Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây đến văn phòng luật.
Cô dường như đọc sổ sách cả ngày, buổi trưa, Miên Miên gọi điện thoại đến nhẹ nhàng hỏi cô có muốn cùng ăn cơm không.
Hoắc Tây đoán chính Trương Sùng Quang bảo Miên Miên gọi điện tới.
Cô suy nghĩ một chút rồi an ủi Miên Miên, nói buổi trưa không đủ thời gian chạy qua chạy lại.
Miên Miên nhanh chóng cúp máy, bởi vì ở bên kia thư ký mang lên những món ăn thơm phức…
Hoắc Tây đặt di động xuống, lại chậm rãi ngồi xuống ghế da, nghĩ đến Miên Miên, cũng nghĩ đến Trương Sùng Quang.
Thực ra cô có thể cảm nhận được Trương Sùng Quang vẫn còn tình cảm với cô, nhưng nhiều chuyện như vậy, qua nhiều năm như thế, mọi thứ đã sớm khác biệt.
Cô cũng có hỏi qua bản thân, lúc trước sao cô lại để tâm đến thế.
Cô để ý đến tám năm rời đi của cậu.
Cô để ý đến tình yêu của bọn họ thật vất vả
mới có được, cậu lại lần nữa dây dưa với Thấm Thanh Liên, vứt bỏ sự rộng lượng của cô xuống bùn.
Cô cũng từng nghĩ qua, trong lòng của Trương Sùng Quang, Hoắc Tây cô đáng giá bao nhiêu?
Hoắc Tây cười nhẹ.
Lúc này Lục Huân gọi điện thoại đến, nói cô ấy đang ở gần văn phòng luật, muốn ăn cơm với cô, có lẽ còn có một sổ vấn đề pháp lý muốn hỏi cô.
Hoắc Tây nhìn đồng hồ, cũng là giờ ăn cơm, nên cô đồng ý.
Thư ký của cô cũng gõ cửa phòng bước vào, hỏi cô ăn cơm trưa như thế nào, Hoắc Tây cầm áo khoác đi ra ngoài: “Tôi có hẹn với Tiểu Huân.”
Thư ký mỉm cười: “Đã rất lâu chưa gặp cô ấy!”
Bước chân của Hoắc Tây dừng lại: “Cô ấy sống rất tốt.”
Vài phút sau, Hoắc Tây đi đến một tiệm cơm Tây ở phố đối diện, phong cách đẹp và kinh doanh cũng rất tốt.
Lúc Lục Huân gọi điện thoại, cô đã đến nơi này.
Trông thấy Hoắc Tây cô ấy nhẹ nhàng vẫy
tay: “Chị ơi, ở chỗ này.”
Hoắc Tây đi đến ngồi xuống, còn chưa gọi món, Lục Huân liền nhìn cô chằm chằm, giọng rất nhẹ nhàng: “Thật sự chị đã đăng ký kết hôn với Trương Sùng Quang rồi sao?”
Mặt Hoắc Tây nóng lên: “Lục Thước nói cho em biết sao?”
Giọng Lục Huâng càng nhỏ hơn: “Thực ra cả thành phố B đều biết! Anh Sùng Quang đã đi phát kẹo mừng khắp nơi.”
Hoắc Tây:…
Cô cúi đầu vừa gọi món, vừa không để ý hỏi những chuyện về mặt pháp lý.
Nhưng Lục Huân cảm thấy rất có hứng thú với đời sống tình cảm của cô.
Cấn thận thận từng li từng tí nhưng vẫn mang theo tính hóng hớt.
Hoắc Tây cảm thấy Lục Huân thật sự sống rất tốt.
Tính tình của cô ấy nhát gan như thế, cũng có thề bị Lục Thước nuôi ra tính xấu thích nhiều chuyện, hơn nữa còn rất thích thân mật với người khác, không biết vì sao Hoắc Tây có chút hâm mộ.
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện của chị và anh ấy, em hóng tiếp đi!”
Lục Huân ngượng ngùng cuời.
Hoắc Tây gọi người phục vụ đến, giọng nhẹ nhàng dặn dò vài câu, lúc đang muổn thu hồi tầm mắt thì dừng lại.
Cách vài gian, cô nhìn thấy Doãn Tư.
Không phải một mình Hoắc Doãn Tư, có một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ngồi đối diện cậu ấy, ăn mặc nhìn giống thư ký của cậu ấy, một cô gái rất nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn nà.
Cô thư ký nhỏ này đang chăm sóc cho cậu chủ.
Quần áo của Hoắc Doãn Tư chỉnh chu, không phải ngày đặc biệt gì, còn choàng khăn quàng trắng như tuyết.
Giống như không có tay, bò bít tết phải để thư ký cắt nhỏ ra.
Còn đút cho ăn!
Nếu như không phải Hoắc Tây hiếu rất rõ dáng vẻ giả vờ nghiêm túc của em trai, có lẽ sẽ cho rằng cậu rất ghét bỏ cô gái ngồi đối diện, nhưng Doãn Tư…Cậu ấy chưa bao giờ ăn cơm với người lạ.
Hơn nữa còn là gian phòng kiểu tình nhân.
Cậu ấy mắc bệnh thích sạch sẽ, rất không thích người khác đụng vào đồ vật của mình, bây giờ lại để một cô thư ký cắt bò bít tết cho cậu.
Ánh mắt cậu nhìn cô gái nhỏ, rất gì gì kia kia.
Hoắc Tây nở nụ cười nhạt.
Lục Huân cũng nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Doãn Tư ăn cơm cùng với thư ký An sao?”
Hoắc Tây nâng cằm lên nghĩ, nghiêm túc nói: “Có lẽ thư ký An bị bắt nạt!”
Giống Tiểu Huân vậy.
Nhưng lại khác ở chỗ, Lục Huân trải qua rất nhiều chuyện, trước đây còn mang theo chút vẻ già dặn.
Còn thư ký An không phải vậy.
Một cô gái rất mềm mỏng, lại rất hoạt bát, có lẽ tính cách này mới thu hút được Doãn Tư!
Hoắc Tây nhìn một chút, khẳng định Doãn Tư còn chưa cho cô ấy một danh phận.
Lấy danh nghĩa cấp trên, đang chèn ép nhân viên chứ đâu!
Hoắc Tây không phải là người nhiều chuyện, dù Doãn Tư thật sự là em trai của cô nhưng cô cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cậu ây.
Doạ thư ký nhỏ sẽ không tốt!
Cô không định qua chào hỏi, nhưng Hoắc Doãn Tư lại nhìn thấy cô, đứng dậy đi về phía bên này, có lẽ đi được hai bước lại không nhìn thấy
nhân viên của mình, quay người lại ra vẻ cấp trên: “Cùng anh qua đó!”
Thư ký An vẫn đang phục vụ cậu ấy, mới ăn một miếng bò bít tết nhỏ.
vẫn là Hoắc Doãn Tư nói không thích ăn, ra lệnh cô ấy ăn.
Cô ấy đang đói bụng.
Nhưng cậu ấy vẫn phát nhiều tiền lương, đãi ngộ của nhà họ Hoắc rất tốt, cô ấy không dám đắc tội với cậu.
Thực ra cô ấy cũng không biết tại sao Tống Giám đổc Hoắc muốn cô ấy cùng đi qua chào hỏi, cô ấy biết luật sư Hoắc, chính là chị của Tống Giám đốc Hoắc… còn bên cạnh chính là bà chủ Tiểu Lục.
“Chị!”
Hoắc Doãn Tư rất bình thản ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tây, gật đầu với Lục Huân, sau đó liếc nhìn thư ký nhỏ của mình: “Em chào đi!”
Thư ký An có chút bối rối.
Suy nghĩ một chút, cô ấy nói nhỏ: “Chào luật sư Hoắc, bà chủ Lục.”
Hoắc Doãn Tư liền không hài lòng: “Luật sư Hoắc, bà chủ Lục, gọi các chị ấy già thế! Các chị ấy già đến vậy sao? Em gọi lại đi!”
Thư ký An:…
Hoắc Doãn Tư mắc bệnh cũ, hất nhẹ cằm lên: “Gọi chị Hoắc, chị Lục đi!”
Thư ký An không dám gọi như vậy.
Cô ấy không cùng đẳng cấp với Hoắc Tây và Lục Huân.
Cô ấy xuất thân là một cô gái bình thường, sau này tốt nghiệp mới kiếm được một công việc cũng không tệ lắm, cô ấy cảm thấy Tổng Giám đổc Hoắc không cần giới thiệu, còn bảo cô ấy gọi… nghe có gì đó không đúng lắm!
Yên lặng một hồi, Tống Giám đốc Hoắc không còn thấy vui vẻ nữa.
“Phải trừ tiền lương!”
Cô thư ký nhỏ vội vàng gọi: “Chị Hoắc, chị Lục.”
Lục Huân có chút ngượng ngùng cười.
Hoắc Tây trách nhẹ: “Doãn Tư em không nên dùng dáng vẻ này đối xử với một cô gái như vậy.”
27 tuối theo đuối con gái bá đạo như vậy.
Mới nhìn liền thích ngay!
Hoắc Tây nói chuyện rất dịu dàng với thư ký An: “Thằng đó bình thường không như thế này! Rất…đàn ông!”
Thư ký nhỏ vụng trộm nhìn lén cấp trên một
chút.
Vẻ mặt lạnh lùng hơn so với lúc nãy.
Hoắc Doãn Tư cũng không tính ngồi ăn cơm chung với Hoắc Tây, chỉ là đến nói mấy câu: “Bố nghe nói hai anh chị đã đăng ký kết hôn, nói bỏ thời gian trở về ăn cơm! Đừng có lén lút, giống như không muốn mọi người biết vậy!”
Hoắc Tây hừ nhẹ.
Hoắc Doãn Tư hất nhẹ cằm, ra hiệu thư ký nhỏ về chỗ tiếp tục ăn cơm, cậu ấy vẫn rất bá đạo sai khiến cô, bắt bẻ đủ kiếu.
Lục Huân sớm quên mưu đ’ô của bữa cơm này, nhịn không được nói: “Dường như Doãn Tư rất thích thư ký An.”
Hoắc Tây cười nhạt: “Lần đầu tiên chị thấy dáng vẻ này của cậu ấy đấy!
Bình thường Doãn Tư không có hứng thú với cô gái nào, nhưng phép lịch sự cơ bản và giáo dục vẫn phải có, nào giống như bây giờ, rõ ràng gây khó dễ người ta.
Cô không hỏi nhiều, dù sao chữ bát cũng không tự cong lên, chờ đến khi Doãn Tư mang về nhà hãy nói sau!
Hoắc Tây ăn cơm với Lục Huân xong, liền trở về văn phòng luật.
Mới vào phòng làm việc, thư ký liền bước
vào, cầm một tập tài liệu trong tay: “Luật sư Hoắc, có vụ án rất rắc rối ở thành phổ H, luật sư Trần không thế giải quyết được!”
Hoắc Tây nhận lấy tài liệu đọc.
Lông mày của cô hơi nhíu lại, quả thực rất rắc rối.
Mà vụ án này lại liên quan số tiền lớn, lại có một điều kiện, nếu như văn phòng luật thua kiện sẽ ảnh hưởng đến danh dự của văn phòng luật.
Cô quyết định bay đến đó một chuyến.
Đương nhiên cô cũng đoán được tối nay khi nói cho Trương Sùng Quang, cậu sẽ rất không vui.
Để Miên Miên lại cho cậu, tâm trạng của cậu có lẽ sẽ tốt hơn một chút!
Bốn giờ chiều Hoắc Tây rời khỏi văn phòng luật.
Trên đường lái xe về, cô nhận được điện thoại của bố cô – Hoắc Minh, có lẽ vì lo lắng cho tâm trạng của cô nên vẫn rất thận trọng hỏi: “Nghe nói con và Trương Sùng Quang đã ở bên nhau! Sao con không dẫn về cho bố mẹ nhìn xem một chút?”
Hoắc Tây cầm tay lái, cười dịu dàng: “Bố cũng nhìn hơn 20 năm rồi, còn nhìn chưa đủ à!”
“Sao có thế giống nhau được chứ!”
Hoắc Tây nghĩ, lại nói: “Con phải đi công tác mấy ngày, chờ con quay về đã!”
Không chờ Hoắc Minh phản đối, cô liền cúp máy.
Sau khi cúp máy, lòng cô hơi hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều biết cô và Trương Sùng Quang đã quay lại với nhau, nhưng người khác không biết họ chỉ vì bệnh của Miên Miên, liền ngay cả chính Hoắc Tây cũng không biết, cuộc hôn nhân này có thể duy trì được bao lâu!
Bây giờ cô không thế đoán được lòng của Trương Sùng Quang.
Dù cô bằng lòng chung sống hoà bình với cậu, nhưng cô cũng biết không tương lai của họ sẽ kết thúc ở đâu.
Cô chỉ có thế đi được đến đâu hay đến đó.
Lúc Hoắc Tây trở về biệt thự, người giúp việc trong nhà đang chuấn bị bữa tối, thấy cô về liền nói: “Bà chủ nghỉ ngơi một chút, đợi ông chủ về liền có thể ăn cơm!”
Hoắc Tây mua vé chuyến bay lúc 9 giờ tối.
Cô gật đầu, lúc lên lầu cô nghĩ, nếu Trương Sùng Quang trở về sớm thì có thế cùng nhau ăn bữa tối.
Hoắc Tây vào phòng đựng quần áo, lấy ra một cái vali nhỏ.
Lấy hai bộ quần áo và vật dụng hằng ngày, kéo khoá ra, lúc đứng dậy cô phát hiện một cái hộp nhỏ bên trong ngăn kéo, nhìn rất quen mắt, cô không khỏi cầm lên nhẹ nhàng mở ra.
Là nhẫn kim cương cô từng đeo.
Lúc bọn họ ngọt ngào hạnh phúc, Trương Sùng Quang tặng cô.
Cô nhớ kỹ lúc đó cô đeo lên, vui mừng biết bao.
Hoắc Tây nhớ kỹ cô đã từng yêu cậu bao nhiêu, lúc kết thúc lại qua loa bấy nhiêu, liền bỏ đi không một câu nào, thực ra không phải cô không cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại lựa chọn giấu diếm.
Cô cũng sớm nói cho cậu biết, cô chính là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Sáng hôm ấy nhìn thấy một màn đó, không những cả đời này cô khó quên, cũng không thế chịu được.
Vẻ mặt của Hoắc Tây trở nên lạnh nhạt, nhẹ nhàng đặt đồ về vị trí cũ… Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, chính là của Trương Sùng Quang.
Cậu thấy cô thu gom hành lý, nhìn toàn thân cô mặc bộ quân áo đi bên ngoài.
Ngay lập tức, giọng nói lạnh như băng.
“Em lại muốn đi đáu?”
“Lại muốn rời đi không để lại một chữ sao? Chuẩn bị rời bỏ anh mấy năm nữa hả? Hoắc Tây, bây giờ em có chồng có con… em còn định đi đâu nữa?”
Hoắc Tây vừa quay người, thân thể liền bị cậu ôm gọn trong tay.
Cứ thế mà chống lên cửa tủ.
Hơi thở nóng bỏng của Trương Sùng Quang phả vào sau tai mỏng của cô, giọng cậu trầm thấp hỏi lại lần nữa: “Em muổn đi đâu? Đi tìm Bạch Khởi sao, em muốn bỏ đi với cậu ta, vứt bỏ anh với Miên Miên sao?”
Đầu Hoắc Tây có chút choáng váng, bản năng phản bác lại: “Không có! Tôi chỉ…”
Nhưng Trương Sùng Quang không nghe cô giải thích, cậu hung hăng hôn môi của cô, vội vàng lại thô lỗ, đồng thời còn vén váy cô lên, tuỳ ý xâm chiếm cơ thế của cô.
Không người phụ nữ nào sẽ thích trạng thái bị cưỡng ép.
Hoắc Tây cũng không ngoại lệ, tối hôm qua cậu làm cô cảm thấy rất không thoải mái, cô chống vai cậu phản kháng nhưng chỉ càng chọc giận Trương Sùng Quang, cậu ngước mắt lên, phiền muộn nói: “Không cho anh đụng vào phải
không? Hoắc Tây, bây giờ em chính là bà Trương, em không cho anh chạm vào thì chuẩn bị để cho ai chứ?”
Cậu lại hôn cô, trong lời nói có chút dơ bấn: “Chẳng qua là dưỡng bệnh một tuần! Em đã không chịu được rồi hả? Bình thường Bạch Khởi có thể thỏa mãn được em không? Em ở dưới thân cậu ta…”
Hoắc Tây tát cậu.
Phòng chứa quần áo 40m2, yên tĩnh trở lại, dường như chỉ vọng lại tiếng bạt tai thanh thuý.
Trương Sùng Quang không để ý khuôn mặt bị ửng đỏ.
Cậu nhìn Hoắc Tây chăm chú.
Hai mắt của Hoắc Tây hơi đỏ lên, bây giờ một chữ cô cũng không muốn nói với cậu.
Thật lâu sau, cô đẩy cậu ra, bước ra ngoài!
“Hoắc Tây!”
Trương Sùng Quang giữ chặt lấy cô, giọng điệu dịu dàng hơn: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Hoắc Tây không Miên Miên ở dưới lầu nghe thấy, cô nói nhỏ: “Tôi chỉ đi công tác ở thành phố H! Cái khác… chờ tôi công tác về hẵng nói!”
Trương Sùng Quang thở phào nhẹ nhõm.
Cậu muốn thêm gì đó, nhưng Hoắc Tây lại
không muốn nghe, lời cậu vừa mới nói thực sự rất khó nghe.
Cô rất bình tĩnh nói: “Trương Sùng Quang, đã làm giấy kết hôn, lúc này tôi không muốn cãi nhau với anh!”
Cô vuốt mi: “Tôi phải đi ngay lúc 7 giờ! 9 giờ bay rồi!”
Trương Sùng Quang vẫn dựa vào trước tủ quần áo.
Cậu lấy một điếu thuốc lá từ trong túi áo ra, châm thuốc, chậm rãi hút hai hơi.
Sau đó cậu giãy thuốc lá rơi xuống.
Cậu lấy từ trong túi quần ra một cái hộp nhỏ, chậm rãi bước về phía cô, xoay cô lại, yên lặng đeo lên ngón tay áp út thon dài của cô.
Và giữa ngón tay của cậu cũng có một chiếc giống vậy.
Hoắc Tây không có giãy dụa, cô lẳng lặng chăm chú nhìn lên, hầu kết Trương Sùng Quang hơi lăn lộn: “Xuống lầu ăn cơm nhé! Một lát anh sẽ lái xe đưa em đến sân bay.”
“Không cần, tôi tự lái!”
Trương Sùng Quang nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cậu có thể cảm nhận được chuyện vừa rồi lại lần nữa đẩy Hoắc Tây ra xa…
Cậu không kiên quyết đưa cô đi, nhưng cậu lại gọi tài xế đến.
Miên Miên rất không nỡ, vùi trong ngực của Hoắc Tây, nhỏ giọng kêu mẹ.
Hoắc Tây cũng nghĩ dần con bé theo, nhưng lo lắng đến cơ thể của Miên Miên, quả thật vẫn nên ở lại thành phổ B sẽ tốt hơn.
Cô sẽ giảm bớt ngày ở thành phố H.
Nhiều nhất là ba ngày sẽ trở lại.
Cuối cùng, Miên Miên ầm ĩ muốn tiễn cô, Trương Sùng Quang cũng ngồi lên xe.
Lão Triệu lái xe.
Miên Miên ngồi ghế sau, còn cặp vợ chồng mỗi người có suy nghĩ riêng.
Chuyện lúc tối thật không thoải mái, trước mặt lão Triệu và Miên Miên bọn họ không tiện nhắc lại, Hoắc Tây chính là không muốn nhắc lại, Trương Sùng Quang không có cơ hội nhắc đến.
Đến sân bay, Hoắc Tây hôn Miên Miên rất lâu.
Cô cũng nói cho Trương Sùng Quang một số thói quen của Miên Miên, Trương Sùng Quang phát hiện bây giờ Hoắc Tây bình tĩnh hơn trước rất nhiều, có lẽ do làm mẹ.
Hoắc Tây dự tính đi đúng ba ngày liền về.
Nhưng chuyện này quả thật rất khó xử lý, cuối cùng Hoắc Tây không những cho đoàn luật sư đưa ra ý kiến, còn về thành phố H tìm vài mối quan hệ đáng tin cậy ở thành phố H, lúc này vụ kiện mới được giải quyết.
Một tuân trôi qua.
Sau một tuần, cô ngồi cùng chuyến bay trở về với đồng nghiệp của văn phòng luật Anh Kiệt, đến lối ra cô vốn định bắt xe trở về, nhưng không nghĩ tới Trương Sùng Quang sẽ đến đón cô.
“Hoắc Tây.” Cậu gọi tên cô.
Hoắc Tây hơi ngạc nhiên.
Những ngày này họ có liên lạc với nhau, nhưng phần lớn là vì Miên Miên, giữa hai vợ chồng cũng không nói một câu nào… vốn dĩ bọn họ là những người rõ nhau nhất, nhưng bây giờ lại xa lạ.
Hoắc Tây còn chưa định thần lại, liền bị người bên cạnh trêu ghẹo.
“Tổng Giám đốc Trương cổ ý đến đón luật sư Hoắc nha!”
“Vợ chồng mới cưới ân ái với nhau! Tạm chia tay chính là đi thẳng kết hôn.”
Lúc này Hoắc Tây mới nhớ đến, Trương Sùng Quang đã bình phục rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK