Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu giờ tối là giờ tan tầm cao điểm của tập đoàn Tây Á.
Hoẩc Minh thờ ơ đứng giữa đại sánh, thản nhiên khoanh tay đứng đó, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo khiến cho nhân viên nữ nào ra vào cũng đỏ mặt, theo thói quen gọi một tiếng: “Tống Giám đốc Hoắc!”
Hoắc Minh cười nhạt.
Lúc này, ôn Noãn mới ra khỏi thang máy, bên cạnh là trợ lý Từ.
Thấy Hoắc Minh, ôn Noãn hơi giật mình, nhưng cỏ không muốn bị người ngoài chê cười, bèn chậm rãi đi sang, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Hoằc Minh nhìn cô rất chăm chú.
Một lát sau, anh mới nhẹ giọng trâ lời: “Hôm nay là sinh nhặt Hoắc Tây, em quên rồi
sao?
Anh vừa nói xong liền cầm lấy áo khoác trong tay trợ lý Tử, chủ động giành quyền thống tri trên mảnh đất ôn Noãn rồi đến bãi đỗ xe, hôm nay anh vẫn lái chiếc Cullinan kia.
Ôn Noãn ngồi vào ghế phó lái, suy nghĩ rồi nói: “Mời ba mẹ và Minh Châu cùng ăn một bữa cơm đi!”
Hoắc Minh chậm rãi thắt dày an toàn.
“Hôm khác đi! Hôm nay anh đã hứa sẽ làm bánh sinh nhật với Hoắc Tây rồi!”
õn Noãn không nói thêm gì nữa, nghiêng người nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu nâu trà của mình, da cò bình thường đã rất trắng rồi, hòm nay lại mặc một chiếc váy rất tòn da, tròng cực kỳ xinh đẹp.
Hoắc Minh không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Xe khởi động, bời vì đang giờ cao điểm tan tầm nén xe chạy rất chậm.
Anh nhìn con đường phía trước xe, thản nhiên hỏi: “Sao hôm đó em lại đi trước vậy?”
“Có chút việc!” Ôn Noãn có chút giấu diếm.
Hoắc Minh trầm giọng cười.
Qua một lúc lâu, anh mới vô liêm sỉ mà nói: “Sáng dậy anh đã định bù đắp cho em, thế mà em đã bỏ đi mất rồi. Anh nằm trên giường như vậy rất lâu, thật sự khó chịu lắm đấy,”
Đề tài này, ôn Noãn xấu hố không tiếp lời nổi.
Khuôn mặt non mịn của cỏ dân ửng hồng, nếu có ai khác nhìn thấy đều sẽ phải mẽ đằm.
Hoắc Minh thỉnh thoảng lại nhìn cò trong lúc đèn đỏ, anh nghĩ người phụ nữ như ôn Noãn, sẽ có rất nhiều đàn ông muốn cưới cò về nhà…
Biệt thự.
Dì Nguyễn đến sớm, đang ở phòng bếp nấu mì với Hoắc Tây, Tiếu Hoắc Tây tài cao mà gan cũng lớn, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng phải biến thành vai hề.
Ôn Noãn rất vui vẻ, bước tới ỏm dì Nguyễn một chút: “Mẹ!”
Dì Nguyền liếc mắt nhìn Hoắc Minh một cái, mỉm cười nói: “Hoắc Minh nhờ người đón mẹ đến đây! Hôm nay chúng ta làm tiệc sinh nhật cho Tiếu Hoắc Tây, người một nhà phải cùng trải qua sinh nhật chứ.”
Ôn Noãn nghe hiếu ý bà ấy.
Cò ửm một tiếng, sau đó liền lẽn lầu thay quần áo, xuống lầu làm bánh ngọt cho Hoắc Tây.
Cò khá am hiểu việc này, nhanh chóng làm khuôn bỏ vào lò nướng. Chờ phỏi đã được nướng xong, Tiểu Hoắc Tây bắt (Tâu nháo nhào đòi muốn tự mình bóp túi bơ.
Tiểu Hoắc Tây vẽ ra hai người lớn và ba
đứa nhóc.
Ôn Noãn cố ý hỏi: “Sao lại nhiều ra thêm một bé rồi?”
Hoắc Tây hơi nhăn mặt.
Cô bé chạy vào phòng khách, nhào vào lòng Hoăc Minh.
Hoắc Minh nhìn con gái, òm lấy Hoằc Tây hỏi: “Sao vậy con?”
Hoăc Tây không chịu nói.
Có điều trẻ con hay quên, một lát sau, Hoắc Tây đã cầm cái bánh ngọt kia, bắt đau dạy dồ Tiếu Doãn Tư… Ví dụ như nói phái tương thân tương ái với Trương Sùng Quang.
Hoầc Minh vừa bực vừa buồn cười, nhưng đồng thời cũng dâng lẽn cảm giác tự hào của người làm cha.
Tiếu Hoắc Tây của anh, là cục cưng đáng yêu nhất thế giới.
Anh đi sang phòng bếp xem thử, trong phòng chỉ còn lại mỗi ôn Noãn.
Hoắc Minh bước vào phòng bếp, thuận tay đóng cửa: ‘Mẹ đâu?”
Ôn Noãn đang chién bít tết, đơn giản nói: “Em làm thêm một cái bánh ngọt, bà ấy đem cho đứa bé nhà bẽn cạnh rồi.”
Hoắc Minh thấy lúc này cô thật sự dịu hiền.
Nói thật thì trước đây anh không thích kiểu này, nhưng sau khi anh biết tính tình của ôn Noãn, thì lại thích dáng vẻ nghe lời của cò hơn, hơn nữa mấy hõm trước ít nhiều cũng có chút dục cầu bất mãn, vì thế anh vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của anh, gấp gáp thầm thì: “Em luôn lo lắng không biết người khác ăn gì, còn anh muốn ăn gì, sao em không để ý chút nào vậy?”
Ôn Noãn hơi khựng lại.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng đấy anh ra, nói
nhỏ: “Anh nói lung tung gì đó.”
Hoẩc Minh nhẹ nhàng ngậm lấy phần thịt mềm mại trên cổ cò, dùng răng ma sát một vùng nho nhỏ, bất mãn nói: “Tống Giám đốc ôn, em đứng đắn quá nhỉ!”
Kế từ khi đó, lớp giấy mỏng manh ngăn cách giữa hai người bọn họ đã bị đâm thủng.
Ôn Noãn không cản nối anh.
Nhưng cô vẩn luôn thấy có điều gì đó không ổn, cho nên sau khi hai người suýt lau súng cướp cò đêm đó, cò đã bỏ chạy.
Đang định nói gì đó, cửa phòng bếp bỗng bị mở ra.
Dì Nguyễn đứng trước cửa, vẻ mặt cực kỳ đặc săc, một lát sau mới tìm được giọng mình: “Noãn Noãn, bít tết cháy rồi!”
Mặt Ôn Noãn đỏ đến mức rí ra máu…
Hoẩc Minh biết da mặt cỏ mỏng, bèn nhận lấy nồi, nhanh chóng rửa sạch.
Anh lấy thêm hai miếng thịt bò wagyu từ trong tủ lạnh ra, giao cho ôn Noãn, còn nhẹ nhàng nói: ‘ Anh xem em làm! Sau này anh sẽ làm cho em và con ăn!”
ỏn Noãn không nói nên lời, im lặng xử lý nguyên liệu.
Dì Nguyễn lại đi ra ngoài.
Hoằc Minh nhẹ nhàng ôm lấy eo cỏ từ phía sau, cằm gác lén vai cò. Anh không đùa quá trớn đế làm cõ xấu hổ thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cò, động tác trìu mến mang theo vài phần quý trọng.
Một lúc lâu sau, anh mới nói nhỏ: “ôn Noãn, anh sẽ đối xử tốt với em!”
Anh không thể nhớ lại chuyện cũ, nhưng anh thích ôn Noãn, cũng yêu quý hai đứa con của mình.
Anh muốn tâm trung hàn gắn mối quan hệ này, từ từ bồi đắp tình cảm của cõ.
Cho nên, anh muốn yêu đương với cô!
ỏn Noãn xoay người trong lòng anh, cò nhìn lại anh, giọng vừa nhẹ vừa mềm: “Hoắc Minh, anh thật sự nhớ ra rồi sao?”
Hoăc Minh không trả lời, chỉ nghiêng người hòn cô.
Dù sao trong nhà cũng có người lớn, còn hai đứa nhỏ nữa, chỉ có thể lén lút mà thòi, nhưng nụ hõn vò cùng hưng phấn này lại khiến người ta sinh ra mấy phần rung động.
Đã lâu lắm rồi, ôn Noãn chưa được trải qua cảm giác này.
Mòi cò run run, rụt rè đáp lại anh…
Anh vần giống như trước đây, không cho cò nhẩm mẳt, bẳt cò phải nhìn bọn họ hòn nhau, nhìn anh thân mật với cò như thế nào, cứ như vậy, hai người hôn rất làu, khiến cả hai đều có chút đê mê mơ màng.
Hoắc Minh áp trán vào trán cò, nhẹ giọng thầm thì: “ôn Noãn, phía dưới của anh không hề có vấn đề gì đâu!”
Anh vần luôn sợ cô nghĩ nhiều.
Ôn Noãn đỏ mặt, vươn tay đấy anh ra…
Hoắc Minh cúi đều nhìn mình, sau đó tựa vào cửa sổ phòng bếp rít xong một điếu thuốc, rồi mới nói: “Anh qua xem bọn nhỏ!”
Ôn Noãn sẳp xếp bàn án ngay ngẩn.
Hoắc Minh ỏm Doãn Tư, cho cậu bé bú sữa.
“Bác sĩ nói thằng bé cần phải giảm cân.” Hoăc Minh ôm con, ánh mât đong đầy yêu thương: “Vài hôm nữa mang thăng bé đi kiếm tra sức khỏe nhé.”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoắc Minh cho con bú sữa xong thì đặt cậu bé vào nôi rồi nhanh chóng thay tã cho cậu bé.
Tiếu Hoắc Tây nhận lấy chiếc tã nặng trịch, khuôn mặt nhỏ nhẳn nhăn nhó hết cả lên.
“Hoăc Doãn Tư, em tiếu cũng nhiều quá ha!”
ỏn Noãn cười rộ lên, lơ đãng ngước mắt, chỉ thấy Hoâc Minh đang nhìn cò, trong đòi mắt đen láy nhiễm một chút trong trẻo chín muồi của người đàn ông trưởng thành.
Cơm nước xong, hai người thu xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ.
Ôn Noãn tiễn Hoắc Minh rời đi.
Đêm khuya, hai người sóng vai nhau đi dạo trên con đường nhỏ trong biệt thự, tăng thêm bầu không khí lãng mạn.
Hoăc Minh nâm tay ôn Noãn, nhẹ giọng nói: “Trước kia Hoắc Tây tự mình tầm rửa, sao gần đây lại để cõ giúp việc thế? ôn Noãn, trẻ
con phải học cách tự lập chứ?”
Tuy rằng anh đang thương lượng với cô, nhưng trong giọng nói không hề có ý trách móc nào, chỉ có thế nhận ra sự trìu mến ấn chứa.
Như thế tất cả các người chồng trên thế giới đều đối xử với vợ mình như vậy.
Ôn Noãn cũng sẵn sàng thảo luận chuyện này với anh, hai người đứng dưới tàng cây anh đào, cò thấp giọng nói: “Gần đây con bé có hơi dính người.”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Bốn phía tối tăm thăm thắm, hai người đứng cạnh nhau nhưng thặt ra cũng khòng thấy quá rõ mặt nhau.
Chỉ là trong đáy mẩt ôn Noãn, có ánh sáng.
Hoắc Minh tiến lên một bước, nhẹ nhàng chạm vào mặt cò: “ôn Noãn, là tại anh sao? Bởi vì thiếu sót của anh…”
Một người phụ nữ một mình nuôi hai con, lại còn phải quản lý cả một tập đoàn.
Cò đương nhiên không thể nào sống tự do thoải mái được rồi.
Cánh mòi ôn Noãn hơi run run, nhưng cuối cùng vẩn không nói gì, quay mặt sang bẽn: “Anh về đi! Lái xe cấn thận nhé!”
Hoẳc Minh dịu dàng óm lấy cô.
Anh không nói gì, chỉ đứng đó ôm cô mà thòi…
Giờ phút này, anh chỉ hy vọng bản thân có thế đem lại hạnh phúc cho ôn Noãn!
Ôm cô thật lâu, cuối cùng anh nhỏ giọng nói: “Mau về thôi!”
Ôn Noãn gật đầu.
Nhưng chẳng ai nhúc nhích cả, cuối cùng anh vần không kiềm được mà hòn cò dưới tán cây, cả hai đều hơi động tình, anh vươn tay vén váy cò lên, giúp cò thoải mái một chút.
Đêm nay thật oi bức.
Hoắc Minh chậm rãi lái xe rời đi, trở về nhà họ Hoẳc, lắng lặng ngồi trong phòng khách ngấn người.
Anh nhớ lại dáng vẻ của ôn Noãn.
Trong đầu chỉ toàn hình bóng của cô…
Sau đó, hầu như đêm nào anh cũng đến chổ Ôn Noãn, chủ yếu là để làm bạn với các con.
Thỉnh thoảng, anh và cò cũng sẽ cùng chia sẻ một nụ hôn.
Nhưng anh chưa bao giờ ở lại qua đêm, ôn Noãn cũng chưa bao giờ nhắc đến, anh trông cũng chẳng quá gấp gáp ở lại, chỉ dịu dàng bầu bạn với cò, thế mà anh lại thích cảm giác này…
Hoắc Minh hưởng thụ quãng thời gian yêu đương đó, nhưng vẫn luôn tiếc nuối vì bản thân không thế khòi phục trí nhớ.
Anh vẩn nợ ôn Noãn chuyện này.
Đang lúc suy nghĩ hổn loạn, Lục Khiêm lại gọi đến cho anh.
Hoắc Minh nhấc máy: “Chú!”
Giọng nói Lục Khiêm trầm thấp trong đêm: “Hoẩc Minh, chúng ta đã bước đầu nắm được căn cứ chính xác của Hoàng Duy Đức, người đã vào trại tạm giam rồi, có điều với thân phận của gã, gã sẽ sớm nộp tiền bảo lãnh thòi, nhưng bên này cũng sẽ sớm truy tố gã.”
Hoẳc Minh mím mòi.
Hoàng Duy Đức, đã trục lợi từ thuốc thử bất hợp pháp đó đế điên cuồng vơ vét hết của cải của người khác.
Hoắc Minh anh chính là một trong những người bị hại, có điều người đó cũng chỉ vì trả thù anh mới làm vậy.
Giọng nói của Lục Khiêm càng lúc càng âm trầm: “Hoắc Minh, cậu yên tâm, lần này gã ta không thoát nổi đâu!”
Hoẳc Minh ừm một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, anh đạp nhẹ chân ga, rời khỏi biệt thự của ôn Noãn.
Xe vừa mới ra khỏi cổng biệt thự đã rẽ vào bên góc đường, một bóng người gây gò xuất hiện ở trước mằt.
Chiếc xe thể thao màu đen rít lên một tiếng rồi dừng lại.
Sau lưng Hoắc Minh đố mồ hôi lạnh, anh ngước mẳt, nhìn thấy khuôn mặt nho nhỏ trẳng bệch như tuyết phản chiếu bởi ánh đèn xe.
Là Sở Liên!
Ánh mẩt Sở Liên khẽ động, dừng lại trên bụng cò ta.
Chỉ thấy phần bụng dưới lẽ ra phải bằng phắng lại hơi phồng lén, nhìn như đã mang thai được hai, ba tháng.
Hoắc Minh mở cửa xuống xe.
Sắc mặt Sở Liên tái nhợt, cánh mòi run rẩy: “Luật sư Hoắc, anh giúp tòi được không? Hoàng Duy Đức đã biết tôi phản bội gã rồi, gã chắc chằn sẽ lấy mạng của tôi! Tòi đang mang thai, đã bị hắn khống chế rất lâu rồi, tôi phải uống thuốc ức chế… Luật sư Hoằc, xin anh hãy giúp tôi!”
“Nếu đứa trẻ này mất đi, tòi sẽ không bao giờ có cơ hội được làm mẹ lần nữa!”
Sở Liên từ từ quỳ xuống…
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc, sương khói mịt mờ rồi lại tán loạn giữa bầu trời đêm.
Giọng điệu của anh thật lạnh nhạt: “Lúc trước chúng ta đã thương lượng xong rồi, hai mươi triệu, cò tìm chứng cứ giúp tòi!”
“Tòi biết!”
Sở Liên đưa tay kéo ống quần của anh, van nài: “Nhưng tòi thật sự không ngờ được gã ta có thể nộp tiền bảo lãnh để ra ngoài, chắc chắn gã sẽ tìm ra tôi sớm thòi… Luật sư Hoắc, tòi cầu xin anh, xin anh hãy giúp tòi một lần cuối cùng này thòi, tỏi cam đoan sau khi xong chuyện sẽ tránh xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt bà Hoằc nữa!”
Cò ta òm bụng mình: “Tôi chỉ muốn giữ lại đứa bé này thòi!”
Một lúc lâu sau, Hoâc Minh thân nhiên hỏi: “Đứa nhỏ là con ai?”
Sở Liên giật mình, thật lâu sau mới thì thào nói: “Tòi không biết!”
Khoảng thời gian này, đàn ông bên cò ta nhiều vò số kể, cò ta thật sự không biết đày là con ai.
Hoắc Minh nhìn dáng vê mờ mịt của cô ta.
Khuôn mặt kia thật sự rất giống Kiều An, nhưng Kiều An luôn xinh đẹp rạng ngời, còn Sở Liên chí có thế sống trong bóng tối âm u… Mới chỉ ngoài hai mươi tuổi mà đã thành ra dạng này!
Sau khi Hoắc Minh hút xong một điếu thuốc, anh mới mở miệng: “Đi thành phố H đi! Sẽ có người lo liệu mọi thứ cho cò! Nhà trọ, bệnh viện, sinh nở,… đều có cả. Tòi chỉ có một điều kiện, cò mãi mãi không được trở về thành phố B! Mãi mãi không được xuất hiện trước mặt Ôn Noãn!”
Hoâc Minh đưa tay vào trong xe, đưa cho cò ta một tấm danh thiếp.
Là trợ lý đặc biệt, rất tín nhiệm của anh.
Thanh âm Sở Liên run run: “Tỏi biết rồi! Tòi cam đoan sẽ không xuất hiện thêm lần nào nữa!”
Hoắc Minh lại ngồi lên xe lần nữa, chậm rãi lái xe rời đi.
Sau lưng, sở Liên nắm chặt tấm danh thiếp kia, như đang nằm chặt cọng rơm cứu mạng của mình.
Hoắc Minh không về nhà, anh chạy xe đến Bát Bảo Sơn trong thành phố B, những bình tro cốt được đặt ở đây đêu không có người nhặn hoặc không có người nhà thân thích.
Hũ tro cốt của Kiều An, hiện đang ờ đây.
Đêm khuya, vốn không được vào nữa, nhưng Hoắc Minh đã đưa cho người gác cổng hai bao thuốc lá.
Đây không phái là lần đầu tiên anh đến, nên anh nhanh chóng tìm được hũ tro cốt của Kiều An.
Trong ánh sáng mờ ảo u buồn, cò gái xinh đẹp rực rỡ kia biến thành một cái hộp nhỏ.
Hoắc Minh thả một nhành hoa cúc lên đó, lặng im hồi lâu, cuổi cùng anh nói: ‘Anh đến đây cũng chỉ đế báo em một tiếng, anh thích ôn Noãn!”
Cùng một người, anh thích đến hai lần.
Nếu có kiếp trước kiếp sau, anh hy vọng Kiều An có thế buòng bỏ.
Sau khi rời khỏi Bát Bảo Sơn, bước chân của Hoắc Minh thoải mái hơn rất nhiều, anh nghĩ rốt cuộc thì mình đã buông bỏ được quá khứ, lựa chọn được người phụ nữ mà anh thật sự muốn chung sống cả đời.
Giờ phút này, anh chỉ muốn gặp ỏn Noãn!
Anh lái xe về biệt thự, ôn Noãn đã ngủ say.
Anh vốn định òm cò, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi tầm rửa trước, rồi lại lên giường ôm cò…
Ôn Noãn nửa tỉnh nửa mé.
Cò tựa vào ngực anh, thì thầm: “Em còn chưa cho anh lén qiườnq đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK