lục

Chương Bách Ngôn đến chết cũng vẫn nhớ dãy số này.

Trái tim anh run lên, giọng nói cũng vậy: "Mẹ..."

Mẹ Chương không thể nói được nữa.

Bà run lên, đôi môi tái nhợt không còn chút máu, buồn bã nhìn con trai mình... Bà đang hấp hối nằm đó, Chương Bách Ngôn đắn đo. Bác sĩ cũng đã nghe về tai tiếng của anh và đoán được một chút nên vỗ nhẹ vào vai anh: "Gọi thử xem sao! Biết đâu người ta sẽ chịu đến.

Ánh mắt mẹ Chương trở nên sáng hơn.

"Con gọi! Mẹ... con gọi ngay đây."

Chương Bách Ngôn nắm tay mẹ Chương, lòng bàn tay trắng nõn lập tức nhuốm màu đỏ máu... Thậm chí vào giây phút cuối cùng, mẹ Chương cũng sợ làm bẩn tay con trai nên yếu ớt rụt lại.

Bách Ngôn giữ rất chặt.

Ngay lập tức, anh bấm số của Lục U, sau vài hồi chuông, Lục U bắt máy.

Tình thế cấp bách nên Chương Bách Ngôn cũng không vòng vo.

Anh nhỏ giọng nói: “Lục U, mẹ tôi bị tai nạn xe nghiêm trọng... Bà ấy muốn... Gặp em, gặp Tiểu Diệp Hồi, em có thể tới không?”

Lục U sửng sốt một lát.

Chương Bách Ngôn biết cô sẽ khó xử, bởi vì chuyện này có liên quan đến thân thế của Diệp Hồi, vì vậy anh nói thêm: "Bà ấy không chống đỡ được bao lâu nữa, Lục U... Coi như anh cầu xin

em.

Họ yêu nhau khi còn son trẻ nhưng sau này ngày càng trở nên khó xử.

Cho đến bây giờ đã trở nên bình thản.

Lục U đồng ý mà hầu như không suy nghĩ gì. Cô nói được rồi hỏi địa điểm.

Chương Bách Ngôn báo địa chỉ bệnh viện, cúp điện thoại rồi cúi xuống ôm mẹ Chương.

Anh nghe nói người sắp chết sẽ cảm thấy lạnh toàn thân.

Bởi vì sẽ đến thế giới bên kia.

Môi anh áp sát vào tai mẹ Chương, khàn khàn nói: "Mẹ, Lục U sẽ đến bệnh viện ngay... Mẹ gắng lên!"

Khóe miệng mẹ Chương hiện lên ý cười hoảng hốt.

Bà đột nhiên có thêm một chút sức mạnh.

Xe cấp cứu chậm rãi khởi động, hướng về bệnh viện. Trong mắt mẹ Chương đầy bi thương, nhìn chằm chằm con trai mình... Bà đã bước vào giai đoạn hồi quang phản chiếu.

Bà có rất nhiều điều muốn nói với con trai nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Càng về sau bà càng hoảng hốt hơn.

Vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, bà đã quên mất Lục U và Tiểu Diệp Hồi... Bà quay lại lúc ban đầu, khi chồng bà vẫn còn đó, tuy lúc đó không phải là hạnh phúc vẹn tròn nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thấy bình yên.

Khi mẹ Chương rời đi, bà gọi tên Chương Bách Ngôn.

Một tiếng gọi trầm thấp, bà trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của con trai mình. Đến cuối cùng... Không thể đợi được Lục U, cũng chẳng thể đợi được Tiểu Diệp Hồi mà mình ngày nhớ đêm mong, bà cứ thế mà rời khỏi nhân thế.

Các bác sĩ và y tá trong xe đều im lặng.

Chương Bách Ngôn ôm mẹ, cúi đầu khóc không thành tiếng...

Nửa giờ sau, Lục U và Tiểu Diệp Hồi vội vàng chạy đến bệnh viện, mẹ Chương đã được phủ một tấm vải trắng.

Chương Bách Ngôn lặng lẽ ngồi với bà.

Ở cửa, thư ký nhìn thấy Lục U thì vội vàng đi tới, nhỏ giọng cầu xin: "Tổng Giám đốc Lục, lát nữa xin cô hãy nói vài lời an ủi Tổng Giám đốc Chương! Đã rất lâu rồi mà anh ấy vẫn không nói một câu nào.”

Lục U khẽ gật đầu.

Cô bế Tiểu Diệp Hồi đi vào, Chương Bách Ngôn nghe thấy tiếng bước chân đoán là cô... Nên nhỏ giọng nói: "Lục U, bà ấy đi rồi!"

Cổ họng của Lục U dường như bị chặn lại.

Cô muốn nói vài lời an ủi nhưng lại không thốt nên lời. Giữa cô và Chương Bách Ngôn... Thật ra, ngoài những ký ức dai dẳng về tuổi trẻ, thứ duy nhất còn sót lại chính là ký ức về đêm trên đảo khi ấy.

Nhìn chung vẫn xa lạ.

Có lẽ đang trong môi trường trắng xóa, Tiểu Diệp Hồi không thích.

Cô bé vặn vẹo khó chịu trong vòng tay mẹ, còn gọi mẹ, mẹ

Lục U ôm cô bé, cúi đầu chào mẹ Chương. Cô nói với Tiểu Diệp Hồi: "Đây là một người bà mà chúng ta quen biết.

Tiểu Diệp Hồi không nhìn thấy người.

Cô bé nằm trong vòng tay mẹ, đôi mắt to như quả nho nhìn mẹ... Một đứa trẻ chỉ hơn một tuổi sao có thể hiểu được sinh ly tử biệt?

Lục U đưa đứa trẻ cho Chương Bách Ngôn.

Bản thân cô cũng củi người với mẹ Chương ba lần. Người quá cố đã không còn, mẹ Chương đã đi, những chuyện trước kia cũng biến mất theo bà, Lục U không muốn nhắc đến nữa.

Đứng thẳng lên, cô nhìn Chương Bách Ngôn.

Anh bế Tiểu Diệp Hồi, đây là lần đầu tiên anh bế một đứa trẻ nên chưa thành thạo lắm... Nhưng Diệp Hồi lại nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của anh, luôn nhìn anh bằng đôi mắt to đáng yêu.

Chương Bách Ngôn ôm cô bé thật chặt.

Khuôn mặt anh áp sát vào khuôn mặt ấm áp của đứa trẻ, hoảng hốt như trở về thế giới loài người... Cô nhóc kia nắm lấy cúc áo của anh mà chơi đùa, miệng phát ra tiếng nha nha.

Chương Bách Ngôn không nỡ buông tay.

Nhưng nơi này dù sao cũng không phải nơi tốt lành gì, anh trả đứa bé lại cho Lục U... Họ đứng đối diện nhau, anh nhìn Lục U, giọng nói khàn đặc.

"Lục U, cảm ơn em đã mang con tới đây!"

“Mẹ anh, điều duy nhất bà quan tâm chính là đứa bé.”

Lục U không trả lời.

Có một số chuyện dù biết rõ nhưng cô cũng không có ý định nói ra, cứ để nó nằm im trong lòng cả đời là được.

Ở cửa, thư ký của Chương Bách Ngôn đã nghe thấy tất cả.

Quả thực không thể tin được.

Lúc này, một bác sĩ từ bên kia lối đi bước tới, nói vài câu với thư ký.

Thư ký gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Tổng Giám đốc Chương, có một bác sĩ muốn nói chuyện với ngài. Ông ấy nói là bác sĩ điều trị trước đây của bà chủ."

Bác sĩ điều trị?

Chương Bách Ngôn sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì bác sĩ đã bước vào.

Ông ta nhìn mẹ Chương đang được phủ vải trắng, im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Tổng Giám đốc Chương, vừa rồi đồng nghiệp của tôi nói đến chuyện của mẹ cậu, tôi nhớ ra bà là một trong những bệnh nhân của tôi."

Bác sĩ lấy từ trong túi ra một tờ phiếu xét nghiệm và đưa cho Chương Bách Ngôn.

"Mẹ cậu bệnh nặng lắm, có lẽ bà chưa kịp nói cho cậu biết... Bà bị ung thư gan giai đoạn cuối."

Bác sĩ nói xong thì rời đi trước.

Ý định ban đầu của ông ta có lẽ là để an ủi Chương Bách Ngôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK