Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Trương Sùng Quang đảo qua đống hành lý, giọng điệu hạ xuống rất nhẹ: “Cô chuyển đống hành lý này tới đây là có ý gì? Tôi nghĩ hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không cần cô thương hại, cũng không cần cô phải báo đáp, mọi chuyện giữa chúng ta đều đã qua rồi, từ nay về sau đường ai nấy đi, không còn quan hệ gì với nhau nữa!”

“Hoắc Tây, cô dọn những thứ này đi đi.

Bên kia, Hoắc Tây im lặng trong chốc lát, bỗng cười khẽ thành tiếng: “Không thể dọn đi được! Trương Sùng Quang, nếu anh cảm thấy vướng víu thì ném thẳng đi đi.

“Cô tưởng tôi không dám chắc?”

“Đương nhiên... Anh dám! Anh làm đi!”

Hoắc Tây dứt lời liền ngắt máy, âm thanh tút tút kéo dài truyền đến từ điện thoại, Trương Sùng Quang nhìn điện thoại, rất muốn mắng người.

Một lát sau, điện thoại bị ném lên sô pha, anh chỉ vào đống hành lý, nói với người giúp việc trong nhà: “Ném những thứ này đi cho tôi!”

Người giúp việc nào dám, ấp úng nói: “Nhưng mà những thứ này đều là đồ của bà chủ, nếu ném thật, bà chủ... sẽ không vui.”

Không vui?

Cô đã sắp nghênh ngang vào nhà, trèo lên đầu anh diễu võ giương oai rồi mà anh vẫn còn phải quan tâm cô có vui hay không?

Trương Sùng Quang tuyệt đối không thể để cô ở lại đây.

Khuôn mặt anh lạnh lùng: “Bây giờ, lập tức, lập tức ném ra ngoài!”

Người giúp việc nhận tiền lương của anh, không dám làm trái ý anh, vì vậy lập tức cùng nhau chuyển những thứ kia ra ngoài, giọng nói của Trương Sùng Quang truyền đến từ phía sau lưng: “Vứt hết ra sân đi!”

Người giúp việc nói vâng.

Thế nhưng cô ấy vẫn rất căng thẳng, không ngờ lại bất ngờ té ngã, đồ đạc trong túi hành lý trong tay rơi vãi khắp sàn nhà... Không phải là đồ của phụ nữ, mà là đồ dùng của trẻ con.

Tã hoa nhí màu hồng phấn, bình sữa nhỏ, yếm nhỏ.

Còn có đủ món đồ chơi đáng yêu của trẻ con.

Mỗi một thứ đều nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu... Là của Tiểu Hoắc Tinh.

Cổ họng Trương Sùng Quang siết chặt.

Người giúp việc sợ anh không vui liền vội vàng nhặt những thứ kia lên nhét vào trong túi, chuẩn bị vứt ra ngoài, thế nhưng vừa nhét lại tất cả đồ đạc xong thì Trương Sùng Quang lại khăn giọng lên tiếng: “Cứ để đó trước đã!”

Người giúp việc không hiểu chuyện gì.

Giọng Trương Sùng Quang lại càng nhẹ nhàng hơn: “Để xuống, mọi người đi ra trước đi!”

Mấy người chị Ngô không rõ anh đang nghĩ gì, cũng không tìm được chính xác tính tình của anh, nghe anh nói vậy liền vội vàng bỏ chạy.Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình Trương Sùng Quang.

Anh chăm chú nhìn đống hành lý, nhìn tới mức vành mắt cũng nóng bừng lên, mới cẩn thận từng li từng tí bước qua đó.

Anh kéo khóa, lấy những đồ vật nhỏ bé đáng yêu này ra, nhìn kỹ từng món một.

Trên những thứ đó dường như còn cả mùi hương của Tiểu Hoắc Tinh.

Môi Trương Sùng Quang run rẩy, anh nghĩ, chắc chắn là Hoắc Tây cố ý... Cô biết rõ trong lòng anh nghĩ gì, cô biết rõ điểm yếu của anh!

Cô... Thật đáng ghét!

Trương Sùng Quang xem từng món từng món, rồi lại đặt từng món từng món xuống.

Rõ ràng hiện giờ chân của anh không tiện đi lại, nhưng anh vẫn từng bước vận chuyển hết số hành lý đó lên lầu... kéo vào phòng ngủ dành cho trẻ, dần dần lấp kín căn phòng đã trống rỗng rất lâu kia.

Vài ngày sau đó, Hoắc Tây lại gửi đủ thứ đồ tới, vẫn chỉ là công ty chuyển nhà đưa tới.

Mỗi lần Trương Sùng Quang đều tự mình mang lên trên tầng.

Bao gồm cả đồ của Hoắc Tây.

Từng ngày trôi qua, Trương Sùng Quang trở nên lo lắng, anh đang đợi Hoắc Tây ra mặt, khi đó anh sẽ nói với cô rằng hai người họ không còn hy vọng, bảo cô đem tất cả những đồ vật này đi, thế nhưng đã một tuần rồi mà Hoắc Tây chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh.

Ngay cả điện thoại cũng không gọi đến lấy một cuộc.

Cuối cùng, trong một sự kiện xã giao công khai, Trương Sùng Quang gặp được Hoắc Tây.

Ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy cô.

Anh thừa nhận, cho dù đã nhiều năm trôi qua, mặc dù hai người họ đã làm vợ chồng rất nhiều năm... Giờ phút này, anh vẫn bị cô làm cho rung động.

Mái tóc dài của Hoắc Tây đã được nhuộm đen, mái tóc xoăn đen dài đến tận thắt lưng.

Là một bữa tiệc rượu thương mại, cô mặc một chiếc váy đuôi cá sẫm màu, dáng người cao ráo xinh đẹp, mặc dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cũng không đeo đồ trang sức quý báu gì, thế nhưng lại đẹp đến phát điên.

Trương Sùng Quang nâng một ly rượu vang, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Cũng chỉ có người trưởng thành mới có thể nhận ra, trong ánh mắt của anh thực ra có một chút bỉ ổi và dục vọng chiếm hữu, chỉ là anh kiềm chế nó rất tốt mà thôi.

Đương nhiên Hoắc Tây cũng có thể nhận ra điều đó, thế nhưng cô vẫn giả vờ như không biết. Thậm chí cô còn có thể tràn trề nhiệt tình theo sát bên cạnh anh chào hỏi: “Hôm nay tâm trạng của Tổng Giám đốc Trương không tệ.”

Ánh mắt của Trương Sùng Quang vẫn đặt trên người cô, nở một nụ cười rất nhạt: “Nếu luật sư Hoắc có thể chuyển hết tất cả những thứ đang vứt ở chỗ tôi đi, tâm trạng của tôi sẽ càng tốt hơn!”

Hoắc Tây nâng ly: “Thật ngại quá, tôi không định chuyển đi!"

Hầu kết của Trương Sùng Quang lăn lên lộn xuống: “Hoắc Tây, cô có ý gì?"

Thân hình cao ráo thon thả của Hoắc Tây dựa lên lưng ghế sô pha, tư thế và vẻ mặt đều có vẻ hơi lười biếng, vô cùng quyến rũ, cô nói: “Tôi có ý gì anh không nhận ra sao?... Nếu đến bây giờ mà Tổng Giám đốc Trương vẫn còn chưa nhận ra, vậy tôi đây không ngại nói rõ cho anh nghe, tôi định thứ bảy này sẽ chuyển tới đó ở, không chỉ tôi mà còn cả bọn trẻ nữa.

Trương Sùng Quang trừng mắt với cô.

Anh biết, trong hoàn cảnh như thế này, chắc chắn sẽ có người chú ý đến động tĩnh của hai người họ.

Anh và cô nên duy trì một cuộc giao tiếp tốt đẹp, không cho người khác cơ hội chê cười.

Thế nhưng cô thực sự đã khiến anh nổi giận.

Đầu lưỡi Trương Sùng Quang đầy khoang miệng, cười khẩy một tiếng: “Mới mẻ thật đấy! Luật sư Hoắc muốn chuyển đến chỗ của tôi, đã hỏi ý kiến của tôi lần nào chưa? Sao nào, da mặt dày như vậy là bởi vì nhớ nhung tôi sâu sắc sao? Chẳng lẽ gần đây không có thằng đàn ông nào có thể thỏa mãn cô à? Nếu cô thực sự đang trống vắng vậy tôi có thể tìm giúp cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK