Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm nói xong, muốn nắm tay cô.
Minh Châu né tránh.
Cô thấp giọng, mang theo một chút nữ tính kiêu căng: “Em không muốn đi!”
Lục Khiêm lại thích mặt kiêu căng này của cô.
Ông rất kiên nhẫn dịu dàng nhìn cô, ở nơi công cộng, giọng nói ông đè nén: “Đừng tức giận nhé, em xem, anh không đưa em đến đó thì em không vui, mà anh đưa em đi thì em cũng không vui.”
Minh Châu dựa vào cửa, nghịch móng tay.
“Anh không nên ngồi chung chỗ với cô ta.”
Cô không so đo với chuyện cô Hồ lần trước, bởi cô Hồ cũng coi như là bạn ông, giống đám người ông Dịch, Lục Khiêm thì không muốn thất vọng.
Nhưng Khúc Ninh, hoàn toàn do người khác trao tặng cho ông.
Còn ngồi cạnh ông,
Sao cô lại phải vui vẻ với ông!
Lục Khiêm biết tính tình nhỏ nhen của cô, nhưng chẳng những không ghét bỏ, ông cảm
thấy cô rất đáng yêu.
Ông thô bạo kéo tay cô, nhẹ giọng nói: “Vậy càng nên đi gặp với anh, trong đó có đối tác quan trọng của công ty, chào hỏi xong hẵng đi!”
Minh Châu bị kéo đi.
Được nửa đường, Lục Khiêm không kiềm chế nổi.
Ông đẩy cô lên tường hành lang, khẽ hôn một lúc.
Xong xuôi, hơi thở của nhai rối loạn.
Ông áp trán lên trán cô, lấm bấm: “Nhìn em miễn cưỡng như vậy, thật đáng yêu.”
Minh Châu hơi nóng mặt.
Cô xấu hổ đá ông một cái, nói: “Cư xử đúng mực ở nơi công cộng!”
Lục Khiêm khẽ cười, đứng thẳng lưng, tạm thời tha cho cô.
Đến ghế lô.
Dường như ông đã thay đối một gương mặt khác, như thể tắm mình trong làn gió xuân, ông mang đến ba phần chân thành trong việc xã giao.
“Trùng hợp quá, lẽ ra tôi nên uống vài ly với các cậu, nhưng vợ tôi mới về từ nước ngoài… Cô ấy nóng lòng muốn đón tôi, việc nhà gấp, xin lỗi!”
Hàng ghế im phăng phắc.
Khuôn mặt xinh đẹp của ngôi sao nhỏ Khúc
Ninh trắng bệch.
Người dẫn cô ta đến đây cũng có vẻ khó chịu: Người vợ mà Lục Khiêm nhắc đến, hẳn là Hoắc Minh châu!
Một cô gái cao gầy xinh đẹp bước ra từ sau lưng Lục Khiêm.
Thoạt nhìn, thì ra là cô cả nhà họ Hoắc.
Đa số người ngồi đây đều dựa vào nhà họ Hoắc, lúc này từng người đứng dậy nịnh nọt: “Cô Hoắc.”
Có người phản bác: “Tống Giám đốc Lục nói, bây giờ là bà Lục rồi.”
Lục Khiêm mỉm cười.
Ông nói với những người bên trong: “Tôi đế Truyền Chí ở lại ăn cơm với mọi người! Giờ tôi xin phép.”
Không ai dám giữ ông lại, họ chỉ trêu vài câu.
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: “Tổng Giám Lục về sớm, chẳng phải nên phạt ba ly rượu sao?”
Không khí trong ghế lô đóng băng.
Mọi người nhìn vào người không biết trời cao đất rộng kia.
Khúc Ninh.
Khúc Ninh cố tình làm vậy, cô ta ghen tị với Hoắc Minh châu, vốn dĩ cô ta ở gần Tống Giám đốc Lục nhất mà ông lại rời đi.
Cũng hại cô ta… Đánh mất cơ hội.
Không khí căng thẳng trong nháy mắt.
Minh Châu nhẹ đấy Lục Khiêm ra, chậm rãi tiến vào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Khúc Ninh hiện lên tia lo lắng, nhưng cô ta không cho phép mình lùi bước.
Cô ta tự nhận mình có lợi thế hơn cô Hoắc đây.
Dù sao cô ta là diễn viên chính quy, còn Hoắc Minh châu chẳng là gì cả, thậm chí chỉ xuất thân gà mờ.
So với Hoắc Minh châu đã ngoài ba mươi, cô ta trẻ hơn tận mười tuổi, có đàn ông nào mà không thích sự tươi mới đáu?
Cô ta vững tin rằng cô ta có thế có được Lục Khiêm.
Cô ta đã từng điều tra, hiện giờ Lục Khiêm đang độc thân!
Minh Châu đến trước chỗ ngồi của Lục Khiêm, nhẹ nhàng cầm chiếc cốc có đáy cao lên, khẽ ngửi.
Khá tốt, là nước đun sôi đế nguội.
Minh Châu ngẩng đầu uống sạch.
Những người khác bối rối không biết cô định làm gì, thư ký Liễu muốn ngăn cản, nhưng Lục Khiêm liếc anh ta một cái.
Minh Châu đặt cổc xuống, với tay cầm một chai màu trắng.
Viên hồng ngọc hai mươi cara sáng lấp lánh giữa các ngón tay.
Cô chậm rãi rót ra nửa ly rượu trắng…
Khúc Ninh giễu cợt nói: “Cô Hoắc hào phóng quá, cô muốn uống ba ly thay cho Tổng Giám đốc Lục sao?”
“Ai nói là tôi uống?”
Minh Châu quét mắt một vòng.
Cô nhẹ nhàng bâng quơ: “Lục Khiêm không thể uống rượu, tôi nghĩ vừa nãy người khác uống xã giao thay cho anh ây. Cho nên bây giờ ai vừa uống thay thì vẫn uống thay cho anh ấy! Tôi rót bao nhiêu, cô ấy uống bấy nhiêu!”
Sắc mặt Khúc Ninh tái nhợt.
Cô ta uống thay cho Lục Khiêm.
Thật ra không ai ép buộc cô ta, nhưng để thế hiện bản thân, cô ta phải cứng rắn chịu đựng.
Lúc đó, Lục Khiêm chỉ liếc cô ta một cái mà
không hề ngăn cản.
Bầu không khí ngưng đọng lại.
Người dẫn Khúc Ninh đến không khỏi cầu xin: “Cô Hoắc, cô…”
Minh Châu cười nhạt: “Không phải cô Khúc đã đề nghị sao?”
Cô liếc nhìn xung quanh rồi mỉm cười: “Chẳng lẽ tôi phải uống ba ly rượu sao?”
Ai dám bắt cô uống!
Vì vậy, Khúc Ninh chỉ có thế chịu ấm ức.
Người kia thu lại nét mặt, nói với Khúc Ninh: “Tiếu Khúc, cô xem hôm nay cô bốc đồng quá! Ba ly rượu này của Tổng Giám đốc Lục, tự cô phải uống rồi.”
Mắt Khúc Ninh đỏ hoe: “Dựa vào cái gì tôi phải uổng?”
Minh Châu đặt ly rượu xuống: “Dựa vào tôi họ Hoắc!”
Nói xong cô liền trực tiếp rời đi.
Còn rượu trong chiếc cốc chân dài kia đung đưa nhẹ nhàng…
Lục Khiêm cười khẽ: “Xin lỗi không tiếp được!”
“Ngài Lục!” Khúc Ninh thất tha thất thiếu gọi ông.
Lục Khiêm dừng lại, ông bình tĩnh nói: “Cô Khúc, làm người quan trọng nhất là thức thời.”
Ông nhanh chóng rời đi.
Ghế lô lại yên tĩnh.
Có người nói: “Uống một ly đi, có lòng là được!”
Nhưng ly rượu mà Minh Châu để lại, cực kỳ chua xót.
Từ khi Khúc Ninh vào giới giải trí, dựa vào Tống Giám đốc Trương yêu thích cô ta nên hoành hành ngang ngược, hôm nay là lần đầu cô ta đau khổ đến thế, mất đi một người quan trọng như vậy.
Khóe mắt cô ta đỏ bừng, trông rất đáng thương.
Đêm đó, thật ra có người muốn đưa cô ta đi, nhưng Khúc Ninh nhất quyết không chịu.
Minh Châu đi rất nhanh.
Lục Khiêm gần như không đuối kịp, ông kéo nhẹ ống tay áo của cô từ phía sau, cười nhẹ: “Em đi giày cao thế mà có thế đi nhanh như vậy!”
Minh Châu phớt lờ ông.
Cô bước thẳng đến cửa câu lạc bộ, đến chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, mở cửa bước lên xe.
Lục Khiêm ngồi cạnh cô.
Minh Châu thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn ông: “Tổng Giám đốc Lục không có xe à?”
Lục Khiêm dựa lưng vào ghế, không biết xấu hố nói: “Bây giờ giao thông ngày càng phức tạp, vẫn là để người trẻ lái thôi!”
Minh Châu mắng ông: “Đồ vô liêm sỉ!”
Lục Khiêm cười khẽ, chỉ nhìn cô.
Họ không gặp một tháng rồi, ông rất nhớ cô.
Minh Châu chưa hết giận, không khỏi đá bắp chân ông: “Không ở lại chăm sóc cho thương hoa tiếc ngọc đi, ở đây làm gì?”
Lục Khiêm h’âu như quên mất nếu cô không nhắc đến.
Ông để cô đá vài cái, sau đó không nhịn được mà tóm lấy mắt cá chân cô, vuốt ve dọc theo đường cong đó.
Khuôn mặt Minh Châu đỏ bừng.
Cô mắng: “Anh tưởng em là diễn viên múa ba lê à… Đau, bỏ chân em xuống nhanh lên!”
Hình như bị trật chân rồi!
Lục Khiêm thấy cô không có vẻ gì là nói đùa, ông vội vàng đặt xuống, xoa xoa.
Minh Châu phải mất một hồi lâu mới đỡ.
Lục Khiêm không nhịn được tiến tới, hôn nhẹ cô: “Còn đau không?”
Minh Châu không quan tâm ỏng.
Lục Khiêm sờ mặt cô, thì thầm: “Vừa nãy em thật oai phong, Minh Châu của chúng ta đã trưởng thành rồi, trở thành người phụ nữ có thể bảo vệ chú Lục rồi.”
Không nói thì không sao, vừa nói đã khiến cô tức giận muốn chết.
Bảo vệ?
Rõ ràng ông còn rất tận hưởng.
Minh Châu không nói, Lục Khiêm biết cô vẫn bức, ông dứt khoát tháo dây an toàn và đổi chỗ cho cô.
Xe chạy được một lúc, cô mới bừng tỉnh.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Hai tay Lục Khiêm cầm vô lăng, chăm chú nhìn con đường phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Trong lòng Minh Châu bổng mềm mại.
Đúng vậy, một tháng không gặp, Khúc Ninh không đáng đế hao tốn tinh thần.
Nếu Lục Khiêm không tự biết thủ thân, hôm nay có Khúc Ninh, ngày mai còn có Vương Ninh Lý Ninh.
Cô thả lỏng người, nói nhỏ: “Mấy ngày em chưa gặp Thước Thước với Tiểu Lục U!”
Lục Khiêm “ừ”: “Đi đón bọn trẻ, sau đó đến chỗ em, thế nào?”
Căn nhà trên đường Quảng Nguyên khá tốt, nhưng đối với hai đứa trẻ, không gian khoảng một trăm mét quá nhỏ, nơi đó chỉ thích hợp khi ông gặp riêng Minh Châu, còn căn hộ của Minh Châu đủ rộng cho hai đứa trẻ.
Minh Châu không phản đối.
Cô vẫn chưa điều chỉnh lại múi giờ, vừa giải quyết một bữa tiệc tối, thậm chí còn choảng nhau với tình nhân ngầm.
Thật sự mệt!
Khi tỉnh dậy, cô đã ở nhà họ Hoắc.
Lục Khiêm đã đưa bọn trẻ đến và đổi sang chiếc Land Rover màu đen.
Minh Châu ngồi trên xe có chút ngại ngùng.
Giờ đây ông coi nhà cô như nhà của ông, ông còn tùy tiện lấy xe trong gara mà đi!
Hai đứa trẻ ngồi trên ghế dành cho trẻ em ở đằng sau.
Minh Châu ngồi đằng trước.
Tiểu Lục U muốn được mẹ bế, Lục Khiêm dịu dàng nói: “Về nhà mẹ bế con sau.”
Tiếu Lục u nghe lời mà không gây rối.
Một nhà bốn người trở về căn hộ của Minh Châu vào mười rưỡi tối.
Minh Châu chớp mắt một lát, tinh thần dễ chịu hơn.
Cô dỗ dành bọn trẻ đi ngủ, rồi trở lại phòng ngủ chính, Lục Khiêm đang sắp xếp hành lý cho cô.
Treo từng bộ quần áo vào tủ.
Những ngón tay thon dài cầm đồ lót của cô.
Sắc mặt Minh châu ửng đỏ, cô bước tới, nhẹ nhàng lấy xuống: “Để em tự làm.”
Cơ thể cô được bao trọn lây.
Lục Khiêm bế cô đặt lên tủ giày, đế đôi tay cô ôm eo mình, ông cúi đầu cọ mũi cô đầy khăng khít: “Xấu hổ sao?”
“Không đời nào!” Tất nhiên cô không chịu thừa nhận.
Lục Khiêm lại cười nhẹ: “Nào có nơi nào của em mà anh chưa từng nhìn đâu? Một sổ chỗ còn…”
Minh Châu không đế ông nói tiếp.
Lục Khiêm cũng ngừng nói.
Ông thật sự nhớ cô, không chỉ cơ thế cô, mà còn về con người cô.
Lúc này, người đó đã thực sự nằm trong vòng tay của ông.
Ông cúi đầu hôn cô, nụ hôn ấm ướt đặc biệt hút hồn trong đêm khuya.
Y như mèo con liếm hồ dán.
Minh Châu cũng nhớ ông, cô tuân theo bản năng phụ nữ, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của ông.
Sau nụ hôn, Lục Khiêm khẽ vuốt mái tóc dài của cô, thở nhẹ: “Sao hôm đó em bỏ chạy?”
Khuôn mặt của Minh Châu đỏ bừng.
Cô nhẹ nhàng nghịch cúc áo ông, mạnh miệng: “Em đi đóng phim, không phải là chạy trốn.”
Lục Khiêm cười khẽ.
Ông lại cúi xuống, ghế vào sau tai cô, nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ, em còn muốn chạy nữa không?”
Giữa đàn ông với phụ nữ, chung quy là chuyện đó.
Ý ông là gì.
Minh Châu biết rõ.
Cô không ngang ngược nữa, ôm cổ ông, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy mòi ông: “Em không sợ anh đâu.”
Ngón tay Lục Khiêm đang nắm tóc cô chợt siết chặt, sau đó hôn cô điên cuồng.
Hôn cô, loạng choạng đi đến phòng ngủ.
Quần áo vương vãi trên sàn…
Sau một đêm, Minh Châu có phần ngờ vực, bình thường Lục Khiêm rất chú trọng sức khỏe.
Khi lên giường, ông như trở thành một người khác!
Thỏa thích hồi lâu, cô không chịu cho ông làm nữa.
Lục Khiêm vẫn chưa đã thèm, ôm cô vào trong chăn, muốn chuyện trò với cô.
Minh Châu bĩu môi hét lên: “Em buồn ngủ!”
Lục Khiêm cắn lên bờ vai mềm mại của cô.
Minh Châu tức giận ngồi dậy: “Anh có cần em nói lại chuyện Khúc Ninh với anh thì anh mới để cho em ngủ yên không!”
Lục Khiêm biết cô đang tức giận.
Hơn nữa, cô còn đang bị lệch múi giờ, bận cả một ngày lại bị ông kéo đến làm vài lần.
Ông lại kéo cô xuống, ôm cô vào lòng.
Hôn cô thật mạnh: “Được rồi, chúc em ngủ ngon!”
Rõ ràng đang là cuối hè, trời vẫn khá nóng.
Nhưng Minh Châu vùi mình trong chăn, tựa mặt vào ngực ông mà không chê nóng.
Hơi thở cô đều đặn.
Lục Khiêm tưởng cô đã ngủ, định xuống giường đi xem Tiếu Lục u thì người trong lòng hét lên: “Chú Lục, đừng cử động… Đừng cử động, chú Lục, em buồn ngủ lắm!”
Lục Khiêm không còn cách nào đành vỗ về cô trước.
Ánh trăng ló qua khung cửa số, soi thoáng một cảnh xuân.
Người đàn ông vén một góc chăn lên, trong bóng tối nhìn cô chăm chú, trong lòng bình tĩnh đến mức như lấy lại được thứ gì đó.
Ông có thể cảm nhận được, Minh Châu đã trưởng thành.
Ông thích cô.
Chính vì sự trưởng thành của cô mà mổi quan hệ của họ bền chặt hơn.
Ông nghĩ, nếu là Minh Châu của năm đó.
Sẽ khó chấp nhận ông!
Mới sáng sớm, Minh châu ngủ say.
Lục Khiêm đến nhìn Tiểu Lục Thước trước, đắp chăn cho cậu bé xong, sau đó mới đi pha sữa cho Tiểu Lục u.
ông cũng hâm nóng một miếng bánh hoa cúc thơm ngào ngạt.
Tiếu Lục u được bố dưỡng tốt, trắng trẻo mềm mại.
Ba ngày không gặp, Lục Khiêm cũng rất nhớ cô bé, ông ôm cô bé vào lòng.
Cô bé một tay cầm sữa, một tay cầm chiếc bánh ngọt nhỏ, ăn rất chậm rãi.
Cắn được hai miệng thì cô bé nheo mắt lại.
Trên khuôn mặt trắng nõn, hàng mi dài mà dày in bóng trên làn da trắng sứ.
Dễ thương vô cùng.
Với tư cách là người bổ, Lục Khiêm nhìn mãi cũng không chán.
Tiểu Lục u uống hết sữa, cô bé buồn ngủ đến nỗi đánh rơi một nửa chiếc bánh xuống sàn.
Lục Khiêm vỗ nhẹ cô bé.
Đứa bé ngủ yên bình trong vòng tay của bố, đôi tay bé nhỏ mập mắn ôm eo bổ.
Lục Khiêm đặt cô bé xuống.
Tiếu Lục u liền tỉnh, lại đòi nằm trong vòng tay của bổ, Lục Khiêm dứt khoát bế cô bé về phòng ngủ chính.
(Tiếu Lục Thước phòng bên vô cùng ghen tị!!!)
Ánh nắng chiếu lên ga giường.
Khi Minh châu tỉnh lại, Lục Khiêm không còn ở trên giường, nhưng trong lòng có thêm một bé con.
Tiểu Lục U vẫn chưa thức giấc.
Bên cạnh gối có một bông hoa hồng đỏ, và một tấm thiệp.
[ Bà Lục tối qua giỏi quá! ]
Mặt Minh Châu nóng bừng.
Lục Khiêm thật vô liêm sỉ!
Trong lúc cô đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ mở ra, là Lục Khiêm đứng ngoài cửa.
Thấy cô đã tỉnh, ông hơi mỉm cười: “Muốn ngủ nhiều một lát thì ngủ thêm đi! Lát nữa anh sẽ đưa Thước Thước đến trường.”
Minh Châu vẫn đang cầm tấm thiệp trên tay.
Cầm không được mà vứt cũng không xong!
Ánh mắt Lục Khiêm như tia chớp, đương nhiên ông biết cô xấu hố, liền cười nhẹ: “Ngủ thêm một lát, còn có dư vị rất tốt!”
Minh Châu nào có thế chịu được trêu chọc như vậy.
Cô xốc chăn đứng dậy, dõng dạc: “Cũng
giống như đêm qua thôi! Chẳng có gì đặc biệt! Chẳng có gì đáng nhớ cả, ông Lục, xin ông đừng dát vàng lên mặt nữa!”
Vẻ mặt Lục Khiêm rất dung túng nuông chiều.
Minh Châu đi rửa mặt.
Ông bước vào, lật sấp cô bé đang ngủ nướng kia.
Để lộ ra cặp mông nhỏ.
Bên ngoài, Tiểu Lục Thước hét lên: “Bố, con sắp muộn học rồi!”
Lục Khiêm hôn Tiểu Lục u.
Minh Châu rửa mặt xong, Lục Khiêm ngước nhìn cô: “Lần này em rảnh mấy ngày?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK