Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CÔ vẫn đứng ì ra.
Tay lại bị bàn tay còn lại không cầm ly của Diệp Bạch nắm lấy, dưới ngọn đèn trong phòng tiệc, ngũ quan trên gương mặt gầy gõ của anh hiện lên một cách sắc sảo… Không ít phụ nữ đều đang lén nhìn chằm chằm vào anh
Ngay cả Từ chiêm Nhu cũng ngơ ngẩn
Cô ta thật sự không ngờ rằng Diệp Bạch và Lục u vẫn còn ở bên nhau, cô ta nghĩ Lục u đã chẳng có ai cần nữa.
Trong lúc mọi người đang ngây ra, Diệp Bạch đã uống hết nửa ly rượu.
Lúc anh đặt chén xuống, giọng nói của anh còn mang theo sự dịu dàng, nhẹ nhàng nói chuyện với Lục U: “Mới vừa xuống máy bay, gọi điện thoại cho mẹ thì mẹ nói em ở chỗ này, anh cứ tới đây! Lục u, chúc mừng năm mới!”
Người đàn ông được yêu thích.
Vào ngày mồng hai Tết, ở trước mặt bạn học cũ thổ lộ với cô, cho dù Lục u đã đến tuổi này rồi nhưng cô vẫn có một chút kiêu ngạo, ánh mắt của cô dán sắt trên người anh, ừ một tiếng: “Anh cũng vậy nhé, Diệp Bạch.”
Diệp Bạch đưa một tay ra lấy áo khoác và
khăn quàng cổ của cô.
Anh thay cô xin lỗi những người khác: “Ngại quá, thưa các vị, chúng tôi muốn đón Tết một mình.”
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Chén rượu của Từ Chiêm Nhu cũng trở nên chua xót uống không trôi…
Lúc này, Chương Bách Ngôn nhẹ giọng mở miệng: “Uống rượu rồi, để Lục u lái xe đi!”
Bốn phía càng thêm yên tĩnh.
Bọn họ cảm nhận được sự tan vỡ! Chương Bách Ngôn và bạn trai mới của Lục u có vẻ rất hòa thuận, còn có người vợ chưa cưới ngồi bên cạnh Chương Bách Ngôn vẫn đang nở nụ cười thản nhiên, chưa từng ra vẻ mặt không thoải mái.
Mọi người nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng trên thực tế đã muốn cầm di động lên.
Nhắn tin không ngừng nghỉ.
Diệp Bạch cũng rất thoải mái, hơi hơi cúi người đưa tay ra nắm chặt tay Chương Bách Ngôn.
Sau đó anh dắt Lục u rời đi.
Đi ra khỏi khách sạn, ngoài trời tuyết mịn tung bay, Lục u kìm lòng không đậu vươn tay ra đón lấy những bông tuyết rơi xuống từ trên không
trung, bông tuyết bé nhỏ rơi vào trong lòng bàn tay thì tan ra thành nước chỉ trong nháy mắt.
Diệp Bạch thắt lại khăn quàng cổ thay cô: “Chìa khóa xe!”
Lục u nhìn anh: “Anh uống rượu, để em lái xe.”
Đôi mắt đen của Diệp Bạch trở nên thâm sâu: “Chỉ uống một chút rượu, không có gì đáng ngại.” Anh nói xong thì đưa tay lấy chìa khóa ra từ trong túi áo khoác của cô.
Mãi cho đến khi ngồi trên xe, Lục u vẫn còn oán giận: “Đàn ông lái xe này nhìn chẳng đàng hoàng tí nào.”
Diệp Bạch cởi chiếc áo khoác mỏng ra.
Đôi tay anh nắm chặt tay lái, nghiêng người nhìn cô, nhiệt độ bên trong con ngươi khiến người ta mềm chân.
Một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng nói: “Em chưa hề nói Chương Bách Ngôn cũng ở đó.”
Lục u ngượng ngùng: “Tới đây là chuyện nhất thời, em cũng không biết, sao mà nói được với anh?”
Vừa mang theo chút chất vấn.
Vừa mang theo chút nũng nịu
Nói xong, cò tiếp tục: “Cứ để em lái xe đi.”
Diệp Bạch ôm lấy đầu cô, tiếp theo cô bị anh hôn, đã mấy ngày không gặp nhau ít nhiều gì cũng có chút tương tư triền miên… Môi răng tiếp xúc, nụ hôn lúc sâu lúc cạn.
Hồi lâu sau, Diệp Bạch chống lên trán cô.
Anh dùng một ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hồng hào mọng nước của cô: “Bây giờ trong hai người chúng ta ai lái cũng như nhau… Gọi người lái hộ đi!”
Lục U:…
Diệp Bạch lấy điện thoại ra, thao tác vài cái rồi chốt đơn, sau đó anh lại cúi người hôn cô.
Lúc cảm xúc trào dâng, người lái hộ tới.
Diệp Bạch đế anh ta lái xe tới chỗ chung cơ, bên ngoài tuyết rơi, bọn họ ngồi dựa vào ghế sau… Lục u nói với anh chuyện lập nghiệp, nói về chuyện buối tối Tiểu Lục Hồi không chịu ngủ, Diệp Bạch cũng kế chuyện ở nước ngoài, nói về bố mẹ của anh.
Đón bọn họ về nước sinh sống…
Lời này chỉ dừng lại trong miệng Lục U, quay vòng nửa ngày rồi vẫn không thốt nên lời.
Do dự mãi, cô mới nói ẩn ý một câu: “Nếu sống cùng nhau sẽ không cần chạy đi chạy lại hai bên, bay tới bay lui nữa,”
Diệp Bạch nghiên người, hôn nhẹ một cái lên
môi cô.
Anh ừ một tiếng: “Quả thật có quyết định này!”
Người lái hộ là một chàng trai còn trẻ tuối.
Lúc lái xe cũng rất thật thà, cũng rất đứng đắn, càng không dám liếc mắt nhìn trộm ra phía sau qua kính chiếu hậu…
Xe chạy đến chung cư.
Diệp Bạch trả thù lao vô cùng hậu hĩnh, lại còn kèm thêm câu chúc mừng năm mới, rồi để người ta bắt xe trở về.
Anh xoay người.
Lục u đang ngấng đầu nhìn tuyết rơi, cô đưa tay ra đón lấy bông tuyết.
Diệp Bạch nắm lấy tay cô.
Bàn tay nhỏ của cô lạnh lẽo còn của anh lại vô cùng ấm áp, giọng nói của Diệp Bạch cũng vô cùng ấm: “Vào nhà đi, ở cửa số sát đất cũng có thể nhìn được.”
Anh nửa ôm nửa kéo cô về chung cư.
Cửa mở ra, dường như anh có hơi sốt ruột, đè cô lên trước cửa rồi tinh tế hôn cô.
Hôn lên mặt mày, hôn lên đầu mũi cao thẳng của cô.
Cuối cùng là đôi môi ấy, ngậm lấy từng chút
một, nụ hôn như khiến cô tan ra… Lục u có hơi ngẩn người, lúc anh thử thăm dò định hôn sâu, cô chủ động hé miệng để anh vào bên trong.
Dáng vẻ cô chiều ý thật sự khiến người đàn ông chịu không nối.
Diệp Bạch không muốn vội vàng như vậy nhưng với tình hình hiện nay, anh cũng không nhịn được… Anh chống lên trán cô, hỏi: “Làm trước hay là ăn cơm trước?”
Vẻ mặt của Lục u trở nên hoảng hổt, cô có thể cảm giác được cơ thể của minh đang khát vọng anh.
Nhưng lại nghĩ rằng phụ nữ nên biết rụt rè một chút.
Lúc này, áo khoác và khăn quàng cổ của cô đã bị Diệp Bạch cởi bỏ, tiện tay ném lên đầu ghế sô pha, cô mặc một bộ váy len màu đen ở bên trong, trên vai có một lớp ren mỏng, lộ ra làn da trắng trẻo tinh khiết.
Diệp Bạch nhịn không được, hôn lên nơi đó.
Cô chịu không nối mà cong cả người lên, máu tóc đen nhẹ nhàng lướt qua tay vịn sô pha, rơi xuống sàn nhà lát gỗ sồi trắng.
Lúc tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, Lục u nhẹ nhàng kéo lấy mái tóc đen của anh.
Giọng nói khàn đặc, lẩm bấm: “Ăn cơm trước
di!”
Ánh mắt của Diệp Bạch trở nên thâm sáu, đột nhiên anh bắt lấy tay cô sờ nơi đó của anh. Thậm chí anh còn hỏi câu hỏi mà những người đàn ông thường xuyên thích hỏi đố, Lục u cảm thấy vô cùng thẹn thùng, có đánh chết cũng không chịu nói.
Diệp Bạch dựa sát bên cổ cô, khẽ cười một tiếng.
Anh bắt được tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, hơi thở tràn ngập quyến luyến.
Chờ đến khi anh ổn định, anh hôn cô một cái: “Anh đi nấu ăn! Đế dì mang nguyên liệu nấu ăn tới đây trước đã!”
Hai người ở một chỗ tất nhiên sẽ ăn cơm Tây.
Diệp Bạch nướng sườn heo Bỉ, còn có Pizza Đức, canh đuôi bò kiểu Pháp… Anh còn làm luôn cả đồ uống Lục u thích, chờ đến khi anh làm xong thì dùng khay bưng ra phòng khách, thấy Lục u đang tựa trên ghế sô pha ngay trước cửa sổ sát đất.
Tuyết vẫn rơi bên ngoài.
Cô tựa lưng vào sô pha, ánh mặt trời bên ngoài chiếu sáng, cho nên lúc cô nghiêng người, ngay cả hàng mi cũng có thể nhìn được rõ ràng
từng sợi.
Diệp Bạch không làm phiền cô.
Anh bày cơm xong rồi mới đi tới, yên tĩnh ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cô: “Đang nhìn gì vậy?”
Lục u không hề cử động .
Giọng nói của cô có hơi khàn: “Diệp Bạch, vừa rồi lúc tuyết vừa mới rơi, mặt trời còn xuất hiện trong một lát nữa.”
Diệp Bạch nhìn chằm chằm vào góc mặt của cô.
Lục U quay đầu, cũng nhìn anh chăm chú… Thật lâu sau anh cúi đầu tiếp tục hôn cô một lát, giọng nói nghẹn ngào: “Vậy thì ăn cơm trước, chờ nát nữa chúng ta xem cùng nhau, có lẽ vẫn có thể nhìn thây.”
Nhưng sau khi cơm nước xong, anh dọn dẹp chén bàn.
Nào có rảnh đế đi xem tuyết, xem mặt trời… Ngay trên sô pha, một tay Diệp Bạch đặt trên ty vịn, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của người phụ nữ, mu bàn tay anh nối cả gân xanh.
Niềm vui sướng này bao phủ anh chỉ trong nháy mắt…
Không thể tự hỏi.
Chỉ có cô, chỉ có Lục U, chỉ có người phụ nữ
nằm trong lòng ngực của anh.
Lúc thật sự kết hợp cùng nhau, bỗng nhiên giọng nói của Lục u vô cùng tinh tế, nhịn không được mà lẩm bẩm: “Dùng cái kia!”
Diệp Bạch ngẩn ra.
Ngay sau đó, anh hơi ngồi dậy hôn lấy cô, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: “Sẽ không mang thai”
Vàng của anh đã mất đi sức sống.
Bọn họ không cần phải tránh thai.
Nghĩ đến đây, không có người đàn ông nào không thể đế ý, Diệp Bạch xoay người lại đè cô dưới thân… Mạnh mẽ đến mức khiến Lục u không kiềm chế được, vừa khóc vừa kêu.
Sau mấy hiệp, cả người thấm đầm mồ hôi.
Còn có hơi đau…
Xong việc, người đàn ông thoải mái tỏ vẻ rất xin lỗi, anh hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, hạ giọng xin lỗi.
Lục u không nói gì.
Cô chỉ ôm anh, ôm chặt lấy anh.
Lúc tắm rửa, chỉ có một mình cô.
Dòng nước mang theo hơi nóng không ngừng chảy xuống, từ từ lướt qua bên gáy, dừng ở bụng nhỏ bằng phẳng, trắng nõn… Lục u nhẹ
nhàng vuốt ve nơi đó.
Bổng nhiên cô nhớ tới điều mới vừa rồi trong tình thế cấp bách cò đã nói ra.
Diệp Bạch nói anh bị vô sinh.
Tuy rằng con cái không phải là tất cả nhưng cũng không thể chỉ dựa vào một tờ kết luận rồi cảm thấy thật sự không thế có nữa, có khi kết quả khám sai thì sao, có khi cơ thể anh đã khôi phục rồi thì sao?
Cô nghĩ, chờ tới khi bọn họ thật sự ở bên nhau, cô sẽ thuyết phục anh tới bệnh viện khám một lần.
Có lẽ là do bác sĩ nhìn thầm thôi…
Cô đi ra khỏi phòng tắm, Diệp Bạch ở trong phòng sách, anh đang xử lý công việc của công ty Đa quốc gia… Sau khi bố của anh bị chấn thương ở chân, công việc ở bên kia cũng do Diệp Bạch tiếp nhận.
Sự cố vào hai năm trước vẫn khiến tim Lục u đập nhanh nhưng cỏ không thể ngăn cản người đàn ông ấy, không cho anh làm việc chỉ vì sự sợ hãi của mình.
Cô có hơi mệt mỏi, tự mình nằm lên giường ngủ.
Lúc ý thứ dần trở nên mơ hồ, cô sờ bên gối, bỗng nhiên có hơi nhớ Tiểu Lục Hòi…
Tuyết rơi đầy trời, nếu được ôm bé con mềm mại vào trong ngực thì tốt biết bao.
Phía bên kia, bữa tụ họp của bạn cùng trường đã kết thúc.
Chương Bách Ngôn uống chút rượu, Tân Dụ đỡ anh đi về phía bãi đỗ xe.
Phía sau truyền đến tiếng Từ Chiêm Nhu nổi điên: “Chương Bách Ngôn, tôi biết tôi không thua cô ta mà tôi đã thua Lục u… Anh thấy Diệp Bạch tới nên không thể uống thay cô ta, trong lòng anh nhất định rất khó chịu! Có lẽ hiện tại anh sẽ đi thuê phòng khách sạn, Chương Bách Ngôn, tôi rất xem thường anh, mấy năm nay anh vẫn không thế cưới được người ta mà lại lựa chọn cưới một người phụ nữ mà mình hoàn toàn không có cảm giác! Các người vẫn chưa xảy ra quan hệ đúng không, đối với gương mặt nhạt nhẽo này, anh có thể ngủ được sao?”
Bốn phía xung quanh toàn là bạn học.
Lời nói của Từ chiêm Nhu vô cùng bùng nố.
Nhưng không ai dám nói tiếp, có phải không muốn sống nữa không, cũng chỉ có Từ Chiêm Nhu mới dám bóc khuyết điếm của Chương Bách Ngôn ra… Nhìn đi, sắc mặt của Chương Bách Ngôn khó coi lắm rồi kìa!
Từ Chiêm Nhu nói xong thì có hơi hối hận, rồi cũng không hối hận.
Chương Bách Ngôn nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt lạnh như băng.
Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: “Xem ra cô đang chê sự nghiệp của chồng cô quá thuận lợi, cảm thấy ở độ tuổi của anh ta cần học hỏi thêm kinh nghiệm đúng không!”
Mặt Từ Chiêm Nhu trở nên tái nhợt: “Chương Bách Ngôn, anh có ý gì?”
Chương Bách Ngôn không thèm đế ý đến cô ta.
Anh đi thẳng đến chỗ xe của mình, đã có tài xế mở cửa thay anh từ lâu, sau khi anh ngồi vào bên trong thì duỗi tay ra túm một cái, Tần Dụ cũng bị kéo ngã vào bên trong xe, ngã vào trong lòng ngực anh.
sau đó, cửa xe sang trọng bị đóng lại, ngăn chặn tầm mắt của người khác.
Bên trong xe tràn ngập mùi rượu vang đỏ tinh khiết thơm lừng, còn có mùi hương của người đàn ông.
Chương Bách Ngôn đã say chuếnh choáng.
Anh đưa tay ra ấn một chút, phần ngăn cách phần ghế sau và ghế trước có vách ngăn nâng lên che kín tầm mắt của tài xế, sau đó anh biếng nhác
bắt đầu tháo bỏ nút áo của vợ tương lai…
Đôi mắt Tần Dụ đỏ bừng.
Sau khi anh cởi bỏ hai nút áo, bỗng nhiên cô bắt lấy cánh tay của anh, khó khăn mở miệng hỏi: “Anh vẫn yêu cô ấy, có phải không?”
Cô ấy ở đây là ai thì không cần giải thích.
Cả hai nqười họ đều hiếu rõ tronq lònq.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK