Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi cô đã cởi được một nửa số cúc áo.

Cơ thể cô không nhịn được mà run rẩy, dường như khó có thể tiếp tục.

Hoắc Doãn Tư đứng cách cô một bước chân, đôi mắt đen nhánh của cậu không có một chút độ ấm, như thể đang nhìn một người phụ nữ xa lạ đã phản bội cậu, còn kèm theo một chút khinh bỉ.

Với xuất thân của cậu, nếu không phải cậu luôn giữ mình trong sạch.

Cảnh tượng này, sợ là đã diễn ra hàng trăm lần.

Nhưng cậu chưa từng, đối với chuyện tình cảm, mặc dù cậu không thể nói là trong sáng sạch sẽ, nhưng thực sự khá kén chọn.

Chưa từng có người có thể lọt vào mắt cậu, ngoại trừ An Nhiên.

Thế nhưng hiện tại người phụ nữ này đang đứng trước mặt cậu, cởi bỏ quần áo, khóc.

Cô tình nguyện bán cho cậu cũng không đồng ý kết hôn với cậu, cùng cậu sinh con đẻ cái.

“Đủ rồi!”

Hoắc Doãn Tư đột ngột lên tiếng, cậu nhìn thẳng vào An Nhiên, mà hay bàn tay trắng nõn của cô đang ôm lấy cơ thể mình, toàn thân vẫn còn run rẩy.

Cậu chăm chú nhìn cô hồi lâu, lên tiếng: “Hoắc Doãn Tư tôi không đến mức ngay cả một người phụ nữ làm ấm giường cũng không tìm được!”

Cậu nghiêng người, chậm rãi gẩy tàn thuốc trên đầu điếu thuốc vào gạt tàn.

Động tác rất chậm rãi.

Vẻ mặt cậu cũng như thể đang suy nghĩ gì đó.

Cuối cùng, cậu đứng thẳng người lên, nói bằng một giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Đồng hồ tặng cho cô! Coi như món quà cảm ơn mấy ngày hôm nay đã ở cùng tôi, còn về những chuyện khác thì… Quên đi!”

Nói xong, cậu cười nhạt.

Cậu khi cười lên thực sự rất đẹp trai, ngay cả khi cậu đang kiềm chế cơn tức giận.

An Nhiên tham lam mà chăm chú ngắm nhìn cậu.

Hoắc Doãn Tư đã quay lưng lại với cô, giọng nói bị ép xuống cực thấp: “Cút! Đừng để tôi gặp lại cô lần nữa! Nếu lại nhìn thấy cô, tôi thực sự không biết mình sẽ làm gì với cô đâu!”

Một lúc lâu sau, An Nhiên vẫn không có động tĩnh.

Không phải không muốn, mà là không cử động được!

Hoắc Doãn Tư đợi một lát, cậu vẫn không xoay người, nhắc lại một lần nữa: “Cút! Có nghe thấy không!”

“Được!”

Giọng An Nhiên có chút thẫn thờ, một lúc lâu sau cô mới nhặt quần áo trên mặt đất lên, mặc từng thứ lên người mình.

Tay cô lúc này thậm chí còn run rẩy hơn cả khi cởi quần áo.

Bởi vì cô biết, bọn họ đã kết thúc rồi.

Rất sớm thôi, cậu sẽ rời khỏi thành phố W, rời khỏi thế giới của cô, rời khỏi tầm mắt cô.

Có lẽ cả đời này, cô cũng không gặp lại cậu nữa.

Sau vài phút ngắn ngủi mà tưởng như dài đằng đẵng, cuối cùng cô cũng mặc xong quần áo, chậm rãi đi tới trước mặt cậu, giọng khàn khàn: “Cảm ơn!”

Nhưng Hoắc Doãn Tư chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái.

Cậu chỉnh lại cúc áo sơ mi, mở cửa ra trước mặt cô, thư ký Nghiêm đang đứng ngoài cửa.

Thấy cánh cửa mở, hình như chị còn thở phào nhẹ nhõm.

“Tổng Giám đốc Hoắc!”

Hoắc Doãn Tư bước ra khỏi phòng khách sạn, bỏ lại một câu: “Lập tức xuất phát, chuyển cuộc họp tới ba giờ chiều nay.”

Thư ký Nghiêm gật đầu.

Chị lại nhìn về phía An Nhiên, ánh mắt vô cùng khó diễn tả.

Thư ký Nghiêm rất hiếm khi phạm lỗi sai trong công việc, lần này chính là một lần trong số đó, cấp trên đã vào thang máy đi xuống tầng, chị vẫn ở lại, thở dài một hơi, vào phòng.

Chị hỏi An Nhiên: “Sao em lại chọc Tổng Giám đốc Hoắc tức giận rồi? Tính tình ngài ấy hơi khó chiều, nhưng ngài ấy thật lòng thương em mà.”

Chị luôn cảm thấy An Nhiên có nỗi niềm gì đó khó nói.

Không thì sao có thể như vậy?

An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có khó gì cả, là tự em không thể hòa hợp với anh ấy thôi.”

Tay cô run rẩy, lấy chiếc đồng hồ kia ra khỏi túi áo.

Thực ra cô muốn giữ nó lại làm kỷ niệm, nhưng thứ này quý giá như vậy, cô nhìn về phía thư ký Nghiêm: “Cái này trả lại cho anh ấy, em mà giữ sợ anh ấy sẽ trả thù.”

Thư ký Nghiêm càng nhìn càng không hiểu nổi.

Cuối cùng, chị vẫn nhận lấy chiếc đồng hồ kia, thở dài: “Sau này nếu có gặp khó khăn gì thì tới tìm chị.”

An Nhiên lại thấy mũi cay cay.

Cô ừ một tiếng, sau đó cũng chậm rãi đi ra ngoài, thế nhưng sau khi ra ngoài rồi cô lại không nhịn được mà quay đầu lại… Ngắm nhìn nơi cô đã sống những ngày ngọt ngào.

Cả đời này, cô sẽ không thể quên được cậu

An Nhiên rời khỏi khách sạn.

Cô không có nơi nào để đi, sau khi ra ngoài, một người đàn bà bất chợt bước xuống từ một chiếc taxi màu xanh lam, nhìn thấy An Nhiên liền gọi một tiếng.

An Nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy đó chính là mẹ của Tân Bá Lai.

Cũng chính là mẹ nuôi của cô.

Mẹ Tân nhìn An Nhiên bằng ánh mắt đầy thù hận, thế nhưng bây giờ đang ở trên đường, bà ta cũng không tiện nổi giận.

Cuối cùng hai người hẹn nhau ở một quán ăn nhỏ.

Bàn ăn đầy dầu mỡ, chén trà cũng không sạch sẽ, thấy nhưng không ai có tâm trạng quan tâm những thứ đó.

Mẹ Tân nói thẳng: “Sức khỏe của Bá Lai không tốt, cần có người ở bên cạnh chăm sóc, có mày đi chăm sóc thằng bé, tao với bố thằng bé cũng yên tâm.”

An Nhiên chỉ ngồi im lặng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, không có một chút màu máu.

Mẹ Tân thấy cô không lên tiếng, không khỏi lại lớn tiếng: “An Nhiên, tao đang nói chuyện với mày đấy mày có nghe thấy không hả? Nếu không phải năm đó có bọn tao nhận nuôi mày, mày có thể có được ngày hôm nay không? Tao nói cho mày biết, mày ấy, cả đời này đều là người hầu của nhà họ Tân bọn tao, mày đừng nghĩ tới việc bỏ lại Bá Lai để trèo cao!”

Người đàn bà đột nhiên cười lạnh: “Mấy ngày nay mày phục vụ trên giường thằng họ Hoắc kia chắc kiếm được không ít tiền! Lấy ra đi, bọn tao đang chuẩn bị đổi một căn nhà lớn hơn cho Bá Lai, đúng lúc số tiền này được phát huy công dụng của nó.”

“Không có tiền!”

“Thưa dì, mọi người nhận nuôi tôi, tôi đã dùng tám trăm nghìn kia để thanh toán hết nợ nần rồi.”

“Về phần A Tân, tôi không thích anh ta!”

……

Một cái tát leo thẳng vào mặt An Nhiên.

An Nhiên không buồn không giận.

Từ nhỏ, cô đã bị người đàn bà trước mặt đánh vô số lần, trước đây Tân Bá Lai sẽ lén lút bôi thuốc cho cô, thế nhưng sau khi trưởng thành, anh ta cũng biến thành người tổn thương cô.

Làm sao có thể có tình cảm?

Mẹ Tân cao giọng: “Mày cho rằng mày ngủ cùng với một thằng đàn ông có tiền là thân phận của mày sẽ cao quý hơn hả? An Nhiên, mày với mẹ mày thật giống nhau, đều là đồ đê tiện!”

Bà ta bắt đầu lục lọi hành lý của An Nhiên.

Thế nhưng bà ta đã lật tung đống hành lý lên cũng không tìm thấy được bao nhiêu tiền, chỉ lôi ra được mấy chục nghìn tệ.

Ngoài ra, thứ đáng giá nhất trong đống đồ còn lại chính là một bộ mỹ phẩm dưỡng da, còn cả mấy món trang sức không đáng tiền, cầm đi bán cũng không được quá một trăm nghìn tệ.

Cổ họng người đàn bà căng chặt: “Mày đi ngủ với đàn ông mà chỉ được có từng này!?”

Mẹ Tân thẳng tay ném lọ kem dưỡng da tay có vẻ tầm thường nhất kia vào thùng rác.

“Toàn mấy thứ đồ chẳng đáng mấy đồng!”

Bà ta như phát điên túm lấy tóc An Nhiên, điên cuồng muốn đập đầu cô vào tường.

Hai mươi năm trời vẫn như vậy, con nhóc khốn nạn này đúng là thiếu đòn.

Người đàn bà đã đánh nhiều đến thuận tay từ lâu.

Thế nhưng lúc này đây, bà ta lại không thể thực hiện được ý định của mình. An Nhiên mạnh mẽ đẩy bà ta ra, cô thậm chí còn điên cuồng hơn cả mẹ Tân, cô túm lấy tóc của người đàn bà, hung ác đập về phía tường, trong giọng nói khàn đặc của cô còn kèm theo cả tiếng khóc.

“Tôi thì có gì sai!”

“Tôi có thể lựa chọn sự ra đời của mình sao? Tôi thích một người thì có gì sao, anh ấy tốt hơn các người hàng nghìn hàng vạn lần.”

……

Người kia hận cô vô cùng, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không nỡ làm tổn thương cô.

Trong mắt An Nhiên tràn ngập nước mắt.

Người đàn bà bị cô đánh tới choáng váng, trước mắt đầy sao, trên trán đẫm máu, chậm rãi ngồi xổm xuống.

An Nhiên lại không thể quan tâm đến bà ta.

Toàn thân cô đều đang run rẩy, cô cũng ngồi xổm xuống, nhặt lại lọ kem dưỡng da tay từ trong thùng rác, dùng quần áo của mình cẩn thận lau từng tí một.

Cô khóc, khóc vô cùng đau lòng.

Hơn hai mươi năm, cho dù cô bị đối xử bất công tới mức nào đi chăng nữa, cô cũng chưa từng phản kháng.

Bởi vì Tân Bá Lai sẽ đưa thuốc cho cô.

Sau này cô mới biết, tất cả những điều tốt đẹp đó cũng đều có điều kiện, giống như mẹ Tân đã nói rằng gia đình họ nuôi lớn cô, tất cả của cô đều là của nhà họ Tân, mỗi một đồng tiền mà cô kiếm được đều phải tiêu cho Tân Bá Lai.

Bọn họ đều nói đây là số mệnh của cô.

Mạng của cô không đáng tiền, thế nhưng một cọng rơm cuối cùng đè nén cô chính là lọ kem dưỡng da tay mà Hoắc Doãn Tư đã tặng.

Mãi đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

An Nhiên vẫn đang ôm lọ kem dưỡng da tay kia, ngơ ngẩn đờ người ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK