Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có vô số tiếng reo hò vang lên xung quanh.

Mọi khuôn mặt đều vô cùng vui vẻ, chỉ có Minh Châu hơi rưng rưng nước mắt.

Thậm chí chân của cô cũng không còn sức nữa.

Cô nhìn người đàn ông cô yêu ôm đứa trẻ đi nói cười với những người phụ nữ khác.

Cô nghĩ, nếu như cô không đến.

Có phải Lục Khiêm vẫn sẽ dây dưa qua lại với Lam Tử Mi không... Không biết con là của ai, nhìn bọn họ giống như một nhà ba người vậy!

Thước Thước ôm chân cô.

Cậu bé như mèo con gọi mẹ.

Minh Châu hơi bình tĩnh lại.

Đúng rồi!

Cô ấy cũng không còn là một cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi nữa, cô cũng không chỉ là vợ tương lai của Lục Khiêm mà cô còn là mẹ của Thước Thước.

Cô phức tạp nhìn người đàn ông đang kinh ngạc kia.

Cô ôm Thước Thước đi không quay đầu lại.

Lục Khiêm lấy lại tinh thần, ông biết Minh Châu đã hiểu lầm rồi, lập tức thả cô bé kia xuống rồi nhanh chóng xuống sân khấu đuổi theo Minh Châu.

Lam Tử Mi gọi ông: “Lục Khiêm!”

Lục Khiêm không quay đầu lại.

Ông bước rất nhanh về phía Minh Châu rời đi, dòng người đông đúc dần dần tách cô ra.

“Minh Châu!”

Minh Châu nghe thấy tiếng Lục Khiêm gọi cô, nhưng cô lại bước nhanh hơn.

Ở bên kia, thư ký Liễu chạy đến.

Anh ta thấy dáng vẻ này của Lục Khiêm thì hiểu ngay đã có chuyện xảy ra rồi, anh ta thở hổn hển nói: “Tôi cũng không biết tại sao cô Minh Châu lại đến bất ngờ như vậy!”

Lục Khiêm bị đám đông cản trở.

Rất nhiều người đến chúc mừng ông với những lời buồn nôn.

Ông cố hết sức ngăn bọn họ lại, nhưng mọi người cứ mạnh mẽ đi đến, ông không thể di chuyển được.

“Đủ rồi!” Lục Khiêm trầm giọng nói.

Những người xung quanh yên tĩnh, bọn họ không hiểu gì nhìn Lục Khiêm.

Rõ ràng tên lửa đã phóng thành công rồi, ông Lục nên vui mới đúng chứ, sao sắc mặt của ông ấy lại khó coi như vậy!

Hai tay Lục Khiêm chống hông, nói với thư ký Liễu: “Nói bảo vệ ở cổng ngăn cô ấy lại!”

Lúc này, Lam Tử Mi bế cô bé kia đến.

Thư ký Liễu phức tạp liếc nhìn cô ta một cái, sau đó cúi đầu dặn dò qua điện thoại ngay. Nhưng sau khi nói vài câu thì anh ta ngước mắt nhìn Lục Khiêm nói: “Minh Châu tự lái xe xông ra rồi!”

Khuôn mặt của Lục Nghiêm lạnh lẽo đến kinh người.

Ông ngay lập tức chạy về phía cửa, thế là rất nhiều người được chứng kiến ngày ông Lục lúc nào cũng điềm tĩnh mất bình tĩnh.

này.

Thư ký Liễu vốn nên đi theo sau.

Nhưng anh ta không đi.

Anh ta chọn ở lại, phức tạp nhìn Lam Tử Mi và cô bé kia.

Đứa bé kia là con của Lam Tử Mi và Lục Quân.

Không ai có thể nghĩ đến việc Lam Tử Mi sẽ dùng chiêu

Cô ta vốn bị diều đến thành phố T.

Nhưng một ngày trước khi đơn vị bên kia nhận người, Lam

Tử Mi dẫn đứa bé đến nói là muốn gặp ông Lục.

Thấy đứa bé kia, Lục Khiêm rất bất ngờ.

Ông chắc chắn giữa mình và Lam Tử Mi không có gì cả.

Lam Tử Mi lại nói với ông rằng đứa bé là con của Lục Quân.

“Lục Khiêm, nếu không phải năm đó anh yêu đương với Hoắc Minh Châu, đầy nhiệm vụ này cho vợ chồng Lục Quân thì họ cũng đã không chết! Anh là người đã gián tiếp giết chết bọn họ! Anh không cần biết đứa bé này đến từ đâu, con bé thật sự là con của tôi và Lục Quân.

Trong giây phút ấy, Lục Khiêm rất muốn bóp chết cô ta.

Sao người phụ nữ này có thể như vậy chứ.

Một sinh mệnh đang sống sờ sờ ở trong mắt cô ta cũng chỉ là công cụ lợi dụng thôi sao.

Thư ký Liễu cũng rất tức giận.

Anh ta chăm chú nhìn Lam Tử Mi, nói khẽ: “Dù ông Lục vì đứa bé này mà xuống tay nhẹ nhàng hơn, để cô ở lại thành phố C thì cũng không có ý nghĩa gì cả! Trái tim của người đàn ông không ở chỗ cô, cô có làm nhiều điều hơn nữa cũng vô ích.

Sắc mặt Lam Tử Minh nhìn rất xấu.

Lục Khiêm gọi được Minh Châu ở sân bay.

Đêm khuya, cô và con trai ngồi trong sảnh chờ yên ắng, có lẽ Thước Thước đã mệt nên gối lên đùi mẹ ngủ thiếp đi. Dưới ánh đèn, làn mi giống như chiếc quạt nhỏ nhìn rất đáng yêu, có thể nhận ra cậu bé đã khóc.

Cứ như có tảng đá đè lên ngực Lục Khiêm vậy.

Ông từ từ đi đến, nhẹ giọng gọi Minh Châu.

Cơ thể Minh Châu cứng lại.

Có tiếng bước chân phía sau, cô biết là ông đã đến.

Nhưng cô không hề muốn nhìn thấy ông một chút nào, cô biết ông đến để dỗ dành cô, giải thích với cô, nhưng... Còn gì đáng để giải thích nữa!

Cô không lên tiếng.

Nhưng cô cũng không khóc lóc om sòm ở bên ngoài.

Một Minh Châu yên tĩnh như vậy làm trái tim Lục Khiêm rất bất an.

Ông ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng sờ đầu con trai, nói với giọng khàn dịu dàng: “Sao em đến mà không nói trước vậy?"

Minh Châu không trả lời.

Hai người gặp phải tình trạng bế tắc đến đáng sợ.

Lục Khiêm nhìn cô nói chậm: “Đứa bé kia không phải của anh!”

Nghe thấy lời này, Minh Châu rất đau đớn.

Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người họ yếu ớt đến mức ông

phải giải thích cả chuyện này sao? Ông không nên giải thích vì sao ông lại đứng cùng với Lam Tử Mi sao?

Năm đó người phụ nữ kia đã làm hại cô như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK