Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà, điều này không trấn an Hoắc Tây được chút nào.
Từ nhỏ cô đã yếu ớt, độc chiếm tình yêu thương của Hoắc Minh và ốn Noãn, sau đó có em trai, em gái, cô lại học cách làm một người chị gái tốt… sau này nữa cô trở thành vợ của Trương Sùng Quang, làm mẹ của các con.
Qua nhiều năm, Hoắc Tây đã vào vai một cách thuần thục.
Cho đến khi lâm bệnh nặng, cô gái nhỏ ẩn sâu trong nội tâm cô mới được giải thoát.
Khi đó cô mới có thể nói đau, mới có thể nói sợ.
Mặt cô áp vào gối, ánh mắt không có nhiều tiêu cự, chỉ dịu dàng nhìn anh… Giống như khi còn nhỏ, mỗi lần bị bệnh cô đều muốn anh ở bên cạnh.
Cõi lòng Trương Sùng Quang tan nát.
Đôi tay anh run rấy nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, lẳng lặng an ủi cô, thậm chí anh còn cúi xuống má kề má với cô, ấm áp và nóng bỏng quyện vào nhau…
Lúc này, Hoắc Tây cảm thấy như dòng thời gian đan xen vào nhau.
Cô bị ảo giác, thấy mình đã quay lại lúc còn trẻ, khi đó Trương Sùng Quang vẫn chưa ra nước ngoài, họ ở bên nhau cả ngày, vô cùng khắng khít.
Cô bị bệnh, Trương Sùng Quang sẽ ở bên cô cả đêm.
Hoắc Tây giơ tay lên, chậm rãi nhẹ nhàng vòng qua cổ Trương Sùng Quang, cô thậm chí còn nhấc người lên dán sát vào anh, bởi vì cơ thế anh rất ấm áp, giọng nói của cô cũng run rẩy: “Trương Sùng Quang… Em sợ.”
Cơ thế Trương Sùng Quang cứng đờ.
Hoắc Tây ôm rất chặt, là kiểu ôm mà như muốn vùi cả người vào vòng trong lòng anh… Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh, bên trong không có gì cả.
Trong mơ cô chỉ mới hơn mười tuổi, nhưng ngoài thực tế thì đã không phải vậy.
Trong lòng là một người phụ nữ trưởng thành, là người phụ nữ đã chung chăn gối và cùng anh sinh ra những đứa trẻ, họ đã quấn quýt bên nhau vô số lần, đối với cơ thể này, anh không thể nào quen thuộc hơn.
Trương Sùng Quang bị cuốn vào cuộc chiến giữa thần thánh và người phàm.
Anh kiềm chế bản thân, hôn lên trán cô một cái, lặng lẽ an ủi cô.
Lúc này, người giúp việc cầm hộp thuốc chạy tới, vừa lấy cồn ra vừa nói: “Bác sĩ Trịnh không có ở đây, tôi mời bác sĩ Lâm tới, nửa tiếng sau ông ấy sẽ đến.”
Bây giờ Trương Sùng Quang mới nhớ ra, nhận lấy cồn nói: “Vậy bà đi ra ngoài trước đi.”
Người giúp việc thấy họ ôm dính sát vào nhau thì vừa xấu hổ vừa vội, căn bản không dám nhìn lâu, mang khuôn mặt già nua đỏ rần đi ra ngoài, còn quan tâm đóng cửa lại.
Bà ấy tựa lưng vào cửa, âm thầm nghĩ ngợi.
Rõ ràng là ông bà chủ đều có ý với nhau, dựa vào khoảnh khắc yếu đuối thế này là có thể nhìn ra được.
Nghĩ một hồi, bà ấy không khỏi mỉm cười, vội vàng xuống lầu nấu canh, chờ lát nữa bác sĩtới xem đã hạ sốt chưa, chắc hẳn bà chủ đang rất yếu, cần được bồi bổ.
Người phụ nữ này một khi được bồi bố thì máu huyết sẽ lưu thông, người đàn ông cũng được yên tâm.
Tình cảm tự nhiên sẽ trở nên tốt hơn.
Trong phòng ngủ, Trương Sùng Quang vẫn còn bị Hoắc Tây quấn lây, có lẽ là do quá khó chịu… Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp vào ngực
anh, nhỏ giọng gọi một tiếng ‘anh’.
Tiếng gọi kia làm anh cảm thấy như có thứ gì cắn nhẹ vào tim mình một cái.
Cả con tim đều tê dại.
Trương Sùng Quang không biết có thể yêu một người đến mức độ nào, nhưng anh biết rằng chỉ có Hoắc Tây mới có thể khiến anh rung động, cũng chỉ có cô mới có thể ngăn anh làm những chuyện khác người vì sự tà ác trong máu, từ đó anh mới có thế an nhiên sống yên ốn trong nhà họ Hoắc.
Bản thân Hoắc Tây đã là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên đời.
Vậy mà có lúc, anh lại quên, thế mà lại quên…
Người trong lòng nóng rực.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng kéo cánh tay cô ra, ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Anh lau người giúp em… Hoắc Tây, em ngoan nhé.”
Có lẽ là lời trấn an của anh đã có tác dụng, Hoắc Tây thả lỏng tay, cả người mềm oặt nằm xuống giường.
Giống như là anh muốn làm gì cũng được.
Trương Sùng Quang khó khăn thở ra một hơi, mắt nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay lại vươn đến đầu giường tắt hết đèn đi.
cả căn phòng ngủ rộng lớn tối om.
Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, nhưng mặt trăng đã len lén lẻn ra ngoài, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa kính chiếu xuống giường lớn, mơ hồ như phủ một lớp lưu ly mỏng lên cơ thế người phụ nữ.
Cực kỳ đẹp!
Trương Sùng Quang từ từ nghiêng người, khi cởi áo sơ mi trên người Hoắc Tây ra, các ngón tay anh đều run rẩy.
Anh sợ cô từ chối, sợ cô sẽ phản ứng mạnh.
Nhưng Hoắc Tây không như thế, cô chỉ mềm nhũn nằm ở đó, ngoan ngoãn nhìn anh chăm chú.
Anh dùng cồn lau chùi cơ thể cô.
Từng tấc một, trong ánh sáng mờ ảo, lỗ chân lông và da thịt cô dường như khẽ run lên…
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi…
Trương Sùng Quang đổ rất nhiều mồ hôi, như thế vừa được vớt ra từ trong nước, khi nói chuyện, giọng cũng khàn khàn: “Được rồi! Anh giúp em mặc quần áo vào.”
Giây tiếp theo, cả người anh bị ôm lây.
Cơ thế mềm mại dựa vào trong ngực anh, khiêu chiến lý trí duy nhất của anh… Trương Sùng Quang cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn
được mà vuốt ve vòng eo thon thả của cô, khàn giọng nói: “Không được!”
“Tại sao không được?”
Hoắc Tây dán tay lên ngực anh, lấm bẩm: “Trương Sùng Quang, tim anh đập nhanh quá.”
Sao không nhanh cho được?
Sắp nổ luôn rồi!
Trương Sùng Quang đột nhiên tóm lấy tay cô, ấn chặt xuống hai bên, anh thở hốn hển, cứng rắn nhìn chằm chằm vào cô, nếu ánh sáng đủ tốt, cô đã có thể thấy được đôi mắt anh nóng bỏng đến mức nào.
Cuối cùng, anh cúi xuống, bắt đầu hôn cô.
Trương Sùng Quang biết lúc này ý thức của Hoắc Tây đang ở lúc còn trẻ, cô căn bản không hề tỉnh táo… Cô vẫn cho rằng giữa họ đang là những năm tháng hồn nhiên, nên dù anh có làm gì thì cô cũng sẽ không chổng cự.
Cô đã quên mất cuộc chia ly của họ.
Quên mất rằng họ đã có cãi vã.
Cô cũng đã quên mất sự tồn tại của Tống Vận, càng quên mất những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô.
Bây giờ Hoắc Tây tin tưởng anh như vậy, cô mềm mại dưới cơ thể anh, để mặc anh muốn làm
gì thì làm, nếu còn không làm thì chắc anh sẽ phải tự ra sức thỏa mãn dục vọng của mình.
Nhưng anh yêu cô.
Vì vậy anh hôn cô, trao cho cô sự dịu dàng mà cô muốn, làm cô tan chảy từng chút một.
Trong ánh sáng mờ ảo, mười ngón tay đan vào nhau.
Hoắc Tây trong mộng trẻ trung biết mấy, làm gì từng trải qua sự đối xử như vậy của Trương Sùng Quang… Trong mắt cô đều là cảm xúc động tinh, cúi đầu, ánh mắt rã rời tìm kiếm người yêu của mình.
Khi vui sướng chất chồng, cô ngẩng đầu nhìn lên màn đêm, không ngừng gọi tên anh.
Trương Sùng Quang hôn lên môi cô.
Cô run rẩy không ngừng, liên tục gọi tên anh, từng tấc da thịt đều run lên… Cô dùng sức ỏm lấy anh thật chặt, ôm lấy người đàn ông đã cho cô khoái cảm.
Trương Sùng Quang không thể ngừng hôn cô, mỗi một nụ hôn đều chứa đầy sự đau lòng.
Anh biết rằng khoảnh khắc thân mật này là do mình trộm được.
Khi Hoắc Tây thức dậy, có lẽ cô đã quên hết, hoặc có thể cô sẽ nhìn anh với ánh mắt xa lạ… Anh cứ ôm hôn cô mãi, cho đến khi cô bình tĩnh
lại.
Hoắc Tây đố mồ hôi khắp người, anh lại lau khô cho cô.
Có lẽ đã hao hết hơi sức…
Hoắc Tây chìm vào giấc ngủ say, anh chạm vào cô, cô cũng không cảm giác được gì, ngoan ngoãn nằm đó.
Ánh mắt Trương Sùng Quang tĩnh mịch.
Anh vừa thu dọn xong thì người giúp việc cũng đã dẫn bác sĩ Lâm tới, biết bên trong có thể có chuyện gì đó nên gõ cửa trước: “ông chủ, bác sĩ Lâm đến rồi.”
Trương Sùng Quang ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Hoắc Tây, lạnh nhạt nói: “Vào đi!”
Người giúp việc dẫn bác sĩ vào.
Bác sĩ bước vào, biết thân phận của Hoắc Tây nên cũng không dám sơ suất, cấn thận đo nhiệt độ cơ thể cô, nhìn rồi nói: “Hơn 38 độ, đã giảm một chút!”
Nhưng ông ta vẫn tiêm cho Hoắc Tây một mũi hạ sốt, phối hợp với thuốc, cuối cùng ông ta nhìn qua một lượt rồi nói: “Người ăn ngũ cốc hoa màu cũng sẽ bị bệnh, nhưng chỉ cần nhìn vào sắc mặt của bà Trường thì cũng có thể nhìn ra bà ấy yếu quá, thường ngày phải bồi bố thêm, nếu
không, gặp hôm nào trở trời đổ mưa thì sẽ sinh bệnh.”
Ông ta gọi Hoắc Tây là bà Trương, Trương Sùng Quang cũng không phủ nhận.
Mọi người đều biết họ đã ly hôn, nhưng bây giờ Hoắc Tây đang nằm trên giường của anh, nhìn thế nào cũng thấy mờ ám.
Chốc lát sau bác sĩ Lâm đã rời đi.
Trương Sùng Quang sai người giúp việc tiễn ông ta, còn anh thì từ từ nằm xuống giường, cạnh Hoắc Tây… Cô ngủ rất say, hiếm khi ngoan ngoãn như vậy.
Anh không nhịn được di chuyến tới, nhẹ nhàng áp mặt qua, thì thầm: “Bà Trương.”
Khoảnh khắc trộm được này, anh rất trân trọng.
Cả đêm nay, anh ôm cô tựa như ôm báu vật.
Cuối cùng thì mưa cũng tạnh.
Đêm rất yên tĩnh, chỉ có mái hiên ngoài cửa sổ…
m thanh tí tách lọt vào tai từng tiếng một.
Trương Sùng Quang không biết đã bao lâu rồi mình chưa cảm nhận được sự bình yên như vậy, anh ốm lấy Hoắc Tây… ôm cô vào lòng, giống như khi họ còn nhỏ.
Đêm dù có dài đến mấy thì cuối cùng trời cũng sáng.
Khi chân trời hiện ra đám mây trắng đầu tiên, dưới ánh nắng ban mai mờ ảo, anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi từ từ buông tay cô ra, đang định rời đi thì thấy tay Hoắc Tây tóm vào không trung, như thể muốn giữ anh lại.
Nhưng rốt cuộc là do anh muốn rời đi, làm sao cô có thể giữ lại được?
Khi rời đi, anh nghĩ cô sẽ quen thôi, giống như khi xưa ra nước ngoài anh đã nói xin lỗi với Hoắc Tây vậy… Cô đau khố một trận rồi cũng sẽ quên mất, sau đó cũng quen thôi.
Lần này cũng vậy.
Anh cúi xuống hôn cô lần cuối: “Sau này, anh sẽ chỉ là anh Sùng Quang của em thôi.”
Trong ánh sáng mờ ảo, anh lặng lẽ đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng ngủ, ra khỏi cuộc sống vốn nên êm ả của cô.
Khi Hoắc Tây tỉnh lại thì trời đã sáng rõ.
Cô vuốt vuốt cái trán còn đang mê man, lúc trở mình còn khẽ ưm một tiếng… Đột nhiên mở mắt ra, cô phát hiện đây là biệt thự của Trương Sùng Quang.
Ký ức tối qua ùa về toàn bộ.
Cô bị sốt, Trương Sùng Quang chăm sóc cô, giúp cô lau người…
Sau đó, anh còn hôn cô.
Hoắc Tây lúc đó nửa tỉnh nửa mê, nhưng cô vẫn chưa chết, vẫn còn nhớ một chút cảm giác khi cơ thể lay động, cô vẫn nhớ lúc ấy mình đã ôm cố anh cầu xin như thế nào.
Họ…
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì có tiếng người giúp việc gõ cửa: “Bà chủ, bà thức chưa? Ông chủ gọi về bảo tồi hỏi thăm bà.”
Trương Sùng Quang đến công ty?
Hoắc Tây hơi cụp mắt, nhẹ nhàng đáp: “Vào đi!”
Người giúp việc mở cửa bước vào, trong tay còn cầm theo một túi giấy, mỉm cười nói: “Sáng sớm thư ký Tần đã về thành phố B, còn mang theo quần áo cho bà, bà thử xem mặc có vừa người hay không.”
Thư ký Tần đã chọn thì đương nhiên vừa người.
Hoắc Tây cười khẽ: “Cảm ơn! chuẩn bị bữa sáng giúp tôi, tôi tắm rửa rồi xuống lầu ăn.”
Người giúp việc rất vui: “Bữa sáng đã được
chuẩn bị xong từ sớm, đều còn ấm và bổ dưỡng, sáng sớm ông chủ đã đặc biệt căn dặn, nói suốt một buổi!”
Nụ cười của Hoắc Tây nhạt đi: Căn dặn cả buối đế làm gì, cùng lắm cô cũng chỉ ăn ở đây một lần thôi.
Đêm qua là ngoài ý muốn, Hoắc Tây cũng không đế trong lòng.
Nếu Trương Sùng Quang đối ý thì sáng nay anh đã không đi mà sẽ ở lại với cô.
Hoắc Tây vào nhà tắm thay quần áo.
Trong lúc cài cúc, cô nhìn xuống vết xước trên cánh tay mình hồi lâu.
Xuống lầu ăn sáng, người giúp việc luôn cố gắng tìm cách nói chuyện với cô.
u cũng là muốn bọn họ gương vỡ lại lành.
Hoắc Tây không ngắt lời, vẫn luôn im lặng lắng nghe, cho đến khi uống xong ngụm sữa cuối cùng, cô mới nhẹ giọng nói: “Chuyện tối qua cảm ơn dì nhé, cũng cảm ơn ông chủ của mọi người nữa… Với lại, sau này đừng gọi tôi là bà chủ nữa.”
Cô nhìn ngón áp út trống không, cười nhạt.
“Bây giờ tôi đang độc thân.”
Người giúp việc ngơ ngác: Tối qua không phải là đã làm lành rồi sao, rõ ràng là bà ta đã
nghe được động tĩnh, sao hôm nay… vẫn như vậy?
Hoắc Tây ăn sáng xong thì rời đi.
Sau một đêm mưa gió, sáng sớm mặt trời đã tỏa nắng chói chang.
Hoắc Tây mở cửa lên xe, cô ngồi im lặng hai phút, sau đó lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Trương Sùng Quang: [Anh Sùng Quang, thứ bảy trong nhà có tiệc, bổ mẹ bảo em hỏi anh có về được hay không.]
Gửi xong, cô ném điện thoại sang một bên, lái xe đi.
Xe rời khỏi biệt thự.
Từng cành cây ngọn cỏ từ từ lùi ra sau, rất giống với thứ cảm giác cuối cùng đã bị bọn họ bỏ lại phía sau.
Cuối cùng họ đã trở thành người một nhà tương thân tương ái với nhau.
Hoắc Tây nghĩ, nếu tình yêu có thời hạn thì thời hạn này chính là tình thân.
Sau tối hôm qua, cô trở nên bình tĩnh và thờ ơ.
Có lẽ đây là cách tốt nhất đế cô và Trương Sùng Quang sống chung, dù bây giờtrong lòng
họ đều có nhau, nhưng vài năm nữa có lẽ cũng sẽ tìm một ai đó bầu bạn vì cô đơn, người đó sẽ lấp đi khoảng trống trong trái tim họ.
Khi chiếc xe đắt tiền đi qua cánh cửa chạm khắc màu đen,
Hoắc Táy dùng tay che trái tim mình lại.
Thật ra thì cái khoảng trổng kia chỉ có Trương Sùng Quang đã từng đi đến.
Trương Sùng Quang nhận được tin nhắn Zalo của Hoắc Tây, chỉ là một đoạn đơn giản nhưng anh đã đọc rất lâu.
Họ hiểu nhau.
Sao anh lại không nhìn ra được chứ, ý của cô là, cô sẽ không chạy theo anh nữa, cô sẽ quan tâm anh với thân phận là một đứa em gái… Cho dù một ngày nào đó anh đã có người bên cạnh thì cô cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho anh.
Tình yêu mà Hoắc Tây dành cho anh chính là sự buông tay, là tác thành.
Nhưng anh lại không đủ dũng cảm.
Trương Sùng Quang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống mọi thứ bên dưới tòa cao tầng sau lớp kính… Thư ký Tần ở sau lưng anh khẽ nói: “Thật ra thì nếu bây giờ anh đi tìm thì có lẽ luật sư Hoắc vẫn sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng theo thời
gian, chưa biết chừng cô ấy sẽ đi tìm người khác, khi đó không có lợi cho anh đâu.”
Trương Sùng Quang không lên tiếng.
Sáng sớm Thư ký Tân đã từ nơi khác chạy về, trong lòng cũng có chút oán giận, nhưng vì cấp trên đã trả nhiều nên cô ấy cũng không so đo nữa, nhẹ giọng nói: “Lát nữa còn có cuộc họp, anh…”
Trương Sùng Quang xoay người lại, lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị đi!”
Mãi đến khi vào họp anh mới trả lời tin nhắn Zalo cho Hoắc Tây.
Chỉ có một chữ: [Được!]
Gửi tin nhắn xong, anh ngồi im lặng, dường như đang chờ đợi cô trả lời.
Cấp dưới nói gì anh đều không nghe rõ.
Thế mà khi điện thoại không còn vang lên âm báo tin nhắn Zalo nào nữa, anh lại nghĩ bây giờ quan hệ giữa họ thế này, cô đúng là không cần phải trả lời.
Chỉ là người thân mà thôi.
Trương Sùng Quang nở nụ cười nhạt, đầy cay đắng.
Sau này, quan hệ giữa họ sẽ không mặn không nhạt, nhưng anh vẫn có thể trở thành một
người bố tốt, anh sẽ không còn cảm thấy tự ti trước mặt các con, có thế thản nhiên chấp nhận rằng chân của mình không còn hoàn hảo nữa.
Cuối tuần anh sẽ đón các con đi chơi.
Tiểu Hoắc Tinh sẽ bò tới bò lui trên tấm thảm trong phòng ngủ.
Sẽ đòi anh kể chuyện, sẽ kêu anh chơi xếp gỗ cùng, sẽ muốn được anh đút cho ăn.
Miên Miên làm bài tập xong sẽ xoa chân cho anh, Tiểu Trương Duệ trông thì lạnh lùng nhưng sẽ lén lên Google để tra cách hồi phục sức khỏe tốt nhất, thậm chí còn đi gặp bác sĩ cùng Trương Sùng Quang, nghiêm chỉnh như ông cụ non.
Cuộc sống của Trương Sùng Quang có xu hướng bình yên, thậm chí còn hạnh phúc.
Chỉ có Hoắc Tây là niềm tiếc nuối của anh.
Sự tiếc nuối này ngày càng sâu sắc hơn khi chân của anh hồi phục bảy phần.
Vào Lê Giáng sinh, trận tuyết đầu tiên rơi xuống.
Trương Sùng Quang ngồi trong xe nghe điện thoại của Miên Miên, giọng của Miên Miên còn mềm mại hơn cả tiết trời mùa đông, con bé nói nhớanh…
Trương Sùng Quang khe khẽ mỉm cười.
Đột nhiên, nụ cười của anh đông cứng nơi khóe miệng, anh nhìn thấy Hoắc Tây.
Hoắc Tây không chỉ có một mình.
Cô đi cùng với một người đàn ông còn rất trẻ, hai tay cô vịn vào vai người đàn ông, trên môi là nụ cười thoải mái, đôi mắt cô sáng ngời, cả người đều tỏa ra hào quang chói mắt.
Giốnq như… qiốnq như là đanq vêu vâv.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK