Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây chậm rãi xoay người.
Cô thản nhiên đảo mắt nhìn cặp cha mẹ kia, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, sau đó lập tức nở nụ cười nhạt: “Hóa ra Miên Miên nhà chúng tôi ở trường được quan tâm nhiều như vậy, thế mà người làm phụ huynh tôi đây lại không biết chuyện này, đúng là không làm tròn bổn phận của mình.”
Những người đó làm sao dám hé răng nói gì!
Đây là nhà họ Hoắc, tài sản của nhà họ Hoắc cộng với của công ty Trương Sùng Quang có thể mua đứt cả thành phố B, là ai lại không biết điều mà dạy dỗ ra một đứa con vô ý vô tứ như vậy chứ, dám gọi người ta là tên què, còn dám bắt nạt con gái nhà người ta?
Lương Tĩnh Như có gan đó sao?
Không ai lên tiếng, Hoắc Tây từ từ bước đi, mặc dù cô chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, nhưng khí thế mạnh mẽ đến mức không ai dám cất lời.
Cuối cùng, Hoắc Tây mỉm cười: “Giờ thì tôi biết rồi.”
Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn, trông thấy vẻ mặt này của Hoắc Tây thì trong lòng giật mình… Anh cực kỳ quen thuộc với vẻ mặt này,
nhưng đã là chuyện của rất lâu trước đây rồi.
Đó là khi bọn họ còn nhỏ, lúc mẹ anh nhảy lầu, bạn học cười nhạo anh.
Tiểu Hoắc Tây hồi nhỏ cũng giống như bây giờ, che chắn trước mặt anh, đánh người ồn ào nhất một trận thật lớn, khiến chính bản thân cô cũng be bét máu, ngăn thế nào cũng không được.
Ngày đó, Tiểu Trương Sùng Quang ôm Tiểu Hoắc Tây, chạy một quãng đường rất xa, rất xa.
Anh đã vô cùng hoảng sợ, sợ rằng Hoắc Tây sẽ giống mẹ mình… sẽ đột ngột ra đi!
Nhớ lại những chuyện cũ đó, mắt Trương Sùng Quang hơi ươn ướt.
Anh nhẹ giọng gọi: “Hoắc Tây.”
Giọng nói khàn khàn đó gọi Hoắc Tây quay lại… Cô từ từ quay đầu nhìn Trương Sùng Quang, anh cũng bình tĩnh nhìn lại cô, dùng sự bình tĩnh đó trấn an cô.
Môi Hoắc Tây run run.
Trương Sùng Quang bế Trương Duệ bằng một tay, dang một tay còn lại ra về phía Hoắc Tây…
Cô nhìn thật lâu, hai mắt rưng rưng.
Nhưng lại lộ ra vài phần bướng bỉnh.
Đáy chính là Tiểu Hoắc Tây mà Trương Sùng
Quang thân thuộc, anh nở một nụ cười rất khẽ, mang theo sự hoài niệm.
Cuối cùng, Hoắc Táy nắm lấy tay anh.
Khi Trương Sùng Quang rời đi cùng vợ con, chân của anh có hơi khập khiễng, nhưng anh cũng không cố giấu diếm làm gì mà còn ngang nhiên đi qua những người đó, có lẽ cơ thế anh không được hoàn chỉnh như của bọn họ, nhưng chắc chắn anh mạnh hơn tất cả những người đàn ông đang đứng ở đây.
Bên ngoài trường học, một chiếc xe MPV màu đen đang đậu, Trương Sùng Quang giữ cửa xe cho Hoắc Tây và con trai lên trước.
Ngay khi anh định đóng cửa xe, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm chạy tới, bọn họ mới nghe tin đã vội chạy đến đây giải thích với Tổng Giám đốc Trương và để luật sư Hoắc nguôi giận, mồ hôi tuôn ra đầm đìa. Chuyện này không đùa được, nếu không thì số tiền lớn mà bọn họ rót vào trường hằng năm coi như đi tong.
“Tống Giám đốc Trương, chuyện ngày hôm nay thật sự xin lỗi ngài.”
“Đúng vậy, đúng vậy, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chúng tôi thay mặt bọn họ xin lỗi Tổng Giám đốc Trương, hy vọng Tống Giám đốc Trương rộng lòng tha thứ cho kẻ mọn, chuyện này… cho dù…”
Trương Sùng Quang vươn tay trái ra đóng cửa xe lại.
Anh nhìn hai người này, ban đầu không nói gì mà chỉ lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa, rít một hơi thật dài rồi mới nói: “Tôi chịu uất ức một chút cũng không sao! Nhưng mà Hiệu trưởng Vương, Chủ nhiệm Triệu à… Hằng năm tôi đều chi từng ấy tiền cho trường mình, chẳng lẽ là để nhìn con tôi bị người khác bắt nạt sao? Mấy người có biết chuyện Hoắc Miên Miên bị bắt nạt đến khóc không, lúc ấy mấy người đang sắm vai gì? Đe dọa ép buộc con bé không được nói lại cho bố mẹ sao?”
Hai người kia cười gượng trong lòng.
Đây là một ngôi trường trong khu nhà quyền quý, phụ huynh nào cũng khó chiều, nhưng người không được đụng vào nhất đương nhiên là Trương Sùng Quang.
Bây giờ bọn họ đang cực kỳ hối hận, nhưng hối hận cũng không có ích gì.
Hiệu trưởng Vương đánh liều hỏi: “Ý của Tổng Giám đốc Trương có phải là…”
Trương Sùng Quang dập điếu thuốc, đầu lưỡi chạm vào khoang miệng, nói: “Tôi còn chưa nghĩ xong.”
Hai người kia chỉ có thể gượng cười, bọn họ vốn định cầu xin thêm lần nữa, nhưng Trương Sùng Quang đã đi vòng qua bên kia lên xe, hai vị lãnh đạo trường anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Trương Sùng Quang không đưa bọn họ đến biệt thự nhà họ Hoắc.
Anh bảo tài xế lái xe về căn biệt thự ban đầu của bọn họ, thỉnh thoảng Hoắc Tây và bọn nhỏ cũng đến đây ở, chỉ là chủ nhân của căn nhà từ khi chuyến đi vẫn chưa từng quay lại.
Buổi trưa, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi tiến vào.
Người giúp việc trong nhà hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng đi chuẩn bị bữa trưa, hơn nữa còn phong phú nhiều món hơn ngày thường rất nhiều.
Khi xuống xe, Tiểu Trương Duệ đã ngủ thiếp đi, có lẽ vì cảm xúc xao động quá mạnh nên đã khóc rất lâu.
Hoắc Tây định gọi cậu bé dậy.
Nhưng Trương Sùng Quang ngăn cô lại, anh nhìn Hoắc Tây, khẽ nói: “Đế anh bế thằng bé lên!”
Hoắc Tây nhẹ giọng đáp: “Thôi, cứ gọi nó dậy đi, thằng bé không nhẹ đâu.”
Nhưng cô còn đang nói, Trương Sùng Quang
đã bế Duệ Duệ lên, dù sao chân của anh cũng bị thương nặng, dù hiện tại đang bình phục tốt nhưng cũng phải cổ hết sức, tuy nhiên Trương Sùng Quang vẫn kiên quyết muốn bế con trai lên phòng trẻ con trên lầu hai.
Anh đặt Duệ Duệ xuống giường.
Bước chân Trương Sùng Quang bỗng loạng choạng, anh nửa quỳ xuống đắp chăn mỏng cho con, cúi đầu nhìn cậu bé hồi lâu.
Duệ Duệ ngủ không yên.
Cậu bé lấm bấm kêu: “Bố ơi… Bố…”
Trương Sùng Quang nghe mà tan nát cõi lòng, anh chậm rãi cúi thấp đầu, ôm lấy khuôn mặt con trai như đang ôm một loại châu báu dề vỡ nào đó, tựa trán con vào trán mình.
Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh sáng lọt qua khe hở tiến vào phòng.
Hoắc Tây đứng ở cửa, im lặng quan sát.
Chỉ chốc lát sau, hai mắt cô đã ươn ướt, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hoắc Tây không hề ngạc nhiên chút nào khi thấy Trương Sùng Quang bước vào phòng ngủ chính.
Chuyện xảy ra sáng nay ở trường học, mặc
dù bề ngoài bọn họ tỏ ra bình tĩnh, nhưng cả hai đều biết những cảm xúc dao động trong lòng nhau, Trương Sùng Quang không thể không đế ý một chút nào, mà Hoắc Tây cũng giống vậy.
Khi anh vào phòng, Hoắc Tây đã tắm xong.
Cô mặc áo tắm đứng trước cửa sổ sát đất, những ngón tay thon gầy trắng nõn kẹp một điếu thuốc dài nhỏ được phụ nữ ưa chuộng… Cô chỉ lặng yên đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
“Sao em lại hút thuốc rồi?”
Trương Sùng Quang đi tới, đứng sau lưng cô lấy điếu thuốc đi rồi bẻ đôi nó.
Hoắc Tây xoay người nhìn anh.
Anh không nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô, nhưng anh chỉ cảm thấy thật quen thuộc, vừa định mở miệng, Hoắc Tây bỗng vòng tay qua cố anh… Cô hơi kiễng chân hôn anh, lúc này anh mới nhận ra cô đang đi chân trần, đôi chân thon dài quấn lấy cơ thể người đàn ông quyến rũ vô cùng, huống chi anh đã ăn chay gần hai năm nay.
Trương Sùng Quang thừa nhận bây giờ anh đang rất muốn.
Việc Hoắc Tây chủ động chẳng khác nào một liều thuốc kích dục cực mạnh với anh, làm sao anh có thể cưỡng lại được đây?
Anh không hỏi vì sao, cũng không phản
kháng, nhanh chóng chìm vào nụ hôn này.
Bọn họ hôn ở nhiều góc độ khác nhau, nghiêng ngả lảo đảo đi đến tận giường… Cơ thể của cô bị anh đẩy ngã, sau đó là sự thân mật đến tận cùng, vừa nhiệt thành vừa hạnh phúc, đã rất lâu rồi Trương Sùng Quang chưa được nếm lại cảm giác này, giờ khắc đó anh như thể quay về tuổi thanh xuân, hưng phấn đến điên đảo.
Nhưng vào thời điếm mấu chốt, anh bỗng phát hiện Hoắc Tây lại không hề động tình.
Cô mềm người nằm dưới thân anh,
Nhưng không hề có chút cảm giác nào.
Trương Sùng Quang khàn giọng nói: “Hoắc Tây, em thả lỏng một chút nào, em có nhớ trước đây chúng ta cũng từng vui vẻ như thế này không?”
Có lẽ hôm nay cô chủ động như vậy đã làm dấy lên hy vọng trong lòng anh.
Anh nghĩ, có lẽ bọn họ sẽ vượt qua được.
Hoắc Tây từ từ mở to mắt, trong mắt cô ngập tràn hơi nước, cô chỉ dịu dàng nhìn Trương Sùng Quang như thế… Lát sau cô vòng tay qua cố anh, vùi mặt vào hõm cố anh, nhẹ giọng nói: “Em không sợ đau, nhưng nếu anh đau lòng thì trong tủ đầu giường có bôi trơn đó, em vừa mới mua.”
Trương Sùng Quang chống hai tay bên
người cô.
Trong lòng ngập tràn đau đớn.
Nhưng anh vẫn không thế hiện ra ngoài mặt, chỉ cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ: “Phụ nữ tốt sẽ chuấn bị thứ này bất cứ lúc nào sao? Hoắc Tây, em đang dẫn người phạm tội đây.”
Cô ngửa đầu nhìn anh, mái tóc đen xõa tung ra trên gối.
Đôi môi đỏ mọng hé mở, âm thanh khe khẽ nghe thật gợi cảm: “Vậy anh có muổn phạm tội không?”
Đương nhiên là anh muốn.
Trương Sùng Quang không do dự nữa, vươn tay mở tủ đầu giường lục tìm đồ vật kia, anh chưa từng sử dụng qua nên động tác hơi ngập ngừng , hơn nữa đã lâu lắm rồi bọn họ vẫn chưa…
Giây phút tiến vào trong, anh nhìn vẻ mặt nén nhịn của Hoắc Tây.
Anh hơi ngừng lại, thở dốc bên tai cô: “Em có thể quên được cảm giác đó sao? Hoắc Tây, anh không muốn ép buộc em… Nếu là người khác, có lẽ em sẽ không cần dùng đến thứ này mới thoải mái được đâu nhỉ.”
Mồ hôi dần dần nguội đi.
Anh cũng từ từ rời khỏi cơ thể cô.
Trước khi anh rời đi, Hoắc Tây ôm lấy cơ thể anh, nhỏ giọng nói: “Em có thế thử quên đi! Trương Sùng Quang, chúng ta thử xem, được không anh?”
Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú một lúc lâu.
Cuối cùng, anh vẫn nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô ra, đứng lên… Nhưng anh không rời khỏi chiếc giường lớn mà chọn ngồi một bên mép giường, mặc quần áo vừa cởi sang một bên, châm thêm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút.
Hoắc Tây ngồi lên theo, ôm lấy anh từ phía sau.
Trương Sùng Quang hút xong một điếu thuốc, nghiêng đầu hôn cô… một nụ hôn triền miên.
Lát sau, có người giúp việc đến gõ cửa phòng nói bữa tối đã chuẩn bị xong, bọn họ cũng không tiếp tục nữa… Hai người thay quần áo rồi gọi Duệ Duệ dậy cùng ăn tối, đêm nay Trương Sùng Quang sẽ ở lại ngủ cùng Duệ Duệ, Miên Miên và Tiếu Hoắc Tinh cũng được đón về đây.
Trước khi ngủ, Miên Miên chạy đến phòng ngủ chính.
Tiểu Hoắc Tinh đang ngồi trên thảm, chăm chú chơi trò xếp gỗ của cô bé, Hoắc Tây đã tắm xong, đang bôi kem dưỡng da.
Miên Miên đến gần, dựa vào người Hoắc Tây, nhẹ giọng hỏi: “Có phải sau này bố sẽ không đi nữa không ạ?”
Trương Sùng Quang ở lại đêm nay.
Nhưng Hoắc Tây không đoán ra được suy nghĩ của anh, nếu nói anh thật sự muốn chung sống với nhau một lần nữa, thì chuyện một người dục vọng cao như anh lại không ngủ cùng phòng với cô quá kỳ lạ, cho nên cô cũng không thể khẳng định được điều gì.
Hoắc Tây đặt kem dưỡng trong tay xuống, xoa xoa khuôn mặt con gái mình.
“Con có thế đi hỏi bố thử xem.”
Miên Miên cắn môi dưới: “Con hỏi rồi nhưng mà bố không chịu nói, bố bảo con có thể qua hỏi mẹ.”
Miên Miên đương nhiên không hiểu kiếu nói chuyện thâm ý này của người lớn.
Nhưng Hoắc Tây nghe hiếu, Trương Sùng Quang đã về…
Cô hơi kích động, sau khi cố kìm nén lại thì ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với Miên Miên: “Vậy con đi ngủ một giấc thật ngon đi nhé, sau này sáng nào tỉnh dậy con cũng sẽ được thấy bố.”
Miên Miên sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Tây.
Cô bé thì thầm gọi mẹ ơi.
Vốn dĩ Hoắc Tây định nói chuyện trường học với cô bé, nhưng sau khi ngẫm lại thì cô bèn thôi… Bây giờ Miên Miên đã rất vui vẻ rồi.
Sáng hôm sau, Hoắc Tây tỉnh dậy.
Khi vừa mở mắt, cô đã nhìn thấy một bông hồng trắng đầm sương sớm cạnh gối, cô im lặng nhìn bông hoa một lúc lâu, một giọt nước mắt trong suốt từ từ chảy xuống từ nơi khóe mắt.
Nếu không phải có tiếng trẻ con từ dưới lầu truyền đến, cô đã thảng thốt nghĩ rằng có lẽ mấy năm qua chỉ là một giấc mơ.
Và cô chỉ vừa tỉnh dậy, tỉnh dậy vào năm Trương Sùng Quang mới từ nước ngoài trở về.
Nhưng không, âm thanh của bọn trẻ đã nhắc nhở cô rằng, tất cả những chuyện đó không phải là giấc mơ.
Bọn họ đã trải qua những chuyện đó, bọn họ có với nhau ba đứa con, và giờ đây anh đã trở về bên cô.
Cửa phòng ngủ bị đấy nhẹ ra.
Trương Sùng Quang bước vào.
Giữa tiết trời mùa đông rét buốt, anh chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu xám đen, bên dưới
là một chiếc quần tây mỏng cùng màu, trông anh tuấn rạng ngời.
Bước đi của anh đã trở nên bình thường, gần như hoàn hảo.
Sau lưng anh là tia nắng ban mai chói chanq…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK