Anh tự ti, không có chí tiến thủ, nhưng lại nhớ cô đến phát điên.
Nửa năm qua, ngoại trừ những lúc trò chuyện qua video với Tiểu Hoắc Tinh thì thi thoảng anh mới thấy bóng dáng của cô, anh chưa gặp cô một lần nào.
Trương Sùng Quang bắt đầu không rõ, hồi trước anh ra nước ngoài,
Đã chịu đựng những ngày thiếu bóng Hoắc Tây như thế nào.
Đêm khuya, anh nằm trên giường, không tránh khỏi suy nghĩtrằn trọc.
Trương Sùng Quang nâng người dậy bằng một tay, lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, ngón tay thon dài vuốt điện thoại một hồi lâu rồi mới gọi điện thoại cho Hoắc Tây.
Sau vài hồi chuông, điện thoại được kết nối.
ở bên kia, Hoắc Tây vừa tắm xong, cô mặc chiếc áo tắm mềm mại, tựa người vào giường.
Tiếu Hoắc Tinh nằm trong ngực cô, bàn tay nhỏ nhắn nâng bình sữa nhỏ, đôi mắt híp hờ, tự uổng sữa.
Hoắc Tây vỗ nhẹ lưng của con gái, thả lỏng
cơ thế.
Bởi vì cuộc sổng trôi qua khá tốt nên cô đẹp hơn nửa năm trước rất nhiều.
Tháng năm trôi qua, cô lại tăng thêm vài phần nhã nhặn.
Giọng Hoắc Táy hơi khàn: “Trương Sùng Quang?”
Ba chữ ấy khiến đôi mắt của anh đỏ ngầu nóng lên, qua một lúc lâu, Trương Sùng Quang mới nhẹ nhàng đáp: “Ngày hôm nay ở bãi đổ xe có hơi vội, chúng ta không có thời gian đế trò chuyện đàng hoàng. Hoắc Tây, nửa năm nay em sống như thế nào?… Sức khỏe của em sao rồi?”
Thật ra anh đều biết, biết cô sổng rất tốt, biết cô thoải mái đến nhường nào.
Rõ ràng, anh thả cô đi là điều đúng đắn.
Anh hỏi xong, Hoắc Tây im lặng một lúc rồi nói: “Tôi rất khỏe! Còn anh, bệnh gút của anh đã đỡ hơn chưa? Nếu không thì đến bệnh viện châm cứu giảm đau đi.”
Trương Sùng Quang cay mũi.
Nhìn mà xem, sau khi chia tay bọn họ vẫn có thế bình tĩnh nói chuyện với nhau, rõ ràng bọn họ cũng quan tâm lẫn nhau.
Tuy không thân thiết nữa, nhưng điều này thì có quan hệ gì chứ.
Chỉ cần hai bên đều mạnh khỏe là được rồi.
Đều vì anh ép cô sinh con.
Nên vụ tai nạn kia cũng là hình phạt dành cho anh, may mà Hoắc Tây và con đều bình an.
Hai người nói chuyện một hồi, lúc gần kết thúc, Hoắc Tây tự nhiên nói với anh: “Nếu anh muốn gặp con thì đến đón lúc nào cũng được.”
Lần này Trương Sùng Quang im lặng rất lâu.
Một lát sau, Hoắc Tây không nhịn được mà mở miệng thêm một lần nữa: “Trương Sùng Quang?”
Cuối cùng anh cũng hồi phục lại bình thường trong cơn đau đớn, bàn tay nắm chặt chiếc ga giường sẫm màu, lớp vải tơ tằm bị anh vón thành cục, trán cũng đố mồ hôi lạnh. Nhưng dù vậy, anh vẫn cố gắng nói chuyện với Hoắc Tây bằng giọng điệu bình tĩnh: “Hôm khác đi, dạo gần đây hơi bận.”
Thật ra Hoắc Tây rất bất ngờ.
Cô thấy Trương Sùng Quang rất thích Tinh Tinh, nhưng không ngờ…
Dù sao cũng là vợ chồng đã ly hôn, dù như thế nào, bọn họ cũng không thể yêu cầu đối phương phải giải thích như lúc trước, cô dừng một chút rồi nói: “Thế cũng được! Vậy… Tôi tắt máy đây.”
Môi Trương Sùng Quang hơi nhúc nhích.
Cơn đau quen thuộc nơi bắp đùi trái lại truyền tới, anh nuốt lời níu kéo xuống, bởi vì anh đang dồn tất cả tinh lực để chịu đựng cơn đau mà người bình thường khó có thể nhẫn nhịn.
Một lát sau, điện thoại truyền đến âm thanh tút tút tút.
Trương Sùng Quang nghe mà hoảng hốt, điện thoại trượt xuống theo bàn tay thon dài, anh ngã xuống giường, thở hổn hển. Trong đêm tối, đôi mắt đen láy trống rỗng hơn lúc trước.
Một tiếng cạch, đèn sáng.
Anh giơ tay lấy chiếc túi da bò trong tủ đầu giường rồi đổ xuống giường, đ’ô ở trong túi vương vãi khắp giường… Tất cả đều là ảnh chụp Hoắc Tây trong nửa năm ở nước ngoài.
Vancouver, Chicago, Seoul, Tokyo.
Nhưng không có ở Geneva và Melbourne!
Hoắc Tây trong ảnh chụp đẹp hơn trước kia, sắc mặt hồng hào, ngũ quan xinh đẹp và đầy sức sống.
Còn anh, chầm chậm sa đọa trong ngôi nhà này.
Lúc Hoắc Tây rời khỏi thành phố B là thời điểm anh đau đớn nhất, lúc ấy anh ngồi trong bệnh viện, mỗi ngày đều nhìn ra cửa sổ, anh chờ
đợi thư do Hoắc Tây gửi tới. Có một khoảng thời gian, thư ký Tần rất sợ mỗi khi gặp anh, bởi vì anh đều hỏi: “Hoắc Tây đã gửi thư chưa?”
Anh vẫn không thể chờ được bức thư của Hoắc Tây, anh chỉ có thể phái người đi chụp ảnh.
Anh muốn nhìn cô một chút, nhìn Tiểu Hoắc Tinh… Cô con gái của anh.
Anh nhìn bức ảnh, từ Tiếu Hoắc Tinh với cái đầu có vài cọng tóc, giờ đã thành mái tóc dày mang màu trà đậm.
Anh nhớ kỹ cảm giác mềm mại khi ôm cô bé ở bãi đổ xe của sân bay.
Ngón tay của Trương Sùng Quang run rẩy.
Anh ôm bức ảnh vào ngực, không nói gì cả, chỉ tắt đèn đi… Anh lại đắm chìm cùng nỗi đau đớn tột cùng trong màn đêm vô tận.
Như bao đêm trong nửa năm qua.
Sáng sớm, có tiếng chim hót ngoài cửa số, tiếng xe hơi vang lên trong sân, Trương Sùng Quang nhận ra đó chính là chiếc Rolls-Royce của Hoắc Doãn Tư. Anh nằm không nhúc nhích, một lát sau, khi nghe thấy tiếng bước chân ở dưới lầu, anh mới đứng dậy mặc thêm áo choàng, đi đến phòng khách.
Lúc Hoắc Doãn Tư đi vào, Trương Sùng
Quang vừa cầm điếu thuốc lên, rít một hơi.
Em vợ từng nói lời ác độc của ngày xưa, nay lại cầm theo mấy hộp đặc sản địa phương trong tay, đứng ở cửa cười nhạt: “Tối hôm qua dì Dung gọi điện qua đây, bảo anh tự đi lên lầu, đau đớn gào thét cả một đêm! Tôi cổ ý đến thăm một chuyến, ha ha, thuốc lá cũng hút… Trương Sùng Quang, anh đau đến thế mà vẫn không kiêng rượu và thuốc lá à, hút cũng không giết nối anh!”
Hoắc Doãn Tư nói xong thì đi đến cướp điếu thuốc trong tay anh, dập tắt hộ anh.
Tay Trương Sùng Quang dừng giữa không trung.
Anh cười: “Đây là sở thích duy nhất của tòi, Hoắc Doãn Tư, cậu cũng muốn diệt nó sao?”
Hoắc Doãn Tư mặc kệ anh.
Cậu thả mấy hộp đồ xuống: “Mấy ngày trước dì Lâm về quê một chuyến, cố ý mang lên cho anh, không biết hiệu quả như thế nào nhưng dì ấy bảo rất có hiệu quả, có thể nối gân liền xương.”
Trương Sùng Quang cầm hộp lên xem, nở nụ cười: “Có hiệu quả như vậy thật à?”
Hoắc Doãn Tư không trả lời, cậu chỉ nhìn Trương Sùng Quang chằm chằm, một lát sau mới nói:
“Nghe nói hôm qua hai người gặp nhau ở
sân bay?”
Trương Sùng Quang khẽ giật mình.
Một lúc lâu sau anh mới nói: “Hoắc Tây nói với cậu à?”
Hoắc Doãn Tư lấy hộp thuốc lá trong túi áo, lấy một điếu thuốc rồi ngậm trên môi, cậu hút một hơi thật dài ngay trước mặt Trương Sùng Quang rồi mới nói: “Anh tài xế trung thành của anh nói.”
Trương Sùng Quang ngả người ra sau: “Ăn cây táo, rào cây sung!”
Hoắc Doãn Tư biết anh không trách tội thật, mỉm cười theo: “Người ta quan tâm anh thôi! Được rồi, anh có dự định gì không? Không đi thăm Tiểu Hoắc Tinh một chút… À, hôm qua tôi thấy anh ôm cô bé rồi, cô bé đáng yêu thật.”
Trái tim của Trương Sùng Quang như bị cậu đâm tan tác.
Nhưng anh vẫn tỏ vẻ không hề đế ý.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa tay vịn của ghế sô pha, dường như do dự một lúc rồi mới nói: “Bây giờ chị của cậu…”
Hoắc Doãn Tư cố tình hiếu sai lời anh nói.
Cậu bảo: “Rất tốt! Nhưng vẫn cô đơn, chưa có bạn trai, tôi nghe nói mọi người trong nhà chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho chị ấy, hợp thì thành, không hợp thì thôi.”
Trong lòng Trương Sùng Quang căng thẳng.
Một hồi lâu sau, anh vẫn giả vờ không thèm quan tâm: “Thế cũng tốt, thanh xuân của phụ nữ có hạn, nhân dịp này kiếm một người cũng được.”
Hoắc Doãn Tư lặng lẽ hút điếu thuốc lá, nhìn anh qua lớp khói mỏng.
Hút hết điếu thuốc, cậu bấm tàn thuốc, đứng dậy và nói: “Anh cũng rất khá đấy! Vịt chết còn mạnh miệng! Giao đồ xong rồi, tôi về báo cáo theo lệnh của bà xã tôi đây! An Nhiên quan tâm cái chân này của anh hơn cả anh đó.”
Hoắc Doãn Tư rời đi.
Chốc lát sau, dưới lầu truyền lên tiếng khởi động của ô tô, Trương Sùng Quang lặng lẽ lắng nghe.
Thật ra Hoắc Doãn Tư thường đến đây, nhưng dạo này phải một tuần cậu mới đến một lần, trước kia cứ một, hai ngày cậu sẽ đến, vừa tới thăm anh vừa tới chọc tức anh.
Lúc đầu Trương Sùng Quang cực kỳ phản kháng, bởi vì làm gì có người đàn ông nào thích vết thương của mình bị bại lộ trước mặt người khác, nhưng lâu dần, anh cũng quen.
Những lúc bác sĩ xoa bóp cho anh, Hoắc Doãn Tư cũng sẽ ở bên cạnh, không làm gì thì cũng ngồi đó.
Nhưng Trương Sùng Quang vẫn không quay về nhà họ Hoắc.
Anh từng nói anh và Hoắc Tây đã chia tay, vậy thì hãy chia tay triệt để đi.
Bây giờ cô cũng muốn tìm một người khác, anh trở về như vậy thì sẽ như thế nào?
Trương Sùng Quang không ra ngoài suốt một tuần.
Cũng không phải vì chân đau, anh không muốn đi ra ngoài thôi, chỉ muốn ngồi đợi ở trong nhà. Một tuần sau, công ty có một buổi ký kết hạng mục cực kỳ quan trọng, anh phải dự họp.
Địa điếm là câu lạc bộ thương mại cao cấp.
Tổng Giám đốc công ty đối phương là người phương Bắc, cực kỳ hào sảng, ký hợp đồng xong còn muốn uống vài chén rượu nữa.
Thư ký Tần muốn cản, Trương Sùng Quang ngăn lại.
Anh uổng hết hai ly Champagne mà mặt không đối sắc, mỉm cười: “Tống Giám đổc Vương, cơ thế của tôi không tốt, chỉ có thế uổng được từng đó thôi, xin thứ lỗi!”
Tổng Giám đốc Vương cũng uống sạch hai chén rượu trắng, vỗ vai Trương Sùng Quang, nói: “Tôi biết chân của Tổng Giám đốc Trương bất
tiện, nhưng không ngờ Tổng Giám đốc Trương lại hào phóng như vậy, tôi kết người bạn này rồi đấy.”
Sắc mặt thư ký Tân không tốt.
Trương Sùng Quang hơi mỉm cười, nhưng trong lòng đã vỡ nát, đặc biệt là lúc anh ngồi lên xe lăn đế rời đi, Tổng Giám đốc Vương đã say mèm còn phải đấy xe cho anh nữa.
Trương Sùng Quang lịch sự nói lời từ chối.
Tắt điện thoại, mắt thư ký Tần đỏ bừng, cô ấy thấp giọng nói: “Sau này chúng ta không cần hợp tác với loại người đó nữa, không có một tí chừng mực nào.”
Trương Sùng Quang nói mà không tỏ biểu cảm gì: “ông chủ kia nhiều tiền và hống hách nhờ than đá, không có đầu óc, là người dễ bị lừa tiền nhất! Không hợp tác với ông ta chính là tốn thất của chúng ta.”
Thư ký Tân định nói thêm gì đó nhưng Trương Sùng Quang đã ngăn cô ấy lại: “Đừng nhắc lại chuyện này nữa, hợp đồng đã ký rồi.”
Thư ký Tần tỉnh táo lại: “Là tôi vượt quá giới hạn.”
Trương Sùng Quang không trách móc nặng nề, lúc chuẩn bị rời đi, anh bỗng dưng thấy hoắc Tây.
Cò và một người đàn ông đi từ bên ngoài
vào, nhìn là biết đi cùng nhau.
Người đàn ông chưa tới bốn mươi tuổi sở hữu khí chất tao nhã, khuôn mặt cũng không tầm thường, đi với Hoắc Tây cực kỳ xứng đôi… Tim Trương Sùng Quang đập mạnh, chẳng lẽ đây là đổi tượng hẹn hò của Hoắc Tây sao?
Nhanh như vậy…
Ngón tay của anh cuộn tròn lại, sợ Hoắc Tây nhìn thấy mình, anh nói với thư ký Tần: “Đấy tôi sang bên kia đi, tôi muốn…hút một điếu thuốc.”
Thư ký Tần cũng nhìn thấy, môi của cô ấy mấp máy, nhưng một lát sau vẫn đấy cấp trên sang lối đi nhỏ.
Khoảng cách chỉ hơn mười mét mà như nghìn cân.
Cô ấy thậm chí còn muốn khóc.
Chiếc xe lăn dừng lại, cô ấy nghẹn giọng hỏi: “Tống Giám đốc Trương, thật ra ngài có thể nói với luật sư Hoắc…”
“Nói cho cô ấy biết cái gì? Nói cho cô ấy biết tôi trở thành kẻ tàn phế vì bảo vệ cô ấy sao, rồi lại để cô ấy thương xót tôi… Khiến cô ấy ở bên cạnh, hầu hạ một kẻ tàn phế, đế cô ấy lau chùi cơ thể tàn tật này mỗi ngày sao?
Trương Sùng Quang nói bằng giọng chế nhạo, trái tim run rẩy.
Thư ký Tần không khống chế được bản thân
mình, đi sang một bên.
Trương Sùng Quang lấy một điếu thuốc lá, thật ra anh không thể hút thuốc, vì hút sẽ khiến chân anh đau thêm. Nhưng có những lúc không thế nhịn được, ví dụ như hiện tại, anh cần một điếu thuốc.
Vừa nãy, anh đã thấy Hoắc Tây ở bên người khác.
Cảm giác tự ti dâng lên cực điếm.
Trương Sùng Quang từng là kẻ kiêu ngạo tới nhường nào, nhưng bây giờ lại trốn tránh như rùa đen rụt đầu trong vỏ, không dám đi ra… Thật đáng cười, lại hoanq vắnq.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK