Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua chuyện kia, Tiểu Lục Thước đối xử với ông lạnh nhạt hơn nhiều.

Lục Khiêm âm thầm quan sát con trai, ông nói chuyện với Tiểu Lục Thước như nói chuyện với người lớn: “Chuyện hôm đó, bố nên nói xin lỗi với con.”

Tiểu Lục Thước cầm bút máy đâm vào giấy.

Cậu bé ngừng một lúc mới nói: “Không sao! Con quen rồi.”

Lục Khiêm tê rần trong lòng.

Ông không nói gì thêm, mà chỉ im lặng ở bên cạnh con trai.

Nhưng có những chuyện là như vậy, sau khi xảy ra, cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn.

Thước Thước đối với ông ấy, dường như lại khóa thêm một lớp trong lòng mình.

Là để tâm.

Nhưng, không còn dễ dàng vui vẻ mở lòng nữa.

Chung quy Lục Khiêm cũng thất vọng trong lòng, nhưng dù có khó chịu thì ông cũng phải nhịn, ông đối xử với Thước Thước Tốt, giống như đánh vào lớp bông vậy, hoàn toàn vô dụng.

Hai ngày tiếp theo, đứa nhỏ kia vẫn không chủ động nói chuyện với ông.

Tối thứ hai.

Lục Khiêm một mình đứng trước cửa sổ sát đất trong công ty, ông đang nghĩ đến chuyện của Thước Thước, cũng đang nhớ đến Minh Châu.

Hơn một tuần rồi, Minh Châu cũng ít liên lạc với ông.

Ông không phải người vô tâm, dù thế nào cũng nhận ra được sự lạnh nhạt của cô, sự lạnh nhạt này không phải cô không còn thích ông nữa, mà là vết thương do cuộc sống gây ra.

Ông không biết bù đắp thế nào, mà cô cũng không biết vượt qua thế nào.

Bà cụ nói ông quá thuận lợi.

Ông ngẫm nghĩ, hình như đúng là vậy!

Mùa hè nóng nực, mưa nhiều.

Bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có sấm sét, sấm chớp lóe lên cắt ngang cả thành phố.

Ban đêm sáng như ban ngày.

Mưa nặng hạt hơn, đổ xuống đất.

Lục Khiêm nhìn trời quyết định ở công ty đối phó một đêm, chứ không mạo hiểm lái xe về nhà.

Đúng lúc suy nghĩ nhiều mối thì điện thoại vang lên.

Là số điện thoại cố định khu chung cư của cá nhân Minh Châu.

Lục Khiêm vội nhận máy.

Người gọi điện là dì ở bên kia, giọng điệu hoảng hốt: “Ông Lục, ông có đang ở thành phố B không? Thước Thước và Tiểu Lục U đang ở đây, Thước Thước bị sốt, sau đó trời mưa lớn quá bác sĩ không đến được, ông có thể nghĩ cách không? Biệt thự bên kia có thể không có tín hiệu, gọi mãi không được!”

Lục Khiêm siết chặt ngón tay, ông lập tức nói: “Tôi đến ngay.”

Giọng của dì lại càng gấp hơn: “Ông lái xe cẩn thận, mưa rất lớn.”

Lục Khiêm đã cúp điện thoại.

Ông cầm chìa khóa xa ra ngoài, chiếc xe đậu ở bãi xe lộ thiên bên ngoài tòa nhà, mưa to gió lớn, căn bản dù cũng không ngăn được gì, chỉ mới một phút mà cả người ông đã ướt đẫm.

Lục Khiêm không quan tâm gì.

Lúc mở cửa xe, mưa cũng chảy vào miệng.

Trong xe cũng ướt một mảng.

Ông ngồi lên xe, mở gạt nước trên kính xe, dù như vậy nhưng trước mặt vẫn mơ hồ.

Thời tiết thế này, căn bản không nên ra ngoài.

Mưa lớn kèm theo gió lớn thổi qua từng nơi trong thành phố, bên đường có cây lớn ngã xuống, còn có mấy túi nhựa bay trên không, đất trời hỗn loạn.

Lục Khiêm lái xe được nửa đường.

Một tấm sắt gì đó từ trên không trung đập xuống.

Đúng lúc đập trúng ghế âu.

Chiếc xe không khống chế được lao đi hơn mười mét, cuối cùng cũng dừng lại khó khăn, Lục Khiêm đập mạnh về phía trước…

Trán ông chảy cả máu.

Đầu cũng choáng váng, căn bản không nên thể lái xe được, nhưng ông vẫn lau vết máu trước mắt, đạp vào chân ga.

Điện thoại ông vang lên hai lần, hết pin rồi.

Bên kia, Minh Châu gấp gáp gọi lại.

Nhưng điện thoại của Lục Khiêm không gọi được!

Cô nghe dì nói Lục Khiêm đã đi qua rồi, cô không an tâm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK