Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn đỏ mặt đẩy anh ra: “Không có!”
Cô không thế nằm được nữa, ra khỏi giường rồi đi đến phòng thay đồ đế thay quần áo.
Hoắc Minh cũng theo sau.
Họ đã từng là vợ chồng, anh đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần.
Ôn Noãn cũng không hề né tránh, khi cô đang mặc áo len, anh ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng nói: “ôn Noãn, trong lòng em vẫn còn trách anh!”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Có một số thứ thực sự không thể nói quên là sẽ quên được ngay.
Cô thì thầm: “Hoắc Minh, chúng ta đều cần thêm thời gian.”
Anh khẽ ậm ừ, có thể nói chuyện với nhau đã là tốt hơn trước rất nhiều, lúc này dù họ ở một mình nhưng anh cũng không làm gì cô, dù sao bây giờ ngoài là người phụ nữ mà anh mong muốn, cô còn là mẹ của Tiểu Hoắc Tây.
Những hành động không đứng đắn đó chỉ có thế được thực hiện vào thời điểm thích hợp.
Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Minh vang lên.
Là Hoắc Chấn Đông gọi đến, một tay anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, tay kia nhận điện thoại: “Bố?”
Giọng điệu của Hoắc Chấn Đông không tốt lắm: “Hoắc Minh, con đưa ôn Noãn về nhà đi!”
Hoắc Minh muốn hỏi.
Hoắc Chấn Đông bảo anh đưa điện thoại cho Ôn Noãn, rồi nói vài cáu với cô, òn Noãn gật đầu: “Vâng, một lát nữa chúng con sẽ qua đó!”
Cúp điện thoại.
Hoắc Minh nhẹ nhàng hỏi: “Đã nói gì vậy?”
òn Noãn nhỏ giọng nói: “Nhà họ Kiều đang gây sự ở bên đó, đòi tôi nhất định phải ghép tủy cho Kiều Cảnh Niên!”
Hoắc Minh rất tức giận.
Khoan nói đến việc tủy xương của òn Noãn hoàn toàn không thích hợp, kế cả cho dù có thích hợp thì chẳng lẽ phải hiến tủy cho ông ấy ư?
Ôn Noãn thấy vẻ mặt của anh, cười nhẹ: “Sao vậy? Hình như bây giờ anh rất có thành kiến với ông ta?”
Hoắc Minh cởi áo choàng tắm.
Anh vừa thay áo sơ mi và quần tây ngay trước mặt ôn Noãn, vừa giải thích: “Về nhà rồi em sẽ biết! Dù sao cũng không phải chuyện dễ chịu gì, giờ đây bố anh và Kiều… cảnh Niên cũng không liên hệ nhiều với nhau nữa!”
Ôn Noãn đoán rằng còn có nguyên nhân khác.
Gia đình ba người trở về nhà họ Hoắc.
Vừa vào cửa đã thấy bà cụ Kiều đang khóc lóc om sòm, bà Kiều và Kiều An cũng ở đó.
Bà cụ Kiều vừa khóc vừa nói: “Nếu không phải năm xưa cảnh Niên vì cứu Minh Châu nhà các người, thì cũng sẽ không bị vô sinh không thể có con, hiện giờ sức khỏe của ông ấy không tốt, muốn lấy tủy xương của ôn Noãn để ghép, nhưng các người lại ba lần bổn lượt từ chối, thật sự quá vô lương tâm!
Hoắc Minh đưa Hoắc Tây cho ôn Noãn.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, nói: “Vậy sao các người không đến cầu xin nhà họ Lục đi?”
Nhà họ Lục?
Nghĩ đến Lục Khiêm, sắc mặt bà cụ Kiều lập tức cứng đờ.
Hoắc Minh đỡ ôn Noãn ngồi xuống, cười lạnh: “Các người không dám tới nhà họ Lục, chắc hẳn cũng biết mình có lỗi với ôn Noãn, tại sao không tự mình kiểm điểm, lại còn đến nhà họ
Hoắc chúng tôi làm loạn?”
Bà cụ Kiều cắn chặt vào vấn đề kia: “Cảnh Niên đã từng cứu Minh châu!”
Bà Hoắc đã nhịn rất lâu, cuối cùng không nhịn được nữa: “Đúng vậy, năm xưa cảnh Niên đã cứu Minh Cháu! Nhưng các người có biết vì sao Minh Châu lại rơi xuống nước không?”
Cả nhà họ Kiều đều choáng váng.
Kiều An nắm chặt tay: Chẳng phải Hoắc Minh Châu vẫn còn sốt mê man sao, chẳng lẽ đã nhớ ra được gì rồi?
Vẻ mặt bà Hoắc chán ghét: “Là Kiều An của nhà các người đã đẩy Minh Châu rơi xuống nước! Năm xưa tôi và Chấn Đông nửa tin nửa ngờ, nhưng hai năm trước chúng tôi đã mời bác sĩ thôi miên cho Minh Châu và khôi phục lại cảnh tượng lúc đó, chứng minh là Kiều An đẩy con bé!”
Đương nhiên Kiều An không nhận.
Cô ta nhìn Hoắc Minh, một mực phủ nhận: “Em không làm!”
Không ai đế ý đến cô ta.
Bà cụ Kiều đương nhiên muốn bênh người mình, bây giờ bà ấy còn muổn dùng phần ân tình này ép ồn Noãn hiến tủy cho cảnh Niên… Đột nhiên, cảnh tượng này vô cùng mất mặt!
Hoắc Minh cau mày: “Tủy của òn Noãn vốn
dĩ không phù hợp!”
Cái gì?
Bà cụ Kiều không tin.
Bà ấy hoài nghi nhìn ôn Noãn, đau lòng nói: “Có phải con cũng giống mẹ con, ôm hận với Cảnh Niên nên không chịu cứu ông ấy?”
Ôn Noãn tức giận cười: “Khi tôi mới 20 tuổi đã vào ngân hàng tủy xương! Nếu phù hợp thì đã được thông báo từ lâu rồi.”
Bà cụ Kiều lập tức ngã nhào xuống đất.
Bà ấy ngơ ngác nhìn ôn Noãn, cảm thấy xa lạ.
Đứa trẻ này không cứu được cảnh Niên, Cảnh Niên của bà ấy phải làm sao bây giờ?
Bà ấy nhìn sang Hoắc Tây.
Ánh mắt của bà cụ Kiều sáng lên: “Hoắc Tây và Cảnh Niên cũng có quan hệ huyết thống, con bé…”
Ôn Noãn còn chưa lên tiếng, Hoắc Minh đã nổi nóng.
Anh đạp thẳng xuống: “Bà là cái thá gì! Lại dám lợi dụng Hoắc Tây”
Bà cụ Kiều là một người phụ nữ ngu dốt.
Bà ấy lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.
Hoắc Chấn Đông đau đầu.
Trước đây, ông cho rằng Kiểu cảnh Niên là một quý ông khiêm tốn, nhưng bây giờ có vẻ như ông ấy thậm chí không thế giải quyết được mọi việc trong nhà, mặc cho người trong nhà làm xằng làm bậy.
Ông ngăn ôn Noãn lại, tự mình ra mặt: “Nếu phù hợp trong ngân hàng tủy xương, ôn Noãn đồng ý hiến tủy, chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản con bé, đó là sự thương hại của con bé đối với người xa lạ! Nhưng con bé sẽ không bao giờ ghép tủy cho Kiều cảnh Niên với thân phận là người con, huống chi là Hoắc Tây… Con bé mới bao nhiêu tuổi, bà có mặt mũi nào mà nói ra lời như vậy?”
Bà cụ Kiều không cam tâm.
Bà cụ Kiều lên tiếng: “Chấn Đông, hãy nể tình quan hệ nhiều năm của hai nhà!”
Hoắc Chấn Đông lạnh lùng nói: “Đó đều là yêu cầu đơn phương của các người! Tôi không tin bà và Kiều Cảnh Niên không biết chuyện Kiều An đẩy Minh Châu xuống nước, nhưng các người lại giấu không cho chúng tôi biết, bắt nhà họ Hoắc chúng tôi không ngừng trả ơn cho các người!”
Vì điều này mà hại Hoắc Minh suýt chút nữa phải ly tán vợ con.
Trong những năm gần đây, họ đã trả giá
nhiều đến mức nào?
Mà lúc nhà họ Kiều gặp khó khăn, còn có thế trơ tráo như không có chuyện gì xảy ra, yêu cầu báo ơn!
Hoắc Chấn Đông gọi quản gia lại, nói rõ ràng ngay tại chỗ.
“Từ giờ trở đi, nếu nhà họ Kiều tới, không cần mở cửa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK