Buổi tối trước khi đi ngủ, dì Nguyễn chườm nóng chân cho Ôn Noãn.
Bà ấy cầm chân Ôn Noãn rồi dịu dàng nói: “Phải chăm sóc thật tốt, đừng để lại di chứng!”
Ôn Noãn vờ như không có việc gì: “Chỉ là một vết thương nhỏ, đâu nghiêm trọng như thế được!”
Dì Nguyễn thấy cô đã có thể từ từ đi lại nên cũng không nghĩ nhiều.
Bà ấy tiếp tục chườm nóng cho Ôn Noãn, đến khi sắp làm xong mới do dự nói: “Hoắc Minh đã ở dưới lầu cả buổi rồi, con có muốn gặp không?”
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Mấy ngày nữa hãy tính! Bây giờ con không có tâm trạng.”
Dì Nguyễn không ép buộc cô.
Bà ấy xoa đầu Ôn Noãn: “Mẹ không biết hai đứa xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần con quyết định thì mẹ đều ủng hộ... Tìm đối tượng thì chọn cho kỹ, người này không được còn có người sau! Dựa vào điều kiện của con gái mẹ, chắc chắn có thể chọn được người vừa lòng.”
Khi nghe bà ấy nói xong, cô khẽ cười.
Dì Nguyễn thoáng yên tâm.
…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày cúng tuần đầu* của Ôn Bá Ngôn, chân Ôn Noãn cũng gần hồi phục.
*Cúng tuần đầu: Ngày cúng tuần đầu tiên (cúng 7 lần) của lễ cúng 49 ngày.
Cô cùng dì Nguyễn đi viếng.
Mùa xuân tươi đẹp, hoa nở muôn nơi.
Trước bia mộ của Ôn Bá Ngôn và Lục Tiểu Mạn đặt một bó hoa bách hợp tươi mới.
Dì Nguyễn đoán là Kiều Cảnh Niên tặng, bà ấy liếc nhìn Ôn Noãn, Ôn Noãn vô cảm ném bó hoa sang một bên rồi đặt lên một bó hoa cúc dại nhỏ!
Dì Nguyễn khe khẽ thở dài.
…
Họ ở nghĩa trang rất lâu, lúc đi ra cũng gần giữa trưa.
Một chiếc Bentley vàng kim dừng trước cổng nghĩa trang. Hoắc Minh dựa vào xe hút thuốc, tuy đứng trong làn gió xuân tươi đẹp, nhưng quanh anh lại có vẻ tràn ngập u sầu.
Anh gầy đi đôi chút, nhưng vẫn mang dáng vẻ đẹp trai tài giỏi đó.
Ôn Noãn không trốn tránh, giữa cô và anh cũng nên nói rõ ràng.
Đi tới trước mặt, ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh nói: “Để cháu đưa hai người về!”
Dì Nguyễn nhận ra Ôn Noãn muốn kết thúc nên cũng chủ động nói: “Để dì tự mình về, Ôn Noãn, con nói chuyện với cậu ấy đi!"
Ôn Noãn gật đầu, dặn dò bà ấy cẩn thận.
Dì Nguyễn nhanh chóng ngồi lên xe taxi đi về trước.
Hoắc Minh tắt điếu thuốc sau đó mở cửa xe rồi dịu dàng nói: “Lên xe đi!”
Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ.
Mặc dù cô có thể đi lại, nhưng nhìn chung cũng không được linh hoạt, vết thương thỉnh thoảng vẫn đau.
Hoắc Minh cũng lên xe, sau khi đóng cửa xe thì chậm rãi thắt dây an toàn, ánh mắt anh nhìn chân cô rồi khẽ hỏi: “Chân em còn đau không?”
Ôn Noãn cúi đầu xuống nhìn chân mình, nở nụ cười.
“Tốt hơn rất nhiều rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Hoắc Minh không lập tức lái xe, anh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ôn Noãn, anh thích em, anh không muốn chia tay! Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa, nhiều nhất cũng chỉ gặp người đại diện của vụ án.”
Ôn Noãn lẳng lặng lắng nghe.
Cô không vui vẻ cũng không đau thương, như một người ngoài cuộc.
Thậm chí cô còn cười: “Hoắc Minh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi!”
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh đặt trên tay lái, nhẹ nhàng cuộn lại, thật lâu sau anh cũng nở nụ cười: “Được.”
Nửa tiếng sau, anh dẫn cô đến một nhà hàng cao cấp.
Nhà hàng trước đó đã được bao hết, chỉ có hai người họ.
Ôn Noãn không ăn bất cứ thứ gì, chỉ gọi một ly cà phê, ngón tay trắng mịn của cô nhẹ nhàng vuốt ve ly sứ, trong lòng cảm thấy cay đắng.
Mấy ngày nay, cô đã hiểu rõ lòng của Hoắc Minh.
Anh đang cố gắng bù đắp cho cô.
Nhưng anh khiến lòng cô bị tổn thương, bây giờ lại bù đắp, chẳng lẽ không thấy quá dối trá ư?
Những thứ anh cho cô đều không phải do anh tự nguyện, mà trong đoạn tình cảm này cô đã cố gắng hết sức, dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cô vẫn không chùn bước.