Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau giáng sinh, cố Vân Phàm dẫn Lý Tư Ỷ đi ra ngoài một chuyến.
Ông ta đón mẹ Lý đến chăm sóc cố Tư Kỳ.
Ban đầu mẹ Lý không muốn lắm nhưng khi Cố Tư Kỳ ngọt ngào gọi bà ơi, bà ta đã từng này tuổi giờ lại sống một mình, hơn nữa đứa nhỏ này cũng không phải con của cố Vân Phàm nên bà ta không bài xích lắm.
Cố Tư Kỳ rất biết cách lấy lòng mẹ Lý.
Con bé cũng không tranh giành tình cảm với Lý Tư Ỷ, có vẻ cô bé sinh ra đã biết ông bố nhà mình vui thì cô bé mới có một gia (Tinh hoàn chỉnh.
Đến tết nguyên đán, cố Vân Phàm đưa Lý Tư Ỷ đi du lịch trở về.
Cả nhà thu dọn đồ đạc.
Cố Vân Phàm mang về rất nhiều quà nhưng quà cho mẹ Lý là quý giá và có lòng nhất.
Trước kia mẹ Lý cũng từng được sống khá giả, do dự nhìn món quà kia, sau đó lén lút nói với con gái: “Món quà đó phải hơn triệu ấy, Tư Ỷ à… Có vẻ không thích hợp cho lắm.”
Lý Tư Ỷ đang dọn vali cho cố Vân Phàm, sau
khi trở về ông ta có việc gấp phải đến công ty, chuyện trong nhà do cô ấy xử lý. Cô ấy mở vali ra phân loại quần áo của cố Vân Phàm, có cái treo lên là được, cái thì cho vào túi chuấn bị lát nữa gửi đi giặt ủi.
Cô ấy nghe vậy đứng dậy, trong tay còn cầm áo sơ mi của cố Vân Phàm.
Lý Tư Ỷ suy nghĩ rồi nói: “Mẹ cứ nhận đi!”
Mẹ Lý vẫn không yên tâm: “Quá quý giá rồi, hoàn cảnh của chúng ta bây giờ không trả được ân tình này.”
Lý Tư Ỷ muốn nói lại thôi, cuối cùng mím môi.
Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ Lý nhìn vẻ mặt con gái đã đoán được cô đang nghĩ gì, bà ta thử hỏi: “Hai đứa chuẩn bị kết hôn à? Anh ta nói thế nào, còn con nghĩthế nào?”
Lý Tư Ỷ chậm rãi bỏ áo sơ-mi vào túi giặt.
Ban đầu cô ấy còn hơi do dự, sau đó dường như nghĩ thông suốt, trầm giọng nói: “Mẹ, con sợ mẹ sẽ thất vọng về con. Con cũng biết anh ấy đã từng làm những việc hồ đồ, đừng nói mẹ, ngay cả con cũng rất tức giận, tình cảm của cô gái nào mà không quý giá, nhưng mà con thật sự thích anh ây… Bây giờ anh ấy cũng đối xử với con thật lòng, con không muốn bị quá khứ trói buộc nữa, con muốn cùng anh ấy bắt đầu lại từ đầu.”
Cô ấy nói xong, khóe mắt đỏ bừng, tóm lại vẫn khó chịu.
Mẹ Lý đoán được, thật ra cũng chấp nhận rồi… Bà ta không nói gì thêm, chỉ nhận lấy túi giặt ủi trong tay con gái giúp cô ấy cho quần áo vào, sau đó nói: “Chuyện con cái thì sao, hai đứa tính toán thế nào… Con bé kia có phản đối không? Chuyện lớn như vậy dù sao cũng phải bàn bạc, hơn nữa tình huống giữa hai đứa còn khá đặc biệt.”
Lý Tư Ỷ gật đầu: “Vâng, có nghĩ tới rồi. Anh ấy định hai năm nữa, con thì muốn… Nhanh chóng có.”
Mẹ Lý cầm lòng không đậu hùa theo: “Có sớm một chút cũng tốt, dù sao anh ta cũng không còn trẻ nữa.”
Hai mẹ con lại trò chuyện một lúc.
Chập tối, Cố Ván Phàm từ công ty trở về, có lẽ thật sự rất bận nên cả trợ lý cũng theo về cùng.
Mẹ Lý tự dọn cơm.
ít nhiều gì cũng có ý lấy lòng con rể.
Cố Vân Phàm rất vui, đang định hút một điếu thuốc thì nghĩ lại hạnh phúc này không dễ có được, bèn cất hộp thuốc trở về, đứng dậy giúp một tay, nói: “Mẹ à, mẹ ngồi đi. Đế con làm là được rồi.”
Tay mẹ Lý run lên.
Bà ta còn nhớ lần trước cổ Vân Phàm gọi mình là dì còn bị bà ta tức giận, mới bao lâu đã gọi là mẹ rồi. Ngặt nỗi vì Tư Ỷ bà ta không thể làm gì khác, nếu không sẽ khiến con gái khó xử.
Mẹ Lý trả lời cũng không được, im lặng cũng không xong.
Cũng may bạn nhỏ cố Tư Kỳ chạy tới, kéo tay bà ta: “Bà ngồi cùng cháu nhé.”
Lúc này mẹ Lý mới tự nhiên hơn.
Lý Tư Ỷ ở bên cạnh đang cắm hoa cũng nghe thấy, má nóng bừng, cố Vân Phàm đúng là không biết xấu hố, thật sự không biết xấu hố mà!
Không thể ngờ được là sau đó Tuỳ Vân cũng đến.
Tuy rằng cổ Vân Phàm đã tự lập từ lâu nhưng chuyện hôn nhân vẫn để mẹ mình ra mặt, đủ thấy ông ta xem trọng Lý Tư Ỷ đến mức nào. Mẹ Lý khá ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng không khỏi cảm động. Bà ta vốn không trông mong đám cưới của con gái có thể tố chức lớn cỡ nào, không ngờTuỳ Vân và thư ký Trương nói rất nhiều chuyện toàn là tố chức theo đám cưới đầu, cái gì nên có thì Tư Ỷ sẽ không thiếu.
Mẹ Lý lo lắng bên chỗ thành phố H, Tuỳ Vân lạnh nhạt nói không quan trọng.
Lúc này, mẹ Lý mới hoàn toàn yên tâm.
Sau khi ăn xong, ở phòng ngủ chính trên lầu hai.
Lý Tư Ỷ đang dọn dẹp phòng, quay đầu lại thì thấy Cổ Vân Phàm ngồi trên sofa xem báo cáo tài chính. Sắp đến cuối năm, ông ta thật sự rất bận.
Cô ấy đi qua, dịu dàng ôm cổ cố Ván Phàm từ đằng sau.
“Em phải đi rồi. Ngày mai lại qua đây.”
Cố Vân Phàm kéo tay Lý Tư Ỷ thuận miệng trả lời, chỉ là trong chốc vẫn chưa hoàn hồn: “Sao lại đi? ở lại đây đi.”
Lý Tư Ỷ dán lên mặt người kia, nhẹ giọng nói: “Mẹ em phải về, em ở lại đây rất kỳ cục. Ngày mai lại đến, nhé?”
Cổ Vân Phàm ngẫm nghĩ giây lát, cũng không ép đối phương.
Ông ta buông báo cáo xuống kéo Lý Tư Ỷ vào lòng, hôn một lúc lâu rồi mới trâm giọng nói: “Thư ký Trương đã liệt kê danh sách rồi, em và mẹ xem còn thiếu thứ gì thì báo để tôi bổ sung, chớ tiếc tiền.”
Lý Tư Ỷ đồng ý.
Đêm nay, đám cưới của hai người đã được
quyết định chính thức, bọn họ sẽ kết hôn vào lễ Tinh Nhân năm sau.
Đến bây giờ Lý Tư Ỷ vẫn thấy không chân thật lắm, tuy nhiên cô ấy nghĩ mình không hối hận.
Bởi vì mấy năm nay, quanh đi quấn lại cô ấy vẫn không thế quên được người này.
Hiệu suất làm việc của thư ký Trương rất nhanh, sau tết Nguyên Đán, toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở thành phổ B đã nhận được thiệp mời đám cưới của Tổng giám đốc cố Thị, cô dâu là Lý Tử Ỷ.
Cảnh Thụy là người cảm khái nhiều nhất: “Đệt! Tu thành chính quả thật luôn à! Lão cố cũng không phải dạng vừa đâu.”
Nói xong anh ta nhìn sang Trương Sùng Quang.
Anh ta nhờ cậy Trương Sùng Quang chút việc, anh tới cũng không uống rượu, chỉ chơi điện thoại nghe anh ta xà lơ.
“Anh Sùng Quang, hay là anh học tập Tổng giám đốc cố đi?”
Trương Sùng Quang nhìn anh ta, cảnh Thụy không dám nói gì nữa.
Kết thúc bữa tiệc xã giao, Trương Sùng Quang về biệt thự, vẫn là căn nhà anh sống cùng
Hoắc Tây trước kia.
Trên bàn trà trong phòng khách có đặt một tấm thiệp mời, là thiệp mời của cổ Vân Phàm mà anh nhận được vào ban ngày.
Có thể thấy hạnh phúc đến nhường nào!
Trương Sùng Quang dựa người ra sau, tay nhẹ nhàng che mặt, anh sống một mình, đi làm hay ăn cơm, đi ngủ cũng một mình… thực ra rất cô đơn. Xung quanh có rất nhiều người đều khuyên anh, cần gì phải cố chấp như vậy, tranh thủ tìm một người khi còn trẻ, hoặc là tìm ai đó ở bên mình cũng được.
Nếu là trước đây có lẽ anh còn có thế.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là chuyện ở biệt thự Melbourne, anh nhìn thấy Hoắc Tây nằm trên giường toàn là máu tươi… Anh biết rằng, anh rất hối hận.
Sau này anh chẳng cần ai nữa!
Đêm đông lạnh giá, anh không bật máy sưởi, ho khan vài tiếng.
Hôm sau anh vẫn bị ổm, lúc cuộc họp buổi sáng kết thúc, thư ký Tần đưa anh tới bệnh viện, còn có các nhân viên đang tham dự bữa tiệc chính thức vào buổi trưa.
Trong phòng nghỉ VIP của bệnh viện.
Trương Sùng Quang nhắm mắt dưỡng thần,
anh đã kiểm tra xong, chuyện sau đó đều do thư ký Tần xử lý.
Dưới ánh đèn trắng, đường nét khuôn mặt của anh rất điển trai.
Bên ngoài áo len cao cố sẫm màu là một chiếc áo khoác màu xám nhạt, tôn lên vóc dáng đẹp đẽ của anh.
“Tống giám đốc Trương, gần đây anh gầy đi nhiều quá.”
Giọng cô gái rất dịu dàng, phủ áo khoác của mình lên người anh, quan tâm cấp trên một chút, nhưng sự quan tâm này vốn đã vượt quá giới hạn rồi.
Trương Sùng Quang chợt mở trừng mắt, anh nhíu mày lại.
Trước mặt là quản lý quan hệ công chúng anh mới tuyến vào, nghe nói là một vũ công giỏi, rất phóng khoáng trên bàn nhậu, nhưng Trương Sùng Quang chưa từng nghĩ cô ta sẽ dùng mấy trò đó với mình.
Anh hất áo khoác ra, đang định trách móc vài câu, lại thấy Hoắc Tây đi vào.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều ngạc nhiên bất ngờ, nhất là Hoắc Tây… Cô nhìn Trương Sùng Quang và quản lý quan hệ công chúng xinh đẹp dịu dàng, sau đó cười nhạt.
Người kia cũng thức thời.
Cô ta nhận ra Tổng giám đốc Trương không có ý gì với mình, lúc này vợ cũ người ta lại ở đây, cô ta ở lại chỉ khiến mình thêm nhục, thế là gật đầu rồi đi ra ngoài.
Đợi cô ta đi rồi, Trương Sùng Quang giải thích ngay.
“Đó là một quản lý của công ty, anh không có gì với cô ta cả, bởi vì buổi trưa có một bữa tiệc nên…
Hoắc Tây không tập trung nghe anh giải thích.
Cô nói rất ôn hòa: “Anh không cần giải thích đâu, với tình hình bây giờ của chúng ta, dù anh có bạn gái cũng là chuyện bình thường… Trương Sùng Quang, chúng ta buông bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới đi!”
Nếu cứ dây dưa mãi thì ly hôn có ý nghĩa gì cơ chứ?
Trương Sùng Quang như thề hiếu lời cô nói, anh không cố chấp muốn giải thích nữa mà chỉ nhìn cô, một lúc lâu sau mới khẽ hỏi: “Em sẽ tìm người yêu mới, phải không?”
Hoắc Tây không trả lời thẳng, cô chỉ khẽ vuốt mái tóc dài.
Trương Sùng Quang hơi mất mát.
Đúng lúc này, trợ lý của Hoắc Tây đi vào, thấy Trương Sùng Quang thì hơi bất ngờ, nhưng sau đó vẫn nói với Hoắc Tây rất nhanh: “Đến lượt chúng ta rồi! Luật sư Hoắc, giờ là có thế đi siêu âm.”
Hoắc Tây đứng dậy: “Được.”
Nhưng cô vừa đi được một bước, cố tay đã bị túm lấy, cỏ quay người nhìn Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang vừa nắm đã buông ra ngay.
Anh nhìn chằm chằm Hoắc Tây, yết hầu lăn lộn, khẽ nói: “Em đi khám thai à? Anh có thể… xem chút không?”
Lúc anh hỏi, giọng nói cũng run rẩy, sợ cô không đồng ý.
Cũng sợ cô khiến anh khó xử.
Hoắc Tây cân nhắc rồi nói: “Kiểm tra xong tôi sẽ bảo trợ lý mang tới cho anh xem! Sau này nếu anh muốn xem, có thể liên lạc với trợ lý của tôi.”
Cô nói rất đàng hoàng lại dịu dàng, như chia tay hòa bình với anh vậy.
Ngón tay của Trương Sùng Quang lại run rẩy, rụt trong túi áo khoác, khẽ cuộn lại… Một lúc lâu sau anh mới nghe thấy mình nói: “Được! Vậy anh đợi ở đây.”
Hoắc Tây gật đầu rồi đi ra ngoài.
Quản lý quan hệ công chúng kia vẫn đang ở ngoài cửa, cô ta là cấp dưới của Trương Sùng Quang, tuy thất bại trong việc lấy lòng cấp trên nhưng cô ta vẫn phải làm tốt công việc. Nếu không sao Tống giám đốc Trương lại thuê cô ta với giá mấy triệu một năm chứ.
Lúc Hoắc Tây đi ra, nữ quản lý không kìm được đánh giá, thực ra cũng thầm so kè.
Cô ta muốn biết, mình kém hơn luật sư Hoắc này ở điếm nào.
Nhưng khi cô ta nhìn Hoắc Tây, cô ta đã thua rồi… Bởi vì Hoắc Tây chẳng thèm nhìn cô ta, thứ cô ta để ý thì cò lại chẳng thèm quan tâm.
Nữ quản lý sững sờ nhìn Hoắc Tây rời đi.
Lúc này thư ký Tần quay lại, tay cầm kết quả xét nghiệm của Trương Sùng Quang, cô ấy nói: “Tống giám đốc Trương, bác sĩ đề nghị tốt nhất anh nên nằm viện hai ngày, nghỉ ngơi một chút.”
Trương Sùng Quang nhận lấy giấy rồi xem, bình tĩnh nói: “Truyền hai chai nước đi!”
Thư ký Tần muốn nói lại thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK