Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm cũng không vội vã, mà tự mình đi vào phòng bếp làm bữa ăn khuya cho hai mẹ con, ông làm món ngon gì đó, Minh Châu chỉ yên lặng ăn cơm, cũng không nói nhiều lời...

Lục Khiêm chăm sóc con trai, nói vô cùng dịu dàng: “Mấy năm nay em ít nói quá rồi, còn nhớ trước kia em cứ luôn ríu rít, mãi gọi chủ Lục chủ Lục không thôi.

thôi.”

Minh Châu rũ mắt: “Là người ai cũng phải trưởng thành

Lục Khiêm lẳng lặng chăm chú nhìn cô.

Thật ra ông cũng biết, bây giờ cô kiếm được rất nhiều tiền, gia thế lại tốt, và cô cũng có rất nhiều rất nhiều lựa chọn... Chỉ là ông vẫn vô cùng khao khát có được cô.

Những ẩn ý trong lời nói của người lớn, trẻ em đương nhiên không biết.

Một đêm dài.

Nhóc con mệt mỏi, Lục Khiêm tự mình tắm rửa cho cậu, lại lấy áo ngủ của trẻ em mặc vào.

Thước Thước vừa nằm trên giường lớn đã ngủ rồi.

Lục Khiêm ngồi bên mép giường, khuôn mặt anh tuấn thâm trầm, ông nhẹ nhàng vuốt ve mặt con trai thật lâu.

Cả đời này, người mà ông có lỗi nhất ngoại trừ Minh Châu thì chính là cậu bé.

Thật lâu sau, Lục Khiêm đứng dậy đi ra ngoài.

Ông tìm được Minh Châu ở phòng cho khách, cô đang đứng bên mép giường, trên tay cầm một bộ áo tắm, dường như đang khá rối rắm.

Lục Khiêm đi qua, từ sau lưng giữ lấy vai cô, nhẹ giọng nói: “Qua phòng ngủ chính ngủ đi! Một nhà ba người chúng ta còn chưa ngủ cùng nhau bao giờ.

Minh Châu nhẹ nhàng lắc đầu.

Lục Khiêm lại ôm lấy eo cô, khuôn mặt ông gác lên bờ vai mỏng của cô, lẩm bẩm: “Minh Châu, anh chờ hôm nay đã rất lâu rồi! Chú Lục nợ em rất nhiều điều, cho anh cơ hội bù đắp cho em, có được không?”

Minh Châu khóc.

Cô khóc đến mức hơi áp lực, cô một lần lại một lần bị ông từ bỏ, kết quả cuối cùng ông lại nói muốn cô.

Trong lòng Lục Khiêm cũng không quá vui vẻ.

Ông quay người cô lại, lau nước mắt cho cô, lại hôn xuống: “Anh sẽ không làm bậy đâu, chỉ ngủ cùng con trai thôi.”

Minh Châu muốn hỏi rất nhiều điều, chỉ là cuối cùng đến một chữ cũng không hỏi được.

Lục Khiêm ôm lấy cô trở về phòng ngủ chính.

Ông không động vào cô, rất kiên nhẫn chờ cô tắm rửa xong, một nhà ba người nằm ở trên một chiếc giường.

Bé con nằm giữa hai người họ.

Cách con trai, Lục Khiêm nằm tay cô, mân mê ngón áp út của cô.

Cô dậy thì rất thành công, cả ngón tay cũng thon dài.

Giọng nói của Lục Khiêm trầm thấp, trong bất tri bất giác ông đã biến cô thành phụ nữ, không còn là cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời kia nữa, ông nói với cô rất nhiều điều.

Trong tương lai còn có dạy dỗ Thước Thước nữa.

Minh Châu cảm thấy không quá chân thật, cho dù cô có mạnh miệng như thế nào thì cũng không thể phủ nhận rằng, mình cũng đang đợi ngày này, chỉ là giờ đây ngày ấy thật sự tới, thì cô lại không biết phải làm sao.

Khi Lục Khiêm lướt qua con trai, vươn qua hôn môi cô, cô hơi hơi nhắm mắt.

Cần cổ mảnh khảnh đang căng thẳng.

Giọng nói của cô càng run rẩy hơn: “Lục Khiêm, em sợ.”

Cô sợ, tất cả những điều này đều là cảnh trong giấc mơ.

Cô càng sợ hãi tiếp nhận những điều này, dường như chờ đợi và thất vọng đã làm cô quen rồi.

Lục Khiêm vô cùng đau lòng, ông hôn môi cô trấn an.

Cuối cùng, ông cũng nhịn được mà không chiếm hữu cô, thấp giọng nói bên tai cô rằng: “Để lại cho đêm tân hôn đi!”

Minh Châu cảm thấy ông quá không biết xấu hổ.

Con cũng đã lớn như vậy rồi, bọn họ còn có đêm tân hôn gì chứ? Có điều cô cũng sẽ không chủ động nói chuyện này đâu, nếu không có vẻ như cô rất muốn vậy.

Minh Châu nằm trong lồng ngực Lục Khiêm, ông lại hỏi cô chuyện đi xem lễ.

“Để xem lại đã, gần đây có khá nhiều thông cáo.”

Lục Khiêm hôn lên khóe miệng cô: “Cố gắng đến đi! Minh Châu à, anh đã chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi.

Cô lại không cho ông đáp án cụ thể.

Cô nghĩ, cứ từ từ đi, cô không muốn sống thành dáng vẻ không đáng tiền.

Lục Khiêm cũng không tức giận, lại hôn hôn cô, sau đó lại có chút không nhịn nổi mà kéo tay cô đi giải quyết giúp ông... Cô vừa xấu hổ vừa tức giận: Con trai còn ở bên cạnh đấy!

Nhưng cuối cùng vẫn bị ông thực hiện được.

Lục Khiêm cảm thấy thoải mái, ôm cô rồi nhẹ giọng lên tiếng: “Mấy năm trước, anh cũng không thể ngờ rằng mình lại thua trên tay một cô nhóc như em đâu! Cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn... Minh Châu, về sau anh sẽ không mập mờ lung tung với những người phụ nữ khác nữa, anh sẽ toàn tâm toàn ý với em.”

Cô lẳng lặng nghe ông nói, trong lòng mềm mại vô cùng.

Cô ngủ trong lồng ngực ông.

Sáng sớm hôm sau, Lục Khiêm rời giường từ sớm, nhưng lại là đi làm bữa sáng.

Tiểu Thước Thước rất vui vẻ, vừa ăn bữa sáng vừa trộm nhìn mẹ, nhóc cảm thấy hôm nay mẹ thật xinh đẹp, làn da căng bóng, cả người đều dễ chịu.

Cậu bé cảm thấy, nhất định là mẹ rất thích bố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK