Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm dài.
Lục Khiêm đang sổng ở thành phố c, vừa xã giao xong, uống rượu say xỉn dựa vào ghế sô pha.
Người giúp việc mang trà giải rượu lên.
Ông ấy quơ tay ý bảo không cần, người giúp việc biết điều lui xuống.
Giọng Lục Khiêm ôn hoà: “Làm sao vậy? Tên khốn kia lại bắt nạt con sao?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Không phải ạ! Con có chuyện muốn nhờ cậu giúp… Dạ, là Minh Châu! Con nghe Hoắc Minh nói cô ấy bỏ nhà đi hai năm chưa về, muốn nhờ cậu giúp con để ý cô ấy một chút.”
Cô vừa nói xong, Lục Khiêm nhẹ nhàng ngồi dậy.
Ông ấy cởi bỏ hai nút áo sơ mi, giọng về đêm rất dịu dàng: “Cô ấy đi hai năm không về nhà sao?”
Ôn Noãn khẽ dạ.
Lục Khiêm yên lặng, bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở nặng nề, hồi lâu sau, Lục Khiêm trầm giọng nói: “Vừa hay ngày mai cậu đi công tác ở thành phố B, đến thăm Tiểu Hoắc Tây
một chút!”
Ôn Noãn: Trùng hợp như vậy sao?
Lục Khiêm đã cúp máy, nếu không… ông ấy sẽ mất bình tĩnh!
Bóng đêm đen kịt.
Những chuyện cũ ông ấy đã cổ gắng quên đi lại hiện lên trong lòng, ông ấy nhắm mắt lại, dường như còn có thể nghe thấy giọng nói mềm mại.
[Chú Lục cầu xin chú, đừng tức giận anh cháu.]
[Chú Lục… Tiếu Hoắc Tây sẽ không gặp chuyện gì chứ?]
[Chú Lục, chú uống say rồi! Chú đừng uống nữa… Đừng… chú Lục…]
Lục Khiêm uống rượu say mặt đỏ bừng bừng, cực kỳ giống với đêm mất khống chế ấy.
Đêm đó, ông ấy đặt người con gái nhỏ hơn mình 16 tuối dưới thân, dường như điên cuồng chiếm lây.
Minh Châu nằm trong ngực ông ấy, vừa khóc vừa gọi: “Chú Lục!”
Nhưng không đánh thức được con thú bên trong Lục Khiêm.
Đêm đó, ông ấy khiến Hoắc Minh Châu bị thương.
Bóng đêm càng ngày càng nặng nề.
Lục Khiêm yên lặng châm điếu thuốc.
Ông ấy biết thân phận của mình, tốt nhất không nên làm liên lụy người kia, ông ấy không thế mang lại tương lai cho Minh Châu, hơn nữa ông ấy còn lớn hơn cô 16 tuổi!
Rốt cuộc cô ấy cũng từng có một khoảng thời gian với Lục Khiêm, lúc rời đi lại đau buồn đến vậy.
Ông ấy luôn muốn biết Minh Châu có khoẻ hay không.
Lục Khiêm cảm thấy trái tim mình cứng như sắt, nhưng trong nửa năm sống chung kia, từng tiếng “chú Lục” đã khiến trái tim ông ấy mềm nhũn…
Lúc Minh Cháu rời đi, ông ấy biết ông thật sự không bỏ được! Thế nhưng ông còn làm gì được đây?
Ngày hôm sau, Lục Khiêm đến thăm.
Ôn Noãn không tới công ty của Hoắc Minh, buổi sáng cô đưa Tiểu Hoắc Tây đến bệnh viện, buổi chiều trở về biệt thự.
Lục Khiêm đến lúc hai giờ chiều.
Ông ấy không đề cập đến Hoắc Minh Châu, ngược lại là ôn Noãn kể chút tình hình.
Ông ấy chơi với Tiểu Hoắc Tây, dường như không chú ý đến… Khoảng năm giờ, ông ấy tạm biệt Ôn Noãn: “Cậu còn phải quay về thành phố c, không thế ở lại ăn cơm tối được!”
Ôn Noãn ngạc nhiên: “Cậu không rảnh ăn một bữa cơm sao?”
Lục Khiêm ôm Tiểu Hoắc Tây, cười nhạt: “Còn có việc! Lần sau nhé!”
Ôn Noãn cảm thấy tâm trạng của ông ấy đang không được vui.
Thế nhưng ông ấy không muốn nói, một người cháu như cô hỏi nhiều cũng không hay.
Lục Khiêm lại hôn Tiểu Hoắc Tây, nhanh chóng rời đi.
Ông ấy lên xe, yên lặng ngồi xuống, tài xế nhẹ nhàng hỏi: “ông Lục, bây giờ mình đi đâu?”
Lục Khiêm nhẹ nhàng mở bàn tay ra.
Trên đó có một vết sẹo mờ!
Ông ấy nói nhỏ: “Đi Thiên Nguyên đường số 19!”
Tài xế theo ông ấy đã lâu, đương nhiên biết được một số chuyện, ông Lục chưa bao giờ nói
qua, nhưng trong vòng nửa năm của mấy năm trước, mỗi tuần ông Lục đều đến thành phổ B ở lại một hai đêm.
Căn hộ kia, chính là kim ốc của ông Lục.
Một tiếng sau, xe dừng ở nhà Lâu Hạ trên đường Thiên Nguyên, Lục Khiêm tự mình bước lên.
Căn nhà rộng khoảng 120 mét vuông, trang trí rất xa hoa.
Đã rất lâu ông ấy không đến, khắp nơi đều là bụi, có thể thấy được nữ chủ nhân cũng đã lâu không đến đây.
Lục Khiêm phủi sạch bụi trên ghế sô pha.
Ông ấy yên lặng hút thuốc.
Thực ra không phải ông ấy không nghĩ đến việc kết hôn với Hoắc Minh Châu.
Thứ nhất là vì tuổi cô ấy quá nhỏ, thứ hai là giữa bọn họ còn nhiều thứ hơn tình một đêm! Hơn nữa thân phận ông ấy lại phức tạp, Hoắc Minh Châu tính tình đơn thuần, thật sự không thích hợp làm bà Lục.
Một lúc lâu sau, Lục Khiêm gọi điện thoại cho thư ký của mình, giọng hơi khàn.
“Thư ký Liễu, giúp tôi điều tra thêm tung tích của Hoắc Minh châu!”
ở đầu dây bên kia, thư ký Liễu giật mình.
Anh ta không nghĩ đến cấp trên sẽ nhắc lại cái tên này.
Lục Khiêm lạnh nhạt nói: “Đi thăm dò đi!”
Thư ký Liễu tỉnh táo lại, trả lời ngay: “Vâng, tôi đã biết!”
Lục Khiêm cúp máy, kéo cửa rời đi.
Xuống lầu, những phiền muộn dường như chưa từng xuất hiện, ông ấy vẫn là ông Lục kín đáo…
*
Trời sập tối.
Hoắc Minh về nhà, vừa xuống xe đã nghe người giúp việc nói ông Lục tới nhà.
Giọng anh lạnh nhạt tỏ vẻ đã biết.
Sau khi tìm kiếm xung quanh, anh tìm thấy Ôn Noãn ở trong phòng bếp.
Ôn Noãn đang làm bữa tối, những nguyên liệu nấu nướng kia là vì Lục Khiêm đến mà chuẩn bị. Hoắc Minh không khỏi hơi ganh tỵ, từ khi gặp lại đến nay cô cực kì ít khi xuống bếp, hôm nay lại chuẩn bị nhiều món ăn vì Lục Khiêm như vậy.
Cô tập trung nấu ăn, vẻ mặt dịu dàng.
Hoắc Minh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp cô ở phòng bếp.
Anh đưa áo khoác cho người giúp việc, đến bên người òn Noãn: “Cậu tới nói gì thế?”
Ôn Noãn làm món mì sợi cá quế.
Cô liếc anh, cố ý nói: “Đây là cậu tôi, không phải cậu của anh!”
Hoắc Minh thấy được ý cười trong mắt của cô, không khỏi có chút rung động, cũng không so đo với cô: “Anh giúp em!”
ỏn Noãn không dám sai bảo anh: “Anh chơi với Hoắc Tây là được rồi!”
Hoắc Minh trầm giọng: “Anh càng muốn ở với em!”
Trong phòng bếp người giúp việc cũng biết điều rời đi.
Hoắc Minh mạnh dạn ôm lấy eo thon của cô, cọ môi vào gáy cô, mập mờ nói: “Bà Hoắc, thịt chỗ này của em thật mềm!”
“Tôi không có!”
“Làm sao không có? Chúng ta đã ngủ qua nhiều lần, lại đăng ký kết hòn còn có em bé!”
Anh quả thật già mồm già miệng.
Ôn Noãn bị anh quấy rối mấy lần, cô chân thành đề nghị anh: “Anh đi khám nam khoa đi! Thật sợ người có tâm lý biến thái!”
Hoắc Minh thấy chuyển biến tốt.
Anh hôn lên khuôn mặt của cô: “Anh đi tắm rửa!”
Nhưng anh vừa mới ra khỏi phòng bếp, thì người giúp việc lặng lẽ nói với anh : “ông Kiều đến! Muốn gặp bà chủ một lần.”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh nhẹ nhàng xắn tay áo sơ mi lên, dặn dò người giúp việc: “Tôi ra xem một chút! Đừng nói cho bà chủ biết.”
Người giúp việc vội vã gật đầu.
Hoắc Minh châm thuốc, từ từ đi về cửa lớn biệt thự.
Chuyện Kiều cảnh Niên bị bệnh, anh nghe được một ít từ bố anh, bố anh không nói gì, đương nhiên anh cũng sẽ không nói cho ôn Noãn…
Đi đến cửa.
Kiều Cảnh Niên nhìn thấy anh thì vội vàng tiến lên: “Minh!”
Hoắc Minh từ từ nhả khói, cười nhẹ: “Tôi bằng lòng gọi chú một tiếng chú Kiều! Nhưng sau này đừng đến đây, cũng đừng tìm ôn Noãn nữa!”
Kiều Cảnh Niên cảm thấy mất mát.
Ông ấy nhẹ nhàng ngước mắt lên, chậm chạp nói: “Chú không cần ôn Noãn ghép tuỷ, chú chỉ muốn gặp con bé một lần!”
Trong tay ông ấy mang theo quà.
Có cho Ôn Noãn, cũng có cho Tiếu Hoắc Tây.
Ánh mắt Hoắc Minh nhẹ nhàng lướt qua, nụ cười nhạt dần: “Không cần cô ấy ghép tủy, lúc này tới gặp cô ấy vì chuyện gì?”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên cứng đờ, ông ấy khó khăn mở miệng: “Do chú suy nghĩ chưa thấu đáo!”
Hoắc Minh không còn quá tôn trọng ông ấy nữa.
Thứ nhất là vì ôn Noãn, thứ hai là nhà họ Hoắc khẳng định năm đó chính Kiều An đã đấy Hoắc Minh châu xuống nước, thật ra vợ chồng nhà họ Kiều biết, nhưng họ lại coi nó là ân tình, lợi dụng nhà họ Hoắc nhiều năm!
Hoắc Minh đuối khách: “Sau này đừng đến nữa! Tôi không muốn ôn Noãn lại bị tốn thương!”
Kiều Cảnh Niên còn muốn cầu xin.
Hoắc Minh lại không hề lay động, quay người rời đi.
Cửa sắt đóng lại, chặn Kiều cảnh Niên ở bên ngoài, trong tay ông ấy ngoài quà còn có một quyển nhật ký, ghi chép ký ức tuyệt đẹp của ông ấy và Lục Tiểu Noãn.
Hoắc Minh muốn giấu ôn Noãn.
Nhưng khi anh trở lại phòng bếp, ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Là Kiều cảnh Niên tới sao?”
Hoắc Minh không ngờ cô lại biết.
òn Noãn cười nhạt: “Mẹ tỏi và ông ta nằm cùng một bệnh viện nên đã nói cho tôi biết! Hoắc Minh, thật ra anh không cần lo lắng việc ghép tủy của tôi, bởi vì năm 20 tuổi tôi đã có ý định hiến tủy xương cho người cần, tư liệu tuỷ xương đã sớm có trong kho, vốn dĩ không thích hợp với ông ta!”
Cho nên ôn Noãn không có những lo lắng này.
Ôn Noãn nói xong, bỗng dưng Hoắc Minh ôm lấy cô, cô hơi kinh ngạc: “Hoắc Minh?”
Hoắc Minh nói rất nhẹ vào tai cô: “ôn Noãn, sau này em có thể nói cho anh những chuyện này được không? Chuyện gì em cũng kế một chút cho anh, chúng ta giống vợ chồng bình thường, tất cả mọi chuyện đều cùng nhau chia sẻ!”
Ôn Noãn đấy anh ra, tiếp tục nấu cơm.
Cô lạnh nhạt nói: “Thật sao? Cô người mẫu kia, anh cũng không nói với tôi!”
Cô vừa nói xong đã bị anh ôm đặt lên bồn rửa
Hoắc Minh dùng sức giữ lấy gáy cô, hôn cô một cách thô bạo…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK