Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thước dùng một tay nắm tay lái.
Khuôn mặt cậu căng chặt, giọng nói lại có vẻ lười biếng: “Đã thế rồi, con có về cũng không giải quyết được vấn đề!”
Lục Khiêm mắng một câu láo!
Lục Thước ngại phiền, cúp điện thoại luôn.
Xe dừng lại, dừng trước ngã tư có đèn giao thông, cậu nhìn con số màu đỏ phía trước giảm dần, ánh mắt có hơi mê mang.
Cậu đã thử.
Sau khi cậu và Lục Huân tách ra, cậu đã thử tiếp nhận Tư An Nhiên, thế nhưng cho dù đổi mặt với khuôn mặt xinh đẹp như thế mà cậu vẫn không hề động lòng, cậu không thể tưởng tượng đến việc sống cả đời với người phụ nữ đó, cho dù là sau này không can thiệp gì tới nhau, nhưng cậu vẫn không tưởng tượng được.
Cậu không muốn sinh con đẻ cái với Tư An Nhiên.
Toàn bộ kinh nghiệm giường chiếu của Lục Thước đều đến từ Lục Huân.
Bọn họ là lần đầu tiên của nhau, cậu cảm giác rất tuyệt, cũng chưa bao giờ nghĩ tới cảm
giác khi làm chuyện đó với người phụ nữ khác, có lẽ là bởi vì cậu cũng không ham mê gì đối với phương diện này cũng có thế chỉ có Lục Huân mới thỏa mãn được cậu.
Lục Thước tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ đập đầu vào thành ghế.
Phía sau có tiếng còi vang lên, hóa ra đã tới đèn xanh.
Lục Thước khởi động xe.
Chờ đến dưới công ty, dừng xe cởi dây an toàn, cậu nghĩ ngợi rồi vẫn gọi điện thoại cho Lục Huân… Cô không nghe, cũng không biết là đang khóc hay đang giận cậu.
Lục Thước vuốt ve di động, trong lòng đầy muộn phiền.
Cuối cùng cậu gọi điện thoại cho Hoắc Tây, bên kia nhanh chóng bắt máy, Lục Thước nói ngắn gọn: “Chị hẹn Lục Huân ăn một bữa cơm đi!”
Hoắc Tây cười khẽ: ‘Vi sao chị lại phải ở bên người yêu nhỏ của em chứ?”
Giọng nói Lục Thước lạnh lùng: “Không phải Hoắc Doãn Tư đang muốn có quyền khai thác một mỏ dầu kia sao? Em nhường cho nó!”
“ô… Nhưng đó là Doãn Tư được lợi, vì sao chị lại phải đi?”
Lục Thước khẽ cắn môi: “Chị cứ nói điều
kiện, em đồng ý hết.”
Hoắc Tây vui sướng mà đồng ý.
Lục Thước cúp điện thoại, lại ngây người một hồi.
Cậu biết rõ cậu thích Lục Huân nhưng những thứ cậu có thể cho cô lại không nhiều lắm, cứ như vậy đi, cho dù không có Tư An Nhiên, bọn họ vẫn không thể.
Lục Thước vào công ty, thư ký Phương thấy cậu thì hơi bất ngờ.
Không phải Tống Giám đốc Lục đi thử váy cưới với cô Tư sao?
Lục Thước vừa cởi áo khoác vừa đi vào văn phòng: “Lấy tài liệu hợp tác với tập đoàn Chính Thái tới đây cho tôi!”
Thư ký Phương gật đầu.
Cô ta chửi thầm trong lòng: Đàn ông cứ phải thất tình mới bật mode điên cuồng làm việc.
Thư ký Phương nhanh chóng ôm một đổng tài liệu đi tới.
Đây khúc xương khó gặm.
Lục Thước vẫn đọc mãi, tới khi tan tầm, thư ký Phương tiến vào, vẻ mặt rất phức tạp: “Tống Giám đổc Lục, Chủ tịch Lục gọi điện thoại tới, mời ngài về nhà ăn cơm.”
Lục Thước cũng không nâng đầu: “ông có dịu dàng vậy sao?”
Thư ký Phương ngượng ngùng.
Lục Thước bảo cô ta thuật lại một lần, cuối cùng thư ký Phương vẫn căng da đầu nói: “Chủ tịch Lục nói, bảo thằng khốn Lục Thước lăn về đây!”
Nói xong, cô ta không dám thở mạnh.
Lục Thước khép tài liệu lại, phong độ nhẹ nhàng: “Lúc này mới phù hợp với khí chất của ông ấy.
Thư ký Phương cố gắng nở nụ cười.
Lục Thước đóng máy tính lại rồi đi ra ngoài, thư ký Phương đi theo bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói: “Cô Tư gọi điện mấy cuộc, tôi đã từ chối cả.”
Lục Thước dừng bước chân lại: “Thư ký Phương, cô được tăng lương!”
Thư ký Phương lập tức trở nên hưng phấn.
Lục Thước xuống lầu, khom lưng ngồi vào trong xe, nhanh chóng lái xe về nhà.
Lục Khiêm đang ăn cơm cùng Minh Châu, giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ không khác gì lúc còn trẻ, Lục Thước nhân tiện ngồi xuống nhờ giúp việc xới cho mình một chén cơm, ăn được hai miếng phát hiện bố ruột đang trừng mắt nhìn mình.
Lục Thước cười: “Bố, sao bố cứ ở lại thành phố B mãi vậy, không trở về thành phố c nhìn xem, nói không chừng em gái lén giấu bổ yêu đương thầm kín rồi đấy!”
“Ha ha! Con bớt lấy em gái con ra làm lá chắn đi!”
“Trước khi bà nội con qua đời, con đã đồng ý với bà những chuyện gì, con nói sẽ nhất định mau chóng kết hôn sinh con, tiếp tục hương khói nhà họ Lục!”
Minh Châu không rõ nguyên do, bà gắp một miếng cá cho Lục Thước, liếc nhìn chồng: “Chẳng phải là đôi bạn trẻ có chút mâu thuẫn thôi sao? Năm đó chúng ta còn chia tay nhiều lần thế mà, sao anh không tự kiếm điểm lại bản thân đi?”
Lục Khiêm tức giận đến mức đau răng.
Ông chỉ vào Lục Thước: “Cơm nước xong lên lầu cho bố, bố có chuyện muốn nói với con! Có chuyện đừng có trốn sau lưng mẹ con, con hai sáu tuổi rồi, cũng nên cai sữa!”
Lục Thước chỉ cười nhẹ.
Lục Khiêm thấy Minh châu định nói chuyện, ông lại nói: “Em đừng xem nó như đứa con nít! Bây giờ cánh của nó cũng cứng cáp rồi, mấy chuyện kinh thiên động địa gì cũng làm được.”
Minh Châu hỏi: “Con nó làm cái gì?”
Lục Khiêm nào có mặt mũi nói ra.
ỏng tức giận đi lên lầu.
Minh Châu thu hồi ánh mắt, nói với Lục Thước: “Đừng để ý đến ông ây, thời kỳ mãn kinh lần thứ hai của ông ấy tới rời.”
Lục Thước từ từ ăn uống xong, nở nụ cười với mẹ, dịu dàng mà nói: “Mẹ, con xin lỗi!”
Minh Châu chả hiếu ra sao.
Bà nói: “Không phải chỉ là có cháu thôi sao, thật ra mẹ cũng không hy vọng con kết hôn quá sớm đâu! Ốm cháu trai tới già.”
Lục Thước cầm lòng không đậu ôm bà một cái.
Chờ cậu đi lên lầu, Minh châu vẫn không yên tâm, gọi một tiếng: “Lựa lời mà nói với bổ con, chớ chọc ông ấy tức giận ”
Lục Thước gật đầu.
Cậu đi lên lầu, Lục Khiêm đã lựa lời xong, chỉ chờ để nói chuyện với cậu, thấy cậu đi vào thì châm chọc: “Có người chống lưng thì ghê gớm rồi! Có bản lĩnh thì đừng tránh ở sau lưng mẹ con!… Con nói bố nghe chuyện của con và An Nhiên là như thế nào?”
Lục Khiêm cũng không phải rất thích Tư An
Nhiên.
Có lẽ ở trong tiềm thức của ông, chỉ khi Lục Thước kết hôn, thiên hạ mới thái bình.
Nhưng mà lúc này, ha ha, ông đây không làm nữa!
Lục Khiêm không phải đồ ngốc, ông châm một điếu thuốc, chỉ vào con trai: “Có rắm thì con đánh nhanh lên!”
Lục Thước cười.
Cậu ngồi đối diện với bố mình, cũng lịch sự học tập châm một điếu thuốc, từ từ hút một ngụm, sau đó lạnh lùng nói: “Không cảm giác, chia tay!”
“Con đánh rắm hả! Con cho rằng bố là đồ ngốc sao?”
Lục Thước bỗng nhiên thu lại thái độ.
Cậu đi tới trước cửa, khóa trái cửa phòng sách lại, tay còn nắm chặt then cửa đã nén giọng nói hỏi lại: “Bố muốn con nói cái gì? Nói rằng con chỉ thích Lục Huân, chỉ muốn ngủ với cô ấy, sinh con đẻ cái với cô ây, nói rằng con không có chút hứng thú nào với Tư An Nhiên, hay là nói dù cho con kết hôn cùng Tư An Nhiên, con cũng sẽ hối hận, con cũng sẽ đi tìm Lục Huân?”
Lục Khiêm tức giận đến mức đầu đau đớn.
Ông không khống chế được mà gầm lên:
“Lục Thước, mày điên rồi à?”
Ông tương đối mất khống chế, Lục Thước lại rất bình tĩnh.
Cậu bình tĩnh nhìn bố của mình, rồi lại bình tĩnh nói: “Là bố đưa cô ấy về nhà, là bố đế cô ấy xuất hiện trong cuộc sống của con, nếu không phải như vậy, bây giờ con sẽ chỉ tìm một người phụ nữ đế kết hôn, sẽ không mong cầu tình cảm xa vời gì cả.”
Lục Khiêm cũng dần bình tĩnh lại.
Ông hơi nhắm mắt: “Những chuyện đó đã qua, chúng ta không thế thay đối! Nhưng bổ đưa con bé về không phải để con trả thù con bé, không phải đế con đùa bỡn tình cảm của nó.”
“Bố! Con thật lòng!”
Giọng nói của Lục Thước rất nhẹ, như những phím đàn dương cầm, từng nốt nhạc gõ thẳng vào trong lòng Lục Khiêm, ông trừng mắt nhìn chằm chằm con trai mình như chưa từng quen biết cậu.
Từ nhỏ đến lớn, đứa con trai này chưa bao giờ thể hiện hứng thú với phụ nữ.
Có một lần, ông còn cho rằng cậu có tình cảm đặc biệt.
Hóa ra cũng sẽ rơi vào trong tay một người phụ nữ.
Lục Khiêm đè nén cơn giận: “Bố không đồng ý! Lục Thước, bố không chỉ đơn giản là vì con, vì gia đình của chúng ta, bố cũng vì Lục Huân, con nghĩ xem nếu con bé lấy con, lỡ như mẹ con không thích, sau này sống chung như thế nào, không phải con không biết tính cách của Lục Huân…”
Lục Thước rũ mắt.
Cậu thấp giọng nói: “Con thì sao! Bố, bố có bao giờ nghĩ tới có lẽ đây là tình yêu duy nhất trong cả đời con.”
Cậu không giãy giụa, cũng không có ý định thuyết phục Lục Khiêm.
Cậu còn bình tĩnh hơn cả lúc nãy: “Bố, cứ như vậy đi! Chờ đến Lục Huân kết hôn, con sẽ suy nghĩtới chuyện cá nhân sau!”
Lục Khiêm nhìn lại con trai, hơi ngơ ngấn.
Từ đầu tới đuôi, đối với đoạn tình cảm này, Lục Thước chưa bao giờ thể hiện sự đau khố nhưng hiện tại trong đáy mắt của Lục Thước ngoại trừ đau khổ còn có sự mơ màng, phần này không thế gạt được người bố ruột thịt là ông.
Giọng điệu Lục Khiêm cũng dịu nhẹ hơn.
Bình thường ông cũng thường yêu chiều con cái nhưng chuyện này có khi còn hơn cả vụ nổ hạt nhân, ông không thể đồng ý dễ dàng được.
ông còn định nói thêm, Lục Thước lại cắt
đứt lời ông nói.
“Cứ như vậy đi!”
Lục Thước nói xong, mở cửa đi ra ngoài, Minh Châu đứng trước cửa cầm di động trong tay.
Mới vừa rồi cậu hai nhà họ Tư, Tư Văn Lễ gọi điện thoại cho bà ây.
Yêu cầu được gặp mặt.
Mấy năm nay hai bên nhà cũng tránh hiềm khích, lúc này lại gặp mặt, nghĩ đến cũng là vì chuyện của con cháu, xem ra nhà họ Tư tương đối để ý cuộc hôn nhân này.
Tâm trạng của Minh Châu rất phức tạp, không ai hiểu con bằng mẹ, bà ấy có thể nhìn ra Lục Thước không thích Tư An Nhiên.
Nhưng chuyện lại bung bét đến mức này…
Minh Châu nhẹ giọng hỏi: “Lục Thước, có phải con đang thích cô gái nào không? Thật ra mẹ và bố của con cũng không xem trọng chuyện dòng dõi cho lắm, chỉ cần cô gái con thích vừa ngoan ngoãn vừa hiếu chuyện, những thứ khác không quan trọng.”
Lục Thước nghe xong có hơi khổ sở.
Cậu ôm lấy mẹ.
Cậu thích một người, mà chỉ sợ người này
chính là người mà mẹ cậu không thể nào chấp nhận.
Cậu nhẹ giọng nói: “Con không sao, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Minh Châu nhìn cậu lên lầu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Chờ đến khi không nhìn thấy nữa mới đi vào phòng sách, nhìn Lục Khiêm ngồi ở chỗ đó hút thuốc phì phèo, bà ấy đi tới cầm lấy điếu thuốc, Lục Khiêm nhìn bà ây…
“Thân thế không khỏe, bớt hút lại đi.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng nhắm mắt.
Minh Châu nhẹ nhàng ấn đầu cho ông, thấp giọng nói: “Vừa rồi Tư Văn Lề gọi điện thoại cho em, muốn gặp mặt, em nghĩ anh ta muốn nói chuyện của Lục Thước và An Nhiên.”
Lục Khiêm cũng chưa ghen, rộng lượng nói.
“Đi gặp đi! Vừa rồi thái độ của Lục Thước em cũng thấy rồi đấy, nên nói như thế nào trong lòng em cũng hiểu rõ.”
Lục Khiêm vẫn chịu thỏa hiệp một nửa.
Minh Châu nhìn chồng, do dự một chút rồi hỏi: “Lục Khiêm, có phải anh và Lục Thước có chuyện giấu em không?”
Lục Khiêm sờ đầu bà ấy, nói nhỏ: “Không có
chuyện đó, đừng nghĩ nhiều!”
Giữa trưa, trong nhà hàng sang trọng nhất thành phố B.
Tư Văn Lễ đặt phòng riêng, chỉ ông và Minh Châu ăn cơm với nhau, bọn họ cũng đã từng có một thời gian yêu nhau ngắn ngủi, tuy rằng không tu thành chính quả nhưng cuối cùng cũng không đỏ mặt, xem như chia tay hòa bình.
Lại hẹn gặp nhau lần nữa nay đã thành việc bàn chuyện cho con cháu.
Tư Văn Lễ vô cùng ân cần, Minh Châu có chút băn khoăn, nhẹ giọng nói: “Văn Lễ, em biết mục đích hôm nay anh đến nhưng Lục Thước cũng không phải là con nít, có một số việc cũng không phải em và Lục Khiêm có thể làm chủ cho nó. Anh nói xem nếu chúng ta ép buộc nó, sau này sống không yên ổn, vậy không phải sẽ thành một đôi oan gia sao?”
Tư Văn Lễ là người trang nhã.
Ông ta châm chước một chút rồi nói: “An Nhiên rất thích Lục Thước nhưng dường như trong lòng Lục Thước có người khác, Minh Châu… Nguồn năng lượng khi ba nhà Lục Hoắc Tư liên hòn mang đến, trong lòng em hẳn cũng hiểu rõ ràng.”
Minh Châu ngượng ngùng nói: “Em không hiếu lắm! Chuyện trên thương trường em không hiểu gì, Lục Khiêm cũng ít khi nói với em.”
Tư Văn Lễ nghẹn lại.
Một lát sau ông ta cười, đã qua mấy năm, Minh Châu vẫn không thay đổi.
Giọng điệu của ông ta trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Là do anh phàm tục!”
Ông ta lại không khỏi nhớtới cô gái kia, sau khi An Nhiên về nhà nói sơ qua mọi chuyện, anh trai ông ta để ông ta phụ trách chuyện này. ông ta đã tới nhìn qua, là một cô gái rất yên tĩnh ít nói, tính tình cùng có vài phần tương tự với Minh Châu.
Đương nhiên cũng rất xinh đẹp.
Cũng có liên quan một chút tới Minh Châu.
Ý của anh trai anh ta chính là trực tiếp làm rõ, như vậy nhà họ Lục sẽ loạn lên, Lục Thước và Lục Huân sẽ không thể đến bên nhau, như vậy thì hòn ước với nhà họ Tư còn có thế giữ được.
Nhưng lúc Tư Văn Lễ còn trẻ tuổi cũng từng có tình cảm với Minh châu.
Nhìn bà ây, ông ta thật lòng khó mở miệng.
Cuối cùng ông ta cũng chỉ nói vài câu qua loa rồi bỏ qua luôn chuyện này.
Minh Châu trở về.
Lục Khiêm vẫn đang chờ bà trả lời, kết quả bà chẳng thèm đánh nửa cái rắm, chỉ nói bữa cơm hôm nay không tồi, nhà hàng lại có đầu bếp mới, mấy món đồ ăn đặc sắc kia khiến người ta lưu luyến vô cùng.
Lục Khiêm nhịn không được, nói: “Kêu em đi làm việc, không phải đế em hẹn hò với gã họ Tư.”
Minh Châu cố ý chèn ép ông: “Lúc còn trẻ không phải cũng đã hẹn hò một hai lần rồi hả, lúc ấy không phải anh rộng lượng lắm sao, còn lấy tư cách của người lớn chúc phúc cho em nữa mà, như thế nào, anh già rồi nên khí thế nhỏ bớt đi hả?”
“Anh làm gì nhỏ?”
Lục Khiêm tức ghê, bế vợ lên rồi ném bà lên trên chiếc giường lớn mềm mại một phen.
Minh Châu không muốn lắm.
Bà ấy chống lên vai ông, nhẹ lẩm bấm: “Cả đống tuổi! Cũng không sợ nghẹn.”
Tay Lục Khiêm tìm được quần áo trong của bà ấy, làm bà ấy thoải mái, ngoài miệng cũng không buông tha cho Minh Châu: “Anh tuy đã lớn tuổi, nhưng em vẫn còn đang trong giai đoạn mà, thỉnh thoảng cũng không muốn sao?”
Minh Châu đỏ mặt.
Rất nhanh sau đó Lục Khiêm lại cởi hết quần áo, lửa nóng bùng cháy thêm một lần nữa…
Sau khi kết thúc, Minh Châu véo eo ông: “Anh mới uống thuốc gì thế!”
Bà ấy có hơi đau, muốn đi tắm một cái.
Lục Khiêm lấy một tuýp thuốc mỡ từ đầu giường ra, ngồi xốm bôi cho bà ây, dịu dàng nói: “Không cẩn thận mạnh tay quá, chỉ bực em thôi, ăn cơm với người đàn ông khác rồi về còn chọc anh.”
Minh Châu trong lòng ngọt ngào.
Bà ôm bả vai Lục Khiêm, làm nũng đòi ôm ông, cô gác đầu lên bả vai của ông, lẩm bấm: “Tư Văn Lễ nói Lục Thước có người trong lòng, Lục Khiêm, Lục Thước có nói gì với anh không?”
Trong lòng Lục Khiêm lộp bộp một tiếng.
Ông hơi híp mắt lại.
Tư Văn Lễ quả thật đã ăn gan chó, dám nói như vậy ở trước mặt Minh Châu, dù sao ông cũng sẽ bênh vực người của mình, nếu chuyện này lộ ra ngoài, Minh Châu, Lục Thước, Lục Huân đều phải chịu tốn thương.
Ông không cho phép chuyện đó xảy ra.
Lục Khiêm an ủi vợ xong, bát cái điện thoại đi ra ngoài, bên kia người thấp giọng nói: “Vâng thưa Chủ tịch Lục, tôi đã biết!”
Ngày tiếp theo, cổ phiếu của công ty nhà họ Tư rớt giá!
Tư An Nhiên bị phê bình một trận to ở đại hội cố đông, bởi vì theo nguồn tin tức đáng tin, công ty đối phó với công ty bọn họ là công ty con của Lục Thị ở nước ngoài.
Tư An Nhiên nghĩ là do Lục Thước động tay.
Bước ra khỏi phòng họp, cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Lục Thước: “Lục Thước! Anh xuống tay thật tàn nhẫn!”
Lục Thước nhìn bố ruột đang ngồi trên sô pha, không phủ nhận.
Tư An Nhiên lại nói thêm gì đó, cậu nghe xong thì cúp điện thoại, khẽ nhíu mày: “Bố, là bố làm à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK