Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên người cô vẫn là bộ váy tiệc tối, xinh đẹp tao nhã, lúc này cô không nhìn ngoài cửa sổ xe nữa.

Cô nói rất nhẹ nhàng: "Nếu tôi nói có phiền phức, ông sẽ không xuất hiện nữa sao?"

Mấy lời này mang theo mấy phần tức giận.

Yết hầu Lục Khiêm khẽ động đậy, ông từ từ dừng xe trước ngã tư đèn đỏ, xoay đầu nhìn cô.

Minh Châu bực bội, không chịu nhìn ông.

Ông vô thức dịu giọng lại: "Sao lại giận anh nữa rồi?"

Minh Châu cúi đầu nghịch nghịch móng tay: "Không có chuyện đó."

Lục Khiêm im lặng nhìn cô chăm chú, trong mắt có vẻ dịu dàng khó tin, một lúc lâu sau mới nói: "Là bởi vì cô Hồ sao? Nếu em không vui, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa! Thật ra, anh và cô ta chỉ là bạn cũ mà thôi, đã không có gì nữa rồi!"

Mắt Minh Châu đỏ lên.

Giọng cô hơi trầm xuống: "Lục Khiêm, ông đừng nói những lời mập mờ như vậy! Cô Hồ hay cô Lam cũng không liên quan gì đến tôi, ông muốn xử lý thế nào cũng là việc riêng của ông! Còn tôi, tôi chỉ muốn bắt đầu lại cuộc sống của mình một lần nữa, ông muốn tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây?"

"Anh biết rồi! Sau này sẽ không nhắc lại nữa." Lục Khiêm vẫn dịu dàng trả lời.

Minh Châu mệt chết đi được.

Cô thấy nếu mình so đo với Lục Khiêm, cũng chỉ giống như dùng tay không đấm vào bông gòn, hoàn toàn chẳng khiến người ta khó chịu được bao nhiêu, nhưng chỉ cần ông ấy nói vài câu, đã khiến cô bối rối không thôi.

Mọi chuyện không nên thế này, ít nhất cô và Lục Khiêm không nên như thế này.

Cô không nói thêm gì nữa.

Cũng may đèn xanh sáng lên, không quá xấu hổ.

Lục Khiêm luôn quan tâm bệnh tình của con mình, chuyện tình cảm đành đặt sang một bên.

Hai người vội vàng đến nhà chính nhà họ Hoắc.

Trong phòng khách xa hoa, Hoắc Chấn Đông mặc áo ngủ, bế cháu gái nhẹ nhàng đung đưa, chỉ sợ bé con giật mình tỉnh dậy.

Vẻ mặt cực kỳ đau lòng.

Bà Hoắc cầm một bình sữa nhỏ, cũng đang lo lắng hết mực.

Thất Lục Khiêm và Minh Châu đã về, Hoắc Chấn Đông lập tức đưa đứa nhỏ sang cho Lục Khiêm, sau đó nói với hai người: "Hai người làm bố mẹ mà ra ngoài chơi vui vẻ quá nhỉ, để con nhỏ ở nhà lên cơn sốt, khóc lóc đòi bố đòi mẹ! Hai người chăm sóc con bé còn không bằng Tiểu Thước Thước nữa!"

Lục Khiêm bế cô bé, chạm vào trán con.

Ông áp trán mình vào con bé, hôn hôn, không phản bác gì.

Hoắc Chấn Đông ôm vợ mình, lên lầu ngủ.

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U, nhẹ nhàng dỗ dành, cô bé sốt nên rất khó chịu, cọ cọ trong lòng bố, còn lúng búng nói thầm gì đó.

Tiểu Thước Thước đứng ở một bên, lo lắng đến mức đi vòng vòng.

Lục Khiêm chỉ dịu dàng dỗ con.

Ông ngước mắt lên nhìn Minh Châu, mềm giọng nói: "Em thay váy trước đi, lát nữa còn phải dỗ con ngủ."

Minh Châu khe khẽ kiểm tra con gái.

May mà sốt không quá cao.

Cô lên lầu thay quần áo, Lục Khiêm đang ở dưới ngọn đèn pha lê, ôm Tiểu Lục U.

Cô bé dường như tỉnh dậy.

Nhận ra bố mình, cô bé liền mở to mắt, mong mỏi nhìn ông.

Lục Khiêm không nhịn được lại hôn vài cái.

Tiểu Thước Thước cong môi cười.

Lục Khiêm ngồi xuống ghế sô pha, để Lục Thước ngồi cạnh mình, cậu bé miễn cưỡng ngồi xuống, ông dịu giọng hỏi: "Ngày mai con phải đến trường, sao vẫn chưa ngủ?"

Lục Thước nâng cằm: "Ngày mai là chủ nhật."

Lục Khiêm định nói, mai có là chủ nhật cũng nên ngủ sớm, nhưng đã hai ngày chưa gặp cậu nhóc, nên cũng không kiên trì bảo cậu đi ngủ.

Ông đưa bình sữa cho cậu bé: "Pha sữa cho em gái đi, hai muỗng sữa bột, 60 ml nước."

Thước Thước cầm lấy bình sữa, nhanh chóng chạy đi.

Nhưng cậu bé dừng bước, quay lại nhìn Lục Khiêm.

Đêm khuya, đèn pha lê sáng tỏ.

Người đàn ông mặc bộ u phục đen trắng, đẹp hệt như người bố trong ký ức của cậu bé, đang ngồi trong nhà dỗ em gái, hẳn là ông ấy sẽ không đi nữa phải không?

Khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Tiểu Thước Thước lập tức nhăn lại.

Thật lâu sau, cậu bé mới nhỏ giọng hỏi: "Bố sẽ không đi nữa chứ?"

Đột nhiên Lục Khiêm ngước mắt lên.

Ông kinh ngạc nhìn chằm chằm con trai mình, ánh mắt đan xen phức tạp, giọng Tiểu Thước Thước càng lúc càng nhỏ: "Nếu bố nói không đi, con sẽ tiếp tục gọi bố là bố."

Lục Khiêm khẽ nói: "Thước Thước, bố sẽ không đi!"

Lục Thước khịt mũi rồi đi pha sữa bột.

Lúc quay lại, mắt và mũi cậu bé đều hồng hồng cả lên, Lục Khiêm cảm thấy rất có lỗi với cậu bé.

Lúc ông cho Tiểu Lục U uống sữa, Lục Thước vẫn luôn ở bên cạnh ông.

Lúc này, Minh Châu xuống lầu liền thấy cảnh này, cô lặng lẽ nhìn hai giây.

Tiểu Lục U nằm gọn trong vòng tay Lục Khiêm, ôm bình sữa nhỏ, từ từ uống.

Dáng vẻ như sắp chìm vào giấc ngủ.

Minh Châu bước tới, khẽ nói: "Con bé thật sự rất thích ông."

Lục Khiêm cười nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK