Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Ôn Noãn tỉnh lại đã là giữa trưa.

Trong căn hộ, điều hòa bật không quá lớn, nhiệt độ ấm áp vừa phải.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ở phòng khách, tiếng đi rất khẽ, nếu không nghe kỹ thì không thể nhận ra được.

Ôn Noãn vội vàng ngồi dậy.

Không ngờ người xuất hiện trong nhà cô lại là thư ký Trương bên cạnh Hoắc Minh, theo sau còn có bác sĩ.

Thấy Ôn Noãn đã tỉnh, thư ký Trương nhẹ nhàng nói: "Nghe nói cô bị bệnh nên luật sư Hoắc bảo tôi gọi bác sĩ tới khám cho cô! Nếu không phải hôm nay anh ấy có hội nghị quan trọng thì đã đích thân tới đây ."

Ôn Noãn còn hơi choáng váng, bây giờ lại càng thêm xấu hổ.

Không ai biết rõ chuyện của cô và Hoắc Minh hơn thư ký Trương, thậm chí khi cô ở lại căn hộ của Hoắc Minh đêm giao thừa, thư ký Trương hẳn đã nghe được rất nhiều thứ!

Ôn Noãn cố phớt lờ những suy nghĩ đó trong đầu.

Cô khàn giọng mở miệng: "Chắc là bị cảm thôi, không phải chuyện to tát gì!"

Thư ký Trương mỉm cười: "Nhưng luật sư Hoắc rất đau lòng!"

Ôn Noãn càng xấu hổ thêm.

Bác sĩ đi cùng nói rất ít, sau khi kiểm tra một lượt thì tiêm cho Ôn Noãn một mũi rồi rời đi.

Trong căn hộ chỉ còn lại hai người đã quen nhẵn mặt nhau!

Thư ký Trương là người kỳ cựu trong công việc, dù bầu không khí có xấu hổ đến mức nào chăng nữa, cô ấy cũng có thể giả vờ như không, hơn nữa không những không hề mất tự nhiên mà còn đeo tạp dề lên, cười nói: "Bị bệnh không ăn đồ dầu mỡ được, để tôi nấu chút cháo cho cô nhé! Tôi thấy trong tủ lạnh vẫn còn hoa bách hợp."

Ôn Noãn cảm thấy việc này làm phiền người ta quá

Thư ký Trương nhẹ nhàng đỡ cô xuống giường, nói tiếp: "Luật sư Hoắc không yên tâm để người ngoài đến đây, đúng lúc hôm nay tôi xin nghỉ nửa ngày, lát nữa có thể về sớm đón con trai tan học ."

Ôn Noãn cười cười.

Cô biết thư ký Trương là người đáng tin cậy bên Hoắc Minh, cho nên nói chuyện rất cẩn thận.

Thư ký Trương vừa nấu cháo vừa trò chuyện với cô, đều là một vài chuyện sau khi Ôn Noãn và Hoắc Minh chia tay, cuối cùng cô ấy mới nhẹ giọng thở dài: "Ôn Noãn, nửa năm nay luật sư Hoắc chẳng vui vẻ gì."

Cô ấy biết mâu thuẫn giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh, trong lòng cũng rất áy náy.

Nếu đêm đó cô ấy không nhờ Ôn Noãn đưa tài liệu giúp mình, thì có lẽ bọn họ đã không đến mức cãi nhau rồi chia tay như vậy, nhưng là một người phụ nữ, cô ấy lại thấy may mắn vì hôm đó Ôn Noãn đã đi, nếu không bọn họ sẽ giống như rất nhiều cặp vợ chồng khác, cưới nhau nhưng không thể đi với nhau đến cùng…

Thư ký Trương nói rất nhiều…

Ôn Noãn vừa uống cháo, từ từ nói: "Cô không cần tự trách mình làm gì! Quan hệ giữa tôi và anh ấy chưa bao giờ vì người khác tác động lên cả, thậm chí cũng không hoàn toàn vì Kiều An, khi đó Kiều An cứ tự cắt cổ tay hết lần này đến lần khác, nhưng chúng tôi vẫn không hề chia tay! Vậy nên… vấn đề là do bản thân chúng tôi mà thôi."

Hoắc Minh sẵn lòng kết hôn, nghĩa là anh sẽ giống như tất cả những người thuộc xã hội thượng lưu khác.

Mong muốn lấy một người vợ đàng hoàng, sinh ra người thừa kế!

Anh thích cơ thể của cô, anh có thể chung thủy với cô đến khi nào anh còn thích cơ thể này, thế nhưng khi hết hạn sử dụng sẽ thế nào, không ai biết chắc được.

Cô không biết, anh càng không biết…

Nhưng thứ mà Ôn Noãn muốn lại là hai người có thể bên nhau suốt đời!

Cô chưa bao giờ to gan, không sợ trời không sợ đất mà yêu một ai thế cả, khát khao được ở bên ai đến vậy, nhưng cô nghĩ, sau này sẽ không bao giờ lặp lại chuyện đó nữa!

Những cái mà anh làm đã khiến cô sợ!

Ôn Noãn chưa từng nói điều này.

Thật ra giữa cô và anh không hề có đúng sai, cũng không có cái gọi là tha thứ, chỉ là tình cảm của cô dần phai nhạt mà thôi.

Hiện giờ đã đến thời hạn một năm.

Anh đối xử với cô thế nào, cô sẽ chấp nhận như thế ấy, nhưng chắc chắn cô phải bảo vệ cho nội tâm của chính mình.



Bốn giờ rưỡi chiều, thư ký Trương rời đi.

Tám giờ tối, Hoắc Minh gọi điện thoại cho cô, Ôn Noãn không giả vờ làm gì, bấm nhận điện thoại.

Qua điện thoại, giọng nói của Hoắc Minh nhẹ nhàng: "Thấy khỏe hơn chưa?"

Ôn Noãn “ờ” một tiếng: "Cảm ơn anh để thư ký Trương đến chăm sóc tôi!"

Một khoảng im lặng ngắn ngủi giữa hai đầu điện thoại.

Hoắc Minh cười cười: "Có muốn anh tới không? Anh vừa tan làm, có thể mua đồ ăn đến cho em… Tối nay có buổi hòa nhạc, tiếc là em bị bệnh nên không đi xem được, chúng ta ngồi ở nhà xem live nhé?"

Ôn Noãn biết ý của anh.

Anh đang cố thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ, muốn yêu đương như những cặp nam nữ bình thường.

Cô không hề có ý định đó.

Chỉ là cô không thể làm mích lòng anh, đành hàm hồ nói: "Tôi thấy không khỏe, muốn ngủ một giấc, cuối tuần đi, cuối tuần tôi ở với anh."

Hoắc Minh không nói chuyện.

Ôn Noãn cũng không nói gì.

Giữa bọn họ có một sự im lặng quỷ dị, cuối cùng vẫn là Hoắc Minh mở miệng trước: "Nếu thấy không khỏe thì nghỉ ngơi sớm đi!"

Ôn Noãn gật đầu, cúp điện thoại.

Bên kia, Hoắc Minh cầm di động, ngồi trên chiếc Maybach màu đen, đèn đường hắt vào sườn mặt anh để lại một vùng bóng tối mờ mờ… Anh đang ở ngay dưới lầu căn hộ của Ôn Noãn.

Cô không muốn anh lên đó.

Hoắc Minh mở cửa xe bước xuống, ôm một túi to trong tay, đều là đồ ăn mà con gái thích.

Đương nhiên còn có một phần là đồ vệ sinh cá nhân.

Cho đàn ông.

Vốn dĩ anh định ở lại qua đêm chăm sóc cô, đáng tiếc là cô không muốn!

Hoắc Minh chưa bao giờ là kiểu đàn ông làm gì cũng không nói không rằng, nếu anh muốn đến đây, không lý nào lại không nói cho cô biết, nhưng anh luôn là người cẩn thận dè dặt, nên đành để cái túi to kia xuống trước cửa nhà cô…



Sáng hôm sau, Ôn Noãn mở cửa dắt Tiểu Bạch đi dạo.

Khi mở cửa lại thấy hai cái túi to, cô đoán là Hoắc Minh để lại, vì thế liền cầm lên xem từng cái một.

Đồ ăn vặt,

Dao cạo râu, áo choàng tắm, dép lê, đồ lót nam,…

Ôn Noãn không nói nên lời.

Cô để hai túi đồ xuống, giả vờ như không biết, không có chuyện gì xảy ra .

Quả thật cô đã đặt ra thời hạn một năm với anh, nhưng cô không cho phép anh xâm phạm đến sinh hoạt cá nhân của cô, cô cũng không chuẩn bị những thứ này cho anh dùng!

Lúc cô xuống lầu đi làm, Chu Mộ Ngôn không đến đón.

Ôn Noãn không thể tự lái xe nên đành bắt xe đến phòng nhạc, cũng may là có người khác đang ở phòng nhạc.

Kể từ hôm đó, Chu Mộ Ngôn bắt đầu chiến tranh lạnh với cô.

Không chịu lái xe cho cô, cũng không chịu đến gặp cô!

Ôn Noãn không ép cậu ta, nên cô tuyển thêm một tài xế nửa, nhưng cô lo cho hướng đi của cậu ta, biết cậu ta không chơi bời lêu lổng mà đang cố gắng làm việc, dì Nguyễn kể mỗi đêm cậu ta đều sẽ về ngủ sớm mới khiến cô yên tâm lại.

Hôm nay, rốt cuộc Chu Mộ Ngôn chịu đến gặp cô.

Nhưng thái độ vẫn lạnh như băng.

Ôn Noãn lật xem báo cáo, lạnh nhạt nói: "Cậu cứ phải mang cảm xúc theo khi làm việc như vậy sao?"

Ánh mắt Chu Mộ Ngôn cực kỳ hung hãn.

Cậu ta trừng cô chằm chằm, như thể muốn trừng ra một thứ gì đó lên mặt cô, người phụ nữ này… người phụ nữ này thật không biết điều!

Ôn Noãn đọc xong liền cho cậu ta ra ngoài!

Chu Mộ Ngôn rời đi, nhưng ra ngoài lại không chịu nổi nữa, hung hăng đấm mạnh vào tường… Thậm chí còn ném một viên thuốc nhỏ trong tay xuống đất, nghiền ra thành từng mảnh!

Ôn Noãn đi tới, im lặng nhìn cậu ta.

Chu Mộ Ngôn cứng ngắc xoay người lại, vẫn trừng mắt với cô, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ đau thương.

Ôn Noãn bình thản nói: "Chu Mộ Ngôn, trên đời này có rất nhiều thứ, không phải cậu muốn là có thể đạt được … Hơn nữa, cậu có bao giờ nghĩ tới việc sau khi có được thì xử lý thế nào không?

Sau lưng Chu Mộ Ngôn toát một tầng mồ hôi lạnh.

Cô đã biết …

Ôn Noãn cúi đầu nhìn viên thuốc nhỏ màu đỏ kia, nhẹ giọng nói: "Quét sạch sẽ, đừng để bị người khác thấy! Nếu cậu cảm thấy ở đây không vui, vậy thì quay về thành phố H đi!"

Chu Mộ Ngôn cứng đờ người.

Cậu ta biết mình nên rời đi, nhưng lại cảm thấy nếu bản thân rời đi thì chẳng khác nào đã bỏ cuộc, trở thành kẻ thua cuộc rõ mười mươi, vậy thì tên họ Hoắc kia sẽ vui vẻ cười suốt ba ngày mất!

Sói nhỏ cứng đầu cứng cổ: "Tôi không đi! Ông đây kiểu gì phải lập ra sự nghiệp của riêng mình, để cho cô nhìn xem, để cô hối hận vì đã không chọn ông đây!"

Ôn Noãn biết cơn giận của cậu ta đã qua .

Cô mỉm cười: "Xét thấy biểu hiện gần đây của cậu, tiền lương tháng này bị trừ mười hai ngàn tệ."

Sói nhỏ chửi tục trong đầu!

Cậu ta biết người phụ nữ này mồm miệng độc ác, tâm địa cũng xấu xa, chẳng khác gì học dáng vẻ của tên họ Hoắc kia, đều là tư bản tiêu chuẩn!

Cậu ta hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Buổi chiều, Ôn Noãn nhận được điện thoại của Chu Truyền Nhân, nói rằng con trai ông đã hiểu chuyện hơn rất nhiều: "Mộ Ngôn nói một năm nữa sẽ quay về Chu Thị làm việc, Ôn Noãn… Chú rất biết ơn con!"

Ôn Noãn nói vài câu khách sáo.

Cô cũng không từ chối những lợi ích mà Chu Truyền Nhân đã hứa… Đùa thôi, con trai cưng của ông ta gần như nổi điên lên, phải dùng tới thuốc, nên cô đành phải nhận lấy những thứ ông ta khăng khăng đưa đến.

Giải quyết xong sói nhỏ, tâm trạng Ôn Noãn thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng tâm trạng vui vẻ này chẳng kéo dài được bao lâu thì Hoắc Minh gọi điện tới, tiếng cười của anh truyền đến từ đầu kia điện thoại: "Lát nữa anh sẽ tới đón em! Đến biệt thự của anh nhé? Hiện giờ anh đang ở đó!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK