Hoắc Tây không thèm quan tâm đến anh ta, hiện giờ cô chỉ muốn trở về khách sạn rồi tẩy sạch cái mùi nước hoa trên người đi thôi.
Cô hỏi Lâm Tòng: “Nếu anh cho rằng đứa bé là của Trương Sùng Quang thì anh đi mà gặp cậu ấy đi, chứ anh tìm tồi làm quái gì? Tôi và Trương Sùng Quang đã kết hôn đâu? Oan có đầu, nợ có chủ chứ! Nhưng mà nếu như tôi là vợ của Trương Sùng Quang, vậy thì Thấm Thanh Liên lại là như thế nào đây? Chuyện này không cần tôi phải nhắc chứ, Lâm Tòng?”
Lâm Tòng không biết phải nói gì. Lý đã không thế làm rõ, anh ta đành phải níu lấy chữ tình.
Anh ta nhìn vào ánh mắt Hoắc Tây, giọng điệu ấn chứa sự van xin: “Hai người vẫn chưa kết hôn mà phải không? Em không thể thương hại đứa bé, cho nó một gia đình hoàn chỉnh sao?”
Hoắc Tây không thể tin vào tai mình, anh ta vừa mới nói gì vậy?
Ánh mắt cô nhìn Lâm Tòng tựa như đang nhìn một kẻ điên.
Lâm Tòng bị cô nhìn chòng chọc đã bắt đầu thấy sượng, gượng cười: “Hoắc Tây à, rời bỏ Trương Sùng Quang rồi em muốn loại đàn ông
nào mà chẳng được, nhưng Thẩm Thanh Liên lại khác, cô ấy chỉ có mỗi Trương Sùng Quang mà thôi!”
Hoắc Tây nở nụ cười châm chọc: “Hừ, chẳng phải anh là chồng cũ của cô ta sao?”
Lâm Tòng cứng người.
Lúc này, Trương Sùng Quang tình cờ từ bên ngoài trở về thì nhìn thấy Hoắc Tây và Lâm Tòng đang dây dưa ở trong sảnh khách sạn, cậu cau mày.
“Có chuyện gì thế?”
Cậu kéo Hoắc Tây đến bên mình, ánh mắt đối địch với Lâm Tòng: “Muốn nói gì cứ gặp tôi, tìm Hoắc Tây làm gì?”
Trước sảnh khách sạn người đến người đi, ba người bọn họ tuấn nam mỹ nữ vô cùng thu hút sự chú ý.
Lâm Tòng nhìn hình ảnh Trương Sùng Quang và Hoắc Tây đứng cạnh nhau, ngoại trừ cảm thấy thương cho Thẩm Thanh Liên thì lòng của anh ta còn có một cảm xúc kỳ lạ, hình ảnh trước mặt cực kỳ chói mắt. Rõ ràng là hai người bọn họ đã chia tay, anh ta và Thẩm Thanh Liên cũng đã ly hôn, đáng ra…anh ta vẫn còn cơ hội.
Lâm Tòng cất đi cảm xúc trong đôi mắt, nói với Trương Sùng Quang: “Thẩm Thanh Liên đã có
thai, đứa bé là con của cậu!”
Trương Sùng Quang cười khinh bỉ, nói: “Cô ta nói với cậu thế hả?”
Lửa giận trong Lâm Tòng nổi lên.
Thẩm Thanh Liên thì yếu ớt nằm ở bệnh viện, đứa bé còn không biết có giữ được hay không vậy mà Trương Sùng Quang còn có tâm trí ở đây anh anh em em với Hoắc Tây! Tim của cậu là sắt đá hay sao? Cho dù có phải dùng đến biện pháp nào anh ta nhất quyết phải đưa cho được Trương Sùng Quang đến bệnh viện với Thấm Thanh Liên!
Lâm Tòng vừa muốn mở miệng lên tiếng thì Trương Sùng Quang đã nói: “Đứa bé là kết quả của đêm hôm đó, người bị kết án kia mới là bố của đứa bé! Lâm Tòng, tôi nghĩ cậu phải biết rõ lý do Thấm Thanh Liên một mực giữ lại đứa bé này chứ! Nhưng tôi không hiểu, chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng ta lại không bằng một câu nói của Thấm Thanh Liên hay sao? Hoặc là cậu có bao giờ ngẫm lại tình cảm của cậu đối với cô ta chưa?”
Những lời của Trương Sùng Quang tựa như sét đánh ngang tai, Lâm Tòng sững sờ, đứng ngơ ngác hồi lâu chưa hoàn hồn lại.
Trương Sùng Quang bên này đã ôm Hoắc Tây đi vào thang máy.
Lâm Tòng đứng một mình, lẩm bẩm: “Không
phải con của Trương Sùng Quang, vậy thì tại sao Thẩm Thanh Liên lại nói dối?”
Lâm Tòng vội vàng chạy tới bệnh viện. Khu VIP yên tĩnh do anh ta đặc biệt sắp xếp cho Thấm Thanh Liên, bên trong được trang trí màu hồng nhạt ấm áp khiến người ta thoải mái vô cùng.
Lúc này Thẩm Thanh Liên đang ngồi trên giường, một tay xoa lấy bụng còn một tay cầm một cuốn sách giáo dục tiền sản, truyền cho thai nhi những tri thức đầu tiên.
Ánh mắt cô ta tràn đầy nổi lòng của một người mẹ.
Chứng kiến hình ảnh đó lòng Lâm Từ ngốn ngang cảm xúc.
Nhìn thấy anh ta, cô ta vui vẻ nói: “Lâm Tòng, anh nói chuyện với Hoắc Tây sao rồi?”
Lâm Thông nghiêm túc hỏi: “Đứa bé là con của ai?”
Nụ cười trên mặt Thấm Thanh Liên biến mất. Một lúc lâu sau, môi cô run lên, nói: “Anh đã nghe gì? Hoắc Tây nói có phải không? Cô ta nói dối, cô ta muốn hãm hại em!”
Lâm Tòng nói thẳng: “Đứa bé là con của bố Trương Sùng Quang phải không?”
Thấm Thanh Liên nghe vậy thì nổi điên lên, quăng hết sách vở trong tay lại đây rồi ôm đầu la
hét: “Đừng nhắc đến đến người đó nữa! Anh không được nhắc đến ông ta…Anh có biết đêm đó đối với em khủng khiếp đến nhường nào không? Anh có biết mỗi lần em nghĩ đến điều đó lại cảm thấy ghê tởm đến mức nào không? Lâm Tòng, đó là một cơn ác mộng!”
Lâm Tòng không đế mặc cô ta tùy hứng như thường lệ, anh ta kìm giọng hỏi: “Vậy vì sao lại muốn giữ lại đứa bé?”
“Nó là con của em, em yêu thương nó là điều sai hả?”
“Anh có biết cái thai đầu tiên của người phụ nữ cần phải được nâng niu và trân trọng như thế nào không? Anh không biết gì hết! Trong đầu anh chỉ toàn những suy nghĩ muốn bỏ phắt nó đi mà thôi! Anh có từng nghĩ đến những tổn thương em phải gánh chịu…Không đâu, không một người mẹ nào nhẫn tâm làm điều đó với chính đứa con của mình cả!”
Sự kiên quyết của Lâm Tòng đã bị dao động, Thấm Thanh Liên cũng đã bình tĩnh trở lại, cô ta chầm chậm vòng lấy eo Lâm Tòng, tựa vào lòng anh ta và lẩm bấm: “Lâm Tòng, anh đừng ép em nữa được không? Em muốn sinh đứa trẻ này ra và nuôi nấng nó nên người.”
Lâm Tòng đáp: “Nhưng như thế sẽ rất vất vả!
Cô có nghĩ đến hậu quả không?”
“Anh sẽ giúp em mà phải không?”
Lâm Tòng nhắm lại đôi mắt.
Đúng vậy, kể từ khi Thấm Thanh Liên bị gãy chân, cô là trách nhiệm của anh, mọi yêu cầu của cô anh đều đáp ứng không chút suy nghĩ…Lần này cũng không ngoại lệ.
“Thanh Liên, hãy để tôi trở thành bố của đứa bé! Chúng ta tái hôn đi!”
Thấm Thanh Liên cụp mắt vờ muốn khóc.
Sau một lúc, cô ta nức nở: “Lâm Tòng, em không muốn làm liên lụy đến anh thêm nữa! Đứa bé này họ Trương…”
“Tôi cam tám tình nguyện!”
Lâm Tòng nhẹ nhàng âu yếm gương mặt cô ta: “Trở về tôi sẽ lập tức nói chuyện này cho bổ mẹ!”
Thẩm Thanh Liên không muốn lấy anh ta nhưng đứa trẻ này cần một người bố, hơn nữa cô ta cũng cần Lâm Tòng…
Nghĩ vậy, cỏ ta cố sức nặn ra một nụ cười: “Vâng! Em nghĩ bố mẹ sẽ rất vui!”
Lâm Tòng thì lại cười không nối, bố mẹ anh ta sao có thế vui cho được, đứa trẻ còn không phải của nhà họ Lâm.
Lâm Tòng hạ quyết tâm sau khi đứa bé này ra đời, anh ta và Thẩm Thanh Liên sẽ sinh thêm một đứa nữa, hôn nhân của bọn họ chắc chắn sẽ hạnh phúc, anh ta cũng sẽ quên được Hoắc Tây…
Nghĩ vậy, anh ta dịu dàng nói: “Sinh con ra rồi chúng ta sẽ trở thành vợ chồng chân chính!”
Vẻ mặt Thấm Thanh Liên cứng ngắc.
Cô ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ quan hệ vợ chồng với Lâm Tòng, đối với cô ta Lâm Tòng chỉ mà một công cụ đế lợi dụng không hơn không kém, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình và anh ta sẽ trở thành mối quan hệ như vậy!
“Chuyện này nói sau đi!” Nụ cười của cô ta vô cùng miễn cưỡng!
Lâm Tòng dường như nhớ đến điều gì, nói: “Thật ra Trương Sùng Quang và Hoắc Tây cũng sẽ không hạnh phúc! Hai người họ đều thuộc nhóm máu gấu trúc, thêm nữa Hoắc Tây lại còn mắc chứng máu khó đông, gần như không thể nào có con được.”
Không thể có con…
Thấm Thanh Liên vuốt ve bụng mình, trong đầu lặp đi lặp lại bổn chữ đó.
Thế thì, đứa bé của cô ta chẳng phải sẽ trở thành hậu duệ duy nhất của nhà họ Trương?
Con của cô ta sẽ thừa hưởng một khối tài
sản khổng lồ.
Cả gia sản của nhà họ Trương và Hoắc đều sẽ thuộc về đứa trẻ đang nằm trong bụng cô ta. Thẩm Thanh Liên rồi sẽ khiến người nhìn bằng con mắt khác.
Nghĩ vậy cô ta cười càng thêm sảng khoái.
Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng ho khan, Lâm Tòng quay đầu lại, vẻ mặt sửng sốt.
Là bố mẹ anh ta!
Sau khi Lâm từ nhận được một cú điện thoại thì lập tức đi đến thành phố H, bọn họ đoán chắc chắn có liên quan đến Thấm Thanh Liên nên liền đuổi theo đến đây, quả nhiên không sai!
Thằng con trai này của họ bị bỏ bùa rồi! Chuyện năm đó rõ ràng không liên quan gì đến nó nhưng nó một hai lại đòi chịu trách nhiệm muốn cưới Thấm Thanh Liên. Mấy năm này trôi qua, không chỉ bị tàn phế mà còn nhất quyết không chịu quan hệ. Trời ơi, nhà họ Lâm phải tuyệt hậu rồi! Dây dưa mãi hai đứa rốt cuộc cũng chịu ly hôn, bọn họ không trông mong có thể tìm được một đứa con dâu tốt như Hoắc Tây nhưng ít nhất cũng phải gia thế trong sạch hoặc là tâm tính lương thiện, nhưng cô Thẩm Thanh Liên này vừa nhìn biết ngay là một con hồ ly tinh rồi, suốt ngày ra vẻ ngây thơ yếu đuối, dắt mũi Lâm Tòng xoay như chong chóng. Giờ lại là chuyện gì nữa? Đây là
phòng hộ sinh, Thẩm Thanh Liên ở đây là lại muốn cái gì nữa?
Bố mẹ Lâm gần như phát điên lên rồi!
Sắc mặt bố Lâm u ám, nói với con trai: “Lâm Tòng, anh đi ra đây!”
Lâm Tòng nhìn Thấm Thanh Liên trong ngực, cô ta nhìn anh ta và liên tục lắc đầu, rưng rưng nước mắt!
Giọng điệu bố Lâm không mấy tốt đẹp: “Cô Thẩm, bố con tôi có việc cần nói với nhau, cô không có ý kiến gì đấy chứ?”
“Bố đừng nói vậy!”
Bố Lâm cười lạnh: “Tiếng bố này của cô tôi thật không dám nhận! Lúc trước còn vợ chồng cô có từng gọi tôi như thế lần nào không? Sao giờ ly hòn rồi lại trở nên thân thuộc đến vậy? Cô Thấm, nhà chúng tôi phước bạc, Lâm Tòng lại ngây ngô không chứa chấp nổi vị Phật như cô đâu…Lâm Tòng, anh ra đây nói chuyện!”
Lâm Tòng cho Thấm Thanh Liên một ánh mắt trấn an!
Anh ta theo bố mẹ Lâm ra ngoài phòng bệnh, bổ Lâm dùng sức tát con trai mình một bạt tai!
Giọng nói ông ấy chứa đầy phẫn nộ.
“Anh điên rồi à? Người phụ nữ này đã có thai
con của kẻ hiếp dâm vậy mà anh còn muốn dây dưa với cô ta nữa hả? Lâm Tòng, bổ và mẹ cho anh đi du học đế anh mở mang kiến thức chứ không phải để đâm đầu vào thứ tình cảm nam nữ ngu ngốc như thế này! Hơn nữa, nếu như anh thật lòng thích cô ta cũng không sao nhưng rõ ràng người anh thương không phải cô ta, sao cứ để mặc cho cô ta thao túng như vậy?”
Mẹ Lâm chỉ biết ôm mặt khóc rấm rứt.
“Lâm Tòng, con chấm dứt với cô ta đi! Người tốt hơn còn nhiều lắm con à, con muốn làm cho bố con tức chết hay sao!”
Lâm Tòng sờ vào nơi nóng rực bên gò má, bổ Lâm dùng sức đến mức mặt anh ta sưng tấy lên.
Lâm Tòng ngấng đầu lên, bất đắc dĩ nói: “Con biết bố mẹ muốn tốt cho con nhưng dù gì con với cồ ấy cũng đã là vợ chồng mấy năm nay, con không thể nào bỏ mặc cô ấy được!”
“Anh lo cho cô ta thế có bao giờ cô ta nghĩ cho anh chưa? Hả? Lúc nào cô ta cũng chỉ nghĩ đến Trương Sùng Quang!”
“Trong nhà vẫn còn cuốn nhật ký của cô ta kia kìa!”
“Tất cả đều là Trương, Trương, Trương,…làm gì có chỗ nào viết tên Lâm Tòng? Cô ta còn đang mang thai đứa con của nhà họ Trương, trong đầu
anh toàn là bã đậu hay sao mà còn suy nghĩ, lo lắng cho cô ta!”
Yết hầu Lâm Tòng cuộn một vòng: “Con muốn tái hôn với cô ấy!”
Bố Lâm nghe vậy liền tức giận, đang muốn phát nố thì mẹ Lâm bên cạnh đã không chịu nối kích thích ngất ngay tại chỗ rồi.
“Anh điên rồi!”
Tinh hình vô cùng hỗn loạn, mẹ Lâm được đưa đến phòng cấp cứu.
Xuất huyết não, cần phải phẫu thuật gấp!
Lúc ký tên, tay bố Lâm không ngừng run rấy!
Ông ấy không nhịn được lại cho Lâm Tòng mấy cái tát!
“Nếu mẹ anh xảy ra chuyện gì thì anh cuốn gói đi đi vĩnh viễn đừng quay trở về nữa! Vì cái thứ đó mà anh còn không màng đoái hoài gì đến bố mẹ anh, thứ như anh nuôi làm gì nữa!”
“Con xin lỗi!”
Lâm Tòng không thèm để ý đến vết sưng tấy trên gương mặt mình, anh ta đứng ở cửa phòng mổ, lo lắng nhìn các y bác sĩ ra ra vào vào.
Giữa chừng bọn họ lại đưa ra một tờ giấy báo bệnh tình nguy kịch cho bố Lâm ký, chân ông
ấy như nhũn đi không còn chút sức lực khi nhìn thấy nó.
Lâm Tòng lấy một chiếc ghế cho ông ấy ngồi xuống, anh ta đứng ở trước cửa và dõi theo ánh đèn phòng phẫu thuật…
Thấm Thanh Liên đến.
Cô ta ôm eo đi đến trước mặt bố Lâm, vừa định lên tiếng nói chuyện thì ông ấy đã quát lên, hai mắt long sòng sọc: “Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô, mẹ Lâm Từ càng không muốn nhìn thấy mặt cô! Chúng tôi không phải người già cứng nhắc bảo thủ nhưng thực sự chúng tôi không muốn chào đón cô một chút nào! Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì ngày đó cô đừng mong bước chân vào nhà họ Lâm…trừ khi Lâm Tòng đưa cô cuốn gói đi nước ngoài, tôi cũng từ mặt nó luôn!”
Lâm Tòng kêu lên một tiếng.
Bố Lâm quay mặt đi không muốn nói thêm gì nữa.
Thẩm Thanh Liên nhẹ cắn môi, nói: “Lâm Tòng, anh đừng trách bố! Là do em chưa làm tròn bổn phận của mình, không hiểu hết tâm tình của bố và mẹ. Nhưng em thật lòng yêu thương anh mà, em muốn ở bên cạnh đến hết đời này!”
Cô ta quay sang nói với bố Lâm: “Bố có thể cho con một cơ hội được không?”
Bố Lâm hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Lâm Tòng gào đến khàn giọng, nói: “Trở về phòng bệnh!”
Thấm Thanh Liên muốn hỏi ngược lại nhưng Lâm Tòng lại đề cao giọng, quát: “Mẹ tôi thành ra như vậy cô còn ở đây rào trước đón sau hả!”
Thấm Thanh Liên kinh sợ, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày Lâm Tòng sẽ hung dữ với cô ta như vậy.
Chẳng phải lúc nào cũng nhường nhịn cò ta sao? Mẹ anh ta phải nằm phẫu thuật cũng có phải do cô ta đáu, là do tự bà ấy kích động quá mức không phải sao? Chuyện khi đó xảy ra cô ta còn chưa đến mức nghĩ quẩn trong lòng mà, trách bà ấy mong manh yếu ớt quá chứ trách ai đây!
Thấm Thanh Liên gượng cười: “Vậy em…về trước.”
Lâm Tòng không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Thấm Thanh Liên híp mắt tính toán.
Lâm Tòng là hy vọng cuối cùng của cô ta, cô ta nhất quyết sẽ không từ bỏ!
Chờ cho cô ta đi khuất, bố Lâm quay sang nói: “Người anh tìm cũng chỉ như thế này!”
Lâm Tòng không lên tiếng, anh ta đứng dựa vào tường, lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng phẫu
thuật…
Bổn giờ sau, bác sĩ bước ra, tháo mặt nạ và nói: “Ca phẫu thuật coi như thành công nhưng sau này không được đế bệnh nhân chịu kích thích như vậy nữa! Sau hai giờ quan sát, nếu không có chuyện gì thì chuyến bệnh nhân về phòng bệnh!”
Bố Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tòng thều thào hô: “Bổ!”
Bổ Lâm hừ lạnh: “Nếu anh còn gọi tôi là bố thì lập tức chấm tức với cô ta đi…Nhà họ Lâm này không dung được cả cô cậu. Giữa bổ mẹ ruột và người phụ nữ đó, anh chỉ có thể chọn một thôi!”
Lâm Tòng vẫn còn muốn níu kéo thêm nhưng bố Lâm phất tay không muốn nghe.
Lâm Tòng sang thăm mẹ Lâm, thấy tình hình tương đối ốn định rồi mới quay về phòng bệnh của Thẩm Thanh Liên.
Cửa đóng lại.
Cô ta dựa vào thành giường, cắn môi hỏi: “Anh đến đế chấm dứt với em phải không?”
Lâm Tòng lúc này chỉ muốn hút một điếu thuốc. Anh ta tựa người vào cánh cửa, một lúc sau mới nói ra: “Cứ cho là vậy đi! Đúng ra…chúng ta còn chưa bắt đầu thì làm gì có kết thúc!”
Sắc mặt Thấm Thanh Liên dần lạnh đi, chua ngoa nói: “Thật ra người anh thích trước giờ chỉ
có Hoắc Tây thôi phải khônq?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK