Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới trầm giọng nói: “Đế anh mua!”
Phụ nữ không nên tự đi mua cái này!
Anh sẵn sàng làm chân sai vặt, ôn Noãn cũng không từ chối, dù sao vừa rồi anh cũng quá hung hãn, giờ chân cô vần còn hơi mềm.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh mua thuốc về.
Ôn Noãn đang ởtrong phòng ngủ.
Cô lấy viên thuốc ra, uống với nước ấm, khi uống vào không khỏi cảm thấy khó chịu trong người.
Sau khi uống thuốc xong, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh ra ngoài được rồi!”
Đàn ông đều là như vậy, sau khi trút hết ra thì rất thoải mái, dễ nói chuyện hơn nhiều, ôn Noãn đuối anh đi nhưng anh cũng chẳng tức giận gì, ngược lại còn ngồi xuống cạnh cô, khàn giọng nói: “Uống viên thuốc thôi mà yếu ớt vậy sao, vừa rồi bị anh làm vậy mà không bị hỏng nhỉ!”
Ôn Noãn cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, bớt nói lời vô nghĩa đi!”
Hoắc Minh biết cô đế ý đến chuyện sở Liên, bèn nói thầm: “Anh không để ý đến cô ta!”
“Thế à?”
“Vậy hai trăm ngàn tệ kia, luật sư Hoắc có thể giải thích một chút không?”
Cô biết rồi sao?
Hoắc Minh lập tức nghĩ đến thư ký Trương, có lẽ là cô ấy đã nói cho ôn Noãn biết.
Anh dịu dàng vuốt ve đuôi tóc màu trà của Ôn Noãn, âm thanh sột soạt: “ôn Noãn, làm người phải để lại cho người khác một đường sống! Anh không hề có ý gì với cô ta cả, em tin anh… được không?”
Ôn Noãn nở nụ cười nhạt.
Cho dù vừa mới làm xong, bọn họ vẫn kết thúc trong không vui…
Hoắc Minh vẫn không chịu ly hôn.
Anh trở nên ân cần, đối xử dịu dàng với vợ và con, cực kỳ chu đáo!
Anh biết Ôn Noãn đã tìm được phòng trọ.
Chỉ chờ anh ký tên ly hôn!
Nửa tháng tới, anh sẽ không có cơ hội thân mật với cô, cho dù ôn Noãn có về thì cũng ngủ với Hoắc Tây…
Hoắc Tây đã bắt đầu phải đi gặp bác sĩ tâm lý!
ôn Noãn đối xử với anh còn lạnh lùng hơn trước…
Nửa tháng sau.
Trong văn phòng công ty Anh Kiệt, Hoắc Minh khép tài liệu lại, nói với thư ký Trương: “Đặt hai vé máy bay đến thành phố H đi, chúng ta sắp đi công tác.”
Thư ký Trương gật đầu: “Được, luật sư Hoắc!”
Cô ấy định ra ngoài thì Hoắc Minh bỗng gọi cô lại, đắn đo một hồi mới mở miệng: “Quan hệ giữa cô và ôn Noãn rất tốt! Có thể cho tôi lời khuyên được không?”
Thư ký Trương khó xử không thôi.
Đúng là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!
Hoắc Minh thấy vẻ mặt xấu hố của cô ây, biếu tình lạnh lùng: “Được rồi, ra ngoài đi!”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Hoắc Minh tựa lưng vào ghế, hơi xoay người, anh nhớ đến ôn Noãn…
Mọi thứ đều không còn tuân theo sắp xếp của anh!
Rõ ràng là anh không muốn kết hôn, có vợ có con, rõ ràng là anh cũng muốn ký ngay thỏa thuận ly thân với cô, thế mà bây giờ lại biến thành anh không thể buông tay được…
Hoắc Minh có chút ghét bỏ bản thân!
Di động trên bàn vang lên, anh tùy tiện nhìn sang, vậy mà là điện thoại của ôn Noãn.
Hoắc Minh lập tức bắt máy, yết hầu khẽ động: “Chuyện gì?”
Ôn Noãn không lạnh nhạt như thường lệ, cô dịu giọng nói: “Nếu có thời gian thì chúng ta cùng đi uống cà phê nhé!”
Uống cà phê? Đúng thật là biết cách làm người ta động lòng…
Hoắc Minh nhẹ nhàng xoay ghế da, khàn giọng nói: “Chắc là không phải muốn bàn chuyện ly hôn đâu nhỉ?”
“Không phải!”
Hoắc Minh đứng dậy, cầm chìa khóa xe: “Em đang ở đâu, anh sang đón em!”
Ôn Noãn gửi định vị cho anh.
Nửa tiếng sau, xe của Hoắc Minh đứng trước cửa một khách sạn năm sao.
Ôn Noãn ngồi ở một quán cà phê tại lầu một.
Tầng nào cũng được lát kính sát đất trong suốt, rất hợp đế ngắm cảnh bên ngoài…
Hoắc Minh đấy cửa bước vào, ngồi xuống đối diện Ôn Noãn, anh nhìn chăm chú vào chiếc váy lông cừu màu kem của cô, trông thật mềm mại nữ tính, anh rất thích dáng vẻ này: “Em mặc đẹp lắm!”
Anh còn nói thêm: “Hình như chúng ta chưa từng đi hẹn hò riêng nhỉ!”
Như thế, chuyện này là lổi của anh!
Ôn Noãn không để ý mấy.
Cô không thờ ơ lạnh lùng như thường ngày nữa, còn gọi giúp anh một ly americano mà anh thích uống, gọi cho mình một phần bánh ngọt.
Ánh mắt Hoắc Minh thâm thúy nhìn cô.
Anh thích dáng vẻ dịu dàng của ôn Noãn, cho nên buộc miệng thốt ra mấy lời ngọt ngào: “Anh sắp đi thành phố H công tác, em dẫn Hoắc Tây đi cùng đi, buổi tối có thời gian anh dẫn hai người đi chơi.”
Ôn Noãn không quan tâm mây, cười cười: “Nói sau nhé!”
Hoắc Minh đang muốn thuyết phục cô, lại bổng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Là Sở Liên và Diêu Tử An!
Diêu Tử An mặc một bộ đồ nhàn nhã, đeo kính râm, ôm sở Liên ra khỏi thang máy khách sạn, vừa nhìn là biết mới làm xong chuyện đó, khuôn mặt sở Liên vần còn đỏ bừng!
Diêu Tử An bỏ ra hai mươi ngàn tệ phí nuôi dưỡng.
Còn bảo hẹn 1’ân sau nhé!
Ánh mắt Hoắc Minh rét căm, nhìn về phía ỏn Noãn: “Là em sắp xếp chuyện này sao?”
Cảnh tượng này làm anh nhớ lại nhiều năm trước khi anh đến Anh Quốc, thấy Kiều An đang lăn lộn với huấn luyện viên thể hình, đồ vật họ vừa dùng xong vương vãi đầy đất… Khiến anh ghê tởm không thôi!
Ôn Noãn tao nhã khuấy cà phê, không hề phủ nhận!
“Đúng vậy! Là tôi sắp xếp đấy!”
“Sở Liên không chịu lấy hai trăm ngàn của anh, vậy mà chớp mắt một cái đã chạy sang chơi với Diêu Tử An, nghe nói hai tiếng được hai mươi ngàn! Cô ta dựa vào khuôn mặt giống Kiều An của mình!”
“Để đến khi xuất hiện trước mặt anh, cô ta vẫn là dáng vẻ trong sạch thanh cao!”
Ánh mắt Hoắc Minh có chút xa lạ.
Anh chẳng quan tâm sở Liên leo lên giường ai, anh chỉ biết trong khoảnh khắc này, tự tôn một người đàn ông của anh bị ôn Noãn chà đạp không còn chút gì!
Anh lạnh giọng nói: “ôn Noãn, anh đáng giá thấp em rồi!”
Ôn Noãn nhẹ rũ mắt: “Tôi còn quay lại cảnh của Diêu Tử An và sở Liên này, anh có muốn xem không?”
Cô thật sự chọc giận anh rồi!
Hoắc Minh kéo cô thẳng ra ngoài, đi đến bãi đậu xe.
Vừa vặn gặp được sở Liên.
Vẻ mặt Sở Liên như thể thỏ nhỏ hoảng loạn, cực kỳ hoảng hốt, tròng mắt rưng rưng vội vàng giải thích theo bản năng: “Luật sư Hoắc, không phải như anh thấy đâu!”
Hoắc Minh còn chẳng thèm nhìn cô ta…
Anh kéo tay ôn Noãn, ném vào trong xe.
Cơ thế thon dài của anh bao lấy người cô, ngay khi còn ở trong bãi đậu xe, anh lột chiếc váy lông cừu của cô ra, kéo xuống tận hông, tức giận tùy ý vuốt ve chơi đùa: “Bà Hoắc, em thật sự có bao nhiêu gương mặt đây!”
Hôm nay cô hẹn anh uống cà phê, làm anh mừng như điên.
Anh cứ tưởng cô đã nghĩ thông suốt rồi, muốn bắt đầu lần nữa với anh, lại không ngờ cô sẽ làm ra loại chuyện này.
Thế mà dám hợp tác với tên cặn bã Diêu Tử
An!
Thứ Hoắc Minh muốn là một cô vợ dịu dàng mềm mại, chứ không phải là một bà chủ thích gây chuyện như thế này.
Anh bỗng dừng động tác…
Anh nhìn chăm chú khuôn mặt cô, nhìn vào đôi mắt khố sở mệt mỏi đó.
Cô làm tất cả những chuyện này, chỉ vì muốn ly hôn với anh.
Thật ra lời cô nói không sai chút nào, việc này chẳng có ý nghĩa gì cả!
Hoắc Minh ghé vào tai cô, thì thầm như người yêu: “Như em muốn, chúng ta ly hôn đi! Không phải bởi vì sở Liên, mà bởi vì anh và em… thật sự không hợp nhau!”
Hoắc Minh nói xong liền đứng dậy.
Anh đi đến ghế lái ở phía trước, tùy ý cài lại nút áo rồi châm một điếu thuốc.
Sở Liên vẫn còn gõ cửa bên ngoài.
Trong xe, hai vợ chồng đều im lặng, thật mỉa mai.
Ôn Noãn sửa sang lại quần áo rồi chậm rãi ngồi dậy, trong lòng cô hiểu mình đã làm Hoắc
Minh tức điên, sở Liên không chỉ là điều cấm kỵ của cô, mà cũng là của anh…
Anh hy vọng sở Liên là một người sạch sẽ, như một bông hoa trắng nhỏ.
Còn Ôn Noãn cô, đã tự tay nhuộm bông hoa đó thành màu máu!
Cô cho rằng, giờ phút này, hẳn là Hoắc Minh đã rất hận cô…
Hoắc Minh hút xong một điếu thuốc.
Bên trong xe, sương khói quấn quanh, giọng anh cũng mịt mù như làn khói: “Chờtôi đi công tác về, chúng ta sẽ ký giấy!”
Một tuần nay, Hoắc Minh ở thành phố H, bỗng truyền ra scandal.
Với một diên viên trẻ tuổi.
Lại còn bị chụp chung rất nhiều lần!
Bên phía diễn viên trẻ tuổi kia đăng lên thông báo yêu đương, bên Hoắc Minh thì lại không làm sáng tỏ chuyện này, cứ để mặc dư luận xôn xao, báo chí đưa tin…
Ôn Noãn đương nhiên thấy tin này!
Sau khi Hoắc Minh trở về thành phổ B, cả tuần cũng không chịu về nhà.
Anh đã hứa sẽ ký tên…
ôn Noãn bắt gặp anh ở một nhà hàng Pháp, vẫn là cô diễn viên trẻ tuổi kia, dáng vẻ rất hoạt bát, tính cách cũng tốt, Hoắc Minh đang ăn cơm cùng cô ta.
Khi thấy Ôn Noãn đến, Hoắc Minh hơi giương lên một nụ cười.
Anh chẳng những không trốn tránh, mà còn chu đáo gọi món tráng miệng cho bạn gái, ngôi sao nữ kia không chú ý đến ôn Noãn, vui vẻ nhận lấy món ăn…
Khi Ôn Noãn lướt qua bọn họ, khuôn mặt hơi tái nhợt.
Cô nghĩ, từ thành phố H đến thành phố B, chuyện tốt của luật sư Hoắc đúng là nhiều không đếm xuể.
Người cô hẹn gặp không tới nữa.
Cô dùng cơm một mình, thỉnh thoảng ngước mắt lên sẽ bắt gặp cái nhìn sâu thẳm của Hoắc Minh, tựa hò như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Ôn Noãn không nhìn anh.
Cô cúi đầu cắt miếng bít tết trên dĩa, bổng một bóng người cao lớn bước tới, chặn tầm mắt của cô.
Ôn Noãn ngấng đầu, Hoắc Minh đang ngồi đối diện cô.
Cô còn chưa kịp nói gì, anh đã thản nhiên hỏi: “Cô vẫn còn ở nhà sao?”
Ngón tay thon dài của ôn Noãn hơi ngừng lại, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Ký xong tôi sẽ dọn đi!”
Hoắc Minh dựa người vào phế sau, nhẹ nhàng vuốt vuốt áo sơ mi trắng cao cấp của mình, cười như không cười: “Thật ra không ký cũng có thể dọn ra ngoài! Nhưng nếu cô đã nhất quyết như vậy, tối nay chúng ta ký luôn đi!”
Anh cố tình ức hiếp cô!
Hai người không thể làm vợ chồng nữa, nhưng danh phận vẫn còn đó, vậy mà anh cố ý làm vậy, chỉ để thấy khuôn mặt vụn vỡ của cô!
Anh muốn tốn thương cô!
Rõ ràng anh không hề thích ngôi sao nữ kia, nhưng người ta đuối theo anh đến thành phố B đế nhờ anh tư vấn pháp lý, còn phát ra thông báo mơ hồ, còn anh thì không hề phủ nhận.
Ôn Noãn phải khổ sở mới được!
Đương nhiên anh cũng đã quyết định buông tha cho cô, sau khi ký tên ly hôn, bọn họ không còn bất cứ quan hệ gì nữa!
Hoắc Minh đáng ghét đến mức đó!
Ôn Noãn ăn không nổi nữa, cô buông dao nĩa trong tay: “Được, giờ tòi có thể ký tên rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK