Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thước lén nhìn mẹ.
Cậu bé ôm Lục Khiêm, giọng nói mềm nhũn: “Mẹ không có nói.”
Lục Khiêm cười nhạt.
Thắng nhóc ngốc này cũng không ngốc lắm, vậy mà còn biết ba phải.
Ông xoa tóc màu trà mềm mại của con trai, khuôn mặt nhỏ trắng nõn khiến cho người khác thích thú.
Lục Khiêm đương nhiên thương cậu bé.
Ông một tay bế con, một tay xách hành lý không dám cho Minh Châu lao động chút nào.
Minh Châu đóng cửa xe lại, chỉ lạnh lùng nhìn ông một cái.
Lục Khiêm thất vọng.
Những năm nay lần nào gặp nhau, cô không phải mặt mày hớn hở chứ.
Trong lòng ông khó chịu nhưng vẫn cười mỉm, dẫn theo con trai vào trong.
Biệt thự khá lớn, lầu trên dưới cộng lại có hơn tám trăm mét vuông, thư ký Liễu đặc biệt mời hai người làm vườn và bốn dì giúp việc để chăm sóc sinh hoạt, ngoài ra gia dụng thường ngày
cũng tăng thêm chút.
Đều là Minh châu thích.
Lục Khiêm bế Thước Thước đến phòng trẻ em của cậu bé.
Ông đặt thằng bé ở trên giường, cởi áo khoác ra, Thước Thước hiếm khi thân thiết với ông như vậy.
Có chút ngại ngùng.
Lục Khiêm ngồi xổm, nhẹ giọng nói: “Để bố xem thử vết thương!”
Áo len màu trắng được vén lên, ở chỗ bụng nhỏ trắng thon có một vết thương khoảng hai xăng, vết thương không lớn nhưng cũng đủ để một người cha đau lòng.
Lục Khiêm cẩn thận sờ vào, hỏi: “Có trách bố không?”
Thước Thước lắc đầu.
Nhưng dưới ánh nhìn của Lục Khiêm, cậu bé lại nhẹ nhàng gật đầu nhưng không khóc.
Cậu đã từng nói đàn ông con trai không được khóc.
Lục Khiêm nghiêng người qua, trán tì vào cậu bé khàn giọng nói: “Sau này bố sẽ luôn bên con!”
Thước Thước ôm cố của ông, vô cùng ngoan.
Điện thoại trong túi áo của Lục Khiêm vang lên.
Ông vừa nhìn cuộc gọi đến là Lam Tử Mi gọi đến.
Lục Khiêm nghe máy, ông nghĩ cuộc gọi này có lẽ liên quan đến Manh Manh.
Quả nhiên giọng nói của Lam Tử Mi rất căng thẳng: “Lục Khiêm, anh vậy mà dám kêu nhà họ Lục giành Manh Manh với tôi! Anh còn dám kêu Hoắc Minh kiện vụ này.”
Lục Khiêm im lặng đôi chút.
Ông thấp giọng: “Nếu như cô đối xử tốt với Manh Manh không ai can thiệp vào cuộc sống của cô! Ban đầu đứa trẻ này đã không nên sinh ra, bây giờ càng không nên trở thành công cụ của cô, lần trước tại sao cô bị viêm phối trong lòng cô rõ nhất. Tử Mi buông tay đi, cho cô và con gái của cô một con đường sống đi!”
Lam Tử Mi cười rất nhẹ.
“Tôi biết, vụ kiện này tôi không thắng nối!”
“Lục Khiêm, nhà họ Hoắc thật xem trọng anh!”
“Hoắc Minh vì ôn Noãn rời khỏi giới luật vậy mà vì anh mà ra lại! Thật sự khiến người khác
cảm động!”
Không đợi Lục Khiêm nói chuyện, Lam Tử Mi đã cúp điện thoại.
Lục Khiêm nhìn điện thoại.
Thước Thước ở bên cạnh mặt căng thẳng, cậu bé cũng nghe thấy cuộc điện thoại rồi —
Lại là Manh Manh đó!
Đợi cậu bé lớn rồi, có sức rồi nhất định sẽ ở trên người cô bé cưỡi ngựa!
Lục Khiêm hoàn hồn, ông xoa đầu của Tiếu Thước Thước: “Đó là con cấp dưới của bố, tên là Manh Manh, tên đầy đủ là Lục Huân.”
Thước Thước nằm lên vai của bố.
Khuôn mặt nhỏ trắng ngần đó có điều suy nghĩ.
Minh Châu lên lầu hai, đấy cửa phòng ngủ chính ra.
Trang trí kiểu Pháp rất đẹp và lãng mạn, đặc biệt cả mảnh màn che ren mỏng của cửa sổ sát đất, Minh Châu vừa nhìn đã thích.
Cô yên tĩnh nhìn chăm chú.
Mắt ánh lên một tầng hơi nước.
Cô nhìn nắng chiều ở bên ngoài cửa sổ sát đất, ở chân trời ánh lên màu đỏ rực.
Cúi đầu nhìn là nhẫn kim cương do Lục Khiêm tặng.
Lục Khiêm dỗ con trai vào trong thì nhìn thấy cô đang cúi đầu nghịch nhẫn kim cương, một bộ dạng trầm tư.
Ông đi qua từ sau lưng ôm lấy eo của cô.
Minh Châu không có vùng ra nhưng cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi ông: “Thước Thước ngủ rồi!”
Lục Khiêm ừm một tiếng.
Ông nói: “Ngày mai dẫn thằng bé đi bệnh viện kiếm tra lại đi! Anh cứ không yên tâm.”
Minh Châu không phản đối.
Thước Thước thích Lục Khiêm, ông muốn rút thời gian ra ở cùng con trai, cô cũng không có lý do gì phản đối.
Thái độ của cô lạnh nhạt.
Trong lòng Lục Khiêm khó chịu, ông có vô số thủ đoạn dỗ người khác nhưng bây giờ lấy chiêu nào ra cũng đều là không tôn trọng với cô, cuối cùng ông chỉ hôn cô một cái: “Anh đi làm bữa tối!”
Minh Châu kêu ông lại: “Không phải có người giúp việc sao?”
Lục Khiêm lại quay về.
Ông đứng ở trước mặt cô, vén tóc cô lên giọng nói đã khàn không ra cái gì: “Em đau lòng sao?”
Minh Châu nghiêng đầu qua: “Em không có!” Ánh mắt của Lục Khiêm sâu xa.
Một lúc sau, ông ông nhẹ nhàng: “Anh xuống nhé! Em xem có cần thêm gì nữa không!”
Lần này Minh cháu lại gọi ông lại.
Cô đứng ở đó, sau lưng là ánh chiều tà hoàng hôn chiếu vào khiến cô trở nên mơ hồ.
“Lục Khiêm, em không chấp nhận phản bội!” “Em chỉ cho anh một cơ hội.”
Cô từ từ đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói:
“Chuyện đó khi nào kết thúc thì chúng ta khi nào tổ chức hôn lễ.”
Lục Khiêm ừm một tiếng.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều ý vị sâu xa.
Quá khứ Lục Khiêm yêu Minh Châu nhưng nhiều hơn là sự yêu thương đổi với cô gái nhỏ, ông thích bộ dáng kiêu ngạo của cô, thích cô đau
cũng ôm ông gọi là chú Lục.
Bây giờ cô lớn thành phụ nữ rồi, cảm giác đó càng khiến người khác say đắm.
Lục Khiêm xuống lầu làm bữa tối.
Minh Châu thu dọn đơn giản một chút rồi bắt đầu đọc kịch bản.
Kịch bản này là òn Noãn đề cử, nói rất thích hợp với diễn xuất của cô, diễn một cô cả.
Minh Châu xem xong, cũng rất thích.
Cô xem vô cùng mê mấn.
Lục Khiêm lên lầu kêu cô ăn cơm, cô mới ngước mắt, cố có chút đau nhức.
Lục Khiêm cầm kịch bản lên, tiện tay lật vài trang.
Ông nhịn không được cười một cái.
Minh Châu có chút thẹn quá hóa giận, đúng kịch bản có chút ấu trĩ nhưng cô là người mới không thể vừa mới bắt đầu đã đóng chính kịch được!
Cô đỡ cố với lấy.
Nhưng lại không cẩn thận để bản thân ngã vào người ông.
Hai cơ thế rơi xuống sô pha, trên dưới đan vào nhau vô cùng ám muội.
Cho dù bọn họ đã từng có rất nhiều lần nhưng kích thích đột nhiên đến như vậy vẫn khiến cho cả hai không dễ dàng, đặc biệt là Lục Khiêm, vốn dĩ ông đã rất thích ôm cô.
Minh Châu không tự tại, vén tóc ra sau tai.
“Anh đứng dậy!”
Lục Khiêm không những không đứng dậy còn ôm lấy cơ thế cô, hôn nhẹ lên môi cô, rất dịu dàng nói: “Còn giận không?”
Cô thành thật gật đầu.
Thần thái bộ dạng đó vô cùng giống Lục Thước.
Trong lòng Lục Khiêm mềm nhũn, có dục vọng cũng có tình cảm dịu dàng.
Mặt của ông dán chặt vào cô, làn da ấm nóng dán chặt vào nhau, ông nhẹ giọng nói: “Anh đền chú Lục lại cho em có được không? Đừng giận nữa, cô gái thích đẹp như vậy, giận rồi sẽ có nếp nhăn đó.”
Minh Châu bị ông đè ở dưới thân.
Tiến thoái không được.
Cô đỏ mắt: “Nếu không phải là anh trai, căn bản em không theo anh về.”
Lúc đó Hoắc Minh nói như vây: Con đường phía trước dù tốt hay xấu em cũng phải đi đến rồi
mới biết! Nếu như không được thì quay đầu lại, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ đợi em.
Minh Châu cảm kích luôn có người thân vĩnh viễn đợi cô ở phía sau.
Cô cáu giận đánh ông một cái.
Xem như phát tiết cũng xem như bịt kín lại những vết nứt nhỏ đó.
Lục Khiêm ghé đến hôn cô, hôn rất sâu, trêu đùa cơ thể của phụ nữ trưởng thành.
Dù sao còn phải ăn cơm nên không dám quá mãnh liệt.
Cuộc sống tiếp theo trái lại khá yên bình.
Nhà họ Lục và nhà họ Hoắc có quyền có thế, thủ đoạn tày trời.
Hoắc Minh lại là luật sư giỏi nhất giới luật sư, có anh ra tay thì không có vụ kiện nào thua.
Vụ án tiến hành vô cùng thuận lợi.
Sau lần tra thấm đầu tiên, Manh Manh cũng chính là Lục Huân được xử giao cho bổ mẹ Lục Quân.
Bố mẹ của Lục Quân vui mừng không thôi.
Bọn họ dẫn theo Manh Manh đặc biệt lên phía Bắc, đến thành phố B để cảm ơn Lục Khiêm.
Khi đến cũng không thông báo, đến trước cửa biệt thự của Lục Khiêm mới nói với bảo vệ.
Lục Khiêm đang ở cùng con trai.
Người giúp việc ở trong nhà chạy đến, biểu cảm có chút phức tạp: “ông chủ, ngoài cửa có hai người muốn gặp ông! Còn dẫn theo một cô bé khá xinh đẹp!”
Lục Khiêm đoán ra, ông có chút khó xử.
Nhìn nhìn Minh châu.
Mắt cô hơi đỏ, nhưng cũng hiểu nguyên tắc: “Người cũng đến rồi! Anh gặp đi!”
Lục Khiêm sờ vai cô, nhẹ nhàng vuốt.
Minh Châu không muốn gặp nên đã lên lầu.
Lục Khiêm nhìn bóng dáng cô một lúc nói với người giúp việc: “Mời bọn họ vào đi!”
Khuôn mặt trắng của Lục Thước ngẩng lên, trong sáng hỏi: “Là Lục Huân sao?”
Lục Khiêm khá bất ngờ.
Ngay lúc này, bố mẹ Lục Quân dẫn theo Manh Manh đến, mang theo rất nhiều đặc sản của thành phố c, mẹ của Lục Quân còn cố ý mua một số đồ trẻ mẹ.
Bà ấy nhìn Thước Thước, vô cùng nhiệt tình.
“Là Thước Thước phải không! Từ lâu đã nghe thư ký Liễu nói là một đứa trẻ khôi ngô.”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Thước ngây thơ vô số tội.
Lục Khiêm được người khác khen con trai, tâm trạng khá tốt.
Ông nhìn Manh Manh cũng khá thích, nhưng lo lắng đến tâm trạng của Minh Châu nên không có đến bế.
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu có chút thất vọng.
Lục Thước qua bế cô bé: “Bố khá bận, anh đến bế em nhé!”
Lục Khiêm khá bất ngờ.
Bố mẹ Lục Quân chỉ cảm thấy hai đứa trẻ khá có duyên nên mặc bọn chúng chơi, sao biết được ở phía sau lần đầu tiên Lục Thước lộ ra răng nanh, doạ cho Manh Manh khóc thét lên, còn không dám nói.
Manh Manh trở về sanh cứ khóc đòi về.
Bổ mẹ Lục Quân còn rất nhiều chuyện muốn nói với Lục Khiêm.
Ví dụ như bọn họ muốn đế Manh Manh ở thành phố B, có Lục Khiêm chăm sóc cũng không tồi.
Nhưng Manh Manh sống chết không chịu.
Cô bé nhìn Lục Thước, nhẹ nhàng cắn môi…
Bố mẹ Lục Quân chỉ đành tiếc nuối rời đi,
ngay cả một bữa cơm ra hồn còn chưa kịp ăn.
Tiễn bố mẹ Lục Quân đi.
Lục Khiêm quay lại, đứa con trai dễ ngượng ngùng đỏ mặt của ông đang ngồi ở trên sô pha đọc truyện cổ tích, ngồi thẳng tắp rất ra dáng.
Lục Khiêm rất vừa ý.
Ông lên lầu an ủi Minh Châu, chuyện lúc nãy chắc chắn trong lòng cô sẽ buồn.
Lầu hai.
Minh Châu đang dựa vào cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn phong cảnh.
Lục Khiêm đi qua, nhẹ giọng lên tiếng: “Giận rồi?”
Minh Châu nghiêng mặt qua, nhìn ông.
Đường nét trên mặt cô rất mượt, dưới ánh sáng dịu vô cùng đẹp.
Lục Khiêm không kiềm được sờ mặt cô.
Minh Châu mềm giọng nói: “Bọn họ từ xa xôi đến, em cũng không phải không hiểu đạo lý như vậy!… Sao không ở lại ăn bữa cơm?”
Lục Khiêm cười cười.
“Manh Manh cứ đòi muốn đi.”
“Con bé bình thường không phải như vậy! Bình thường khá ngon nhưng hôm nay lại cứ
không ngồi yên.”
Minh Châu nhìn ông.
Lục Khiêm cũng cảm thấy bản thân lỡ lời.
Ông thấp giọng hỏi cô: “Còn giận anh sao? Bây giờ mọi thứ đã định, sau này Manh Manh có bổ mẹ của Lục Quân chăm sóc, không còn gì phải lo lắng nữa!”
Minh Châu ừm một tiếng.
Cô cũng không có đưa ra một câu trả lời chi tiết.
Nhưng Lục Khiêm với cô lâu như vậy, ông là nhân vật như thế nào, chút tâm tư đó của cô ông vẫn hiếu được, lúc này bầu không khí lại tốt, dù sao rất lâu cô không có nói chuyện như vậy với ông rồi.
Lục Khiêm cởi hai nút áo ra.
Ông đắn đo nói: “Anh đi đóng cửa?”
Minh Châu không muốn lắm: “Thước Thước còn ở dưới lầu mà!”
Lục Khiêm đã đứng dậy, đi đóng trái cửa phòng lại sau khi trở lại ông ôm cô tì ở trước cửa sổ sát đất.
Ông vừa sờ vừa hôn, giọng nói cũng không rõ: “Thằng bé đang đọc sách! Anh cảm thấy khoảng thời gian thằng bé ở chỗ Minh rất tốt,
Minh dạy trẻ con khá hay.”
Ông muốn đến gấp gáp.
Minh Chân ngẩng cố lên, giả vờ từ chối.
Trước sau đã gây nhau một tháng, bọn họ ở cùng nhau nhưng thật sự một lần cũng không có.
Lúc này, Lục Khiêm cũng thật sự không nhịn được rồi.
Trong lúc gần gũi, ông đóng màn cửa lại cái xoạc, chiếm hữu cô ngay chỗ này.
Cơthế của cô vô cùng mảnh khánh.
Lục Khiêm thường không khống chế được, sợ không cấn thận làm cô bị thương…
Lần phóng túng này vậy mà đến tám giờ tối.
Người giúp việc có gọi hai lần.
Bên trong không có tiếng động, cửa lại không mở ra được, nên người giúp việc biết điều xuống dưới chăm sóc cậu chủ.
Trong phòng ngủ, một mảng tối tăm.
Minh Châu nghiêng người, nằm ởtrong lòng người cũng đây mồ hôi như vậy.
Cô vừa động đậy, Lục Khiêm đã tìm môi cô nhẹ nhàng sờ một cái: “Đói rồi?”
Minh Châu có chút ngượng ngùng.
Cô kéo chăn che lại cơ thể, nhẹ giọng gật đầu: “ừm! Anh đi xem Thước Thước thử! vết thương của thằng bé có chút ngứa anh thoa chút thuốc cho thằng bé.”
Lục Khiêm ghé qua hôn cô.
Anh vẫn còn sức lực nhưng vẫn nhịn lại, chỉ là thấp giọng hỏi: “Có phải nhịn rất lâu rồi sao?”
Minh Châu tức đá ông một cái.
Lúc này Lục Khiêm mới đứng dậy mặc quần áo, cầm áo sơ mi nhăn nhúm, anh lại nói: “Nếu không thoải mái thì dậy ngâm mình.”
Ông xuống lầu, mang thức ăn cho cô trước.
Lại đi chăm sóc con trai,
Khi trở về, Minh châu đã tắm rửa, vừa ăn vừa xem kịch bản.
Lục Khiêm ngồi bên cạnh cô, cũng ăn chút đồ hỏi cô: “Thật sự chuẩn bị vào giới giải trí sao?”
Minh Châu ngay cả mắt cũng không ngước.
“Chỉ là tìm chút việc đế làm!”
Lục Khiêm sờ đầu cô: “Có chút việc đế làm cũng tốt.”
Lúc này Minh châu ngước mắt lên, cô nhìn ông một lúc sau mới hỏi: “Anh không lo?”
Trong giới dù sao cũng là một thùng nhuộm lớn.
Thái độ của ông khiến cô có chút không tưởng tượng được.
Lục Khiêm cười mỉm: “Sa ngã chẳng qua có hai thứ! Một là lợi ích, hai là cơ thể.”
Minh Châu không cần vì lợi ích đẻ hy sinh bản thân.
Nếu như vì đế hưởng thụ thì ông nghĩ, ông có thể mãn nguyện vợ.
Cô cũng không cần ra ngoài ăn tạp.
Vì vậy, ông rất yên tâm.
Minh Châu lật kịch bản, nhẹ nhàng trách: “Bình thường anh trai đều ghen đến không chịu được! Chị dâu nói chuyện với ai mấy câu thì anh ấy đế ý muốn chết, đặc biệt là Khương Duệ!”
Ánh mắt của Lục Khiêm sâu thẳm.
“Em cũng muốn anh như vậy?”
Thật ra, từ rất nhiều năm trước ông đã ghen đủ rồi.
Bây giờ ông chắc chắn ông với Minh Châu là lựa chọn duy nhất của đối phương, vì vậy ông mới độ lượng, mới không để ý như vậy.
Nhưng bộ dạng bây giờ của cô, lại trở về lúc trước.
Ông rất thích.
Lục Khiêm đưa tay sờ đầu cô: “Sau này anh
sẽ ủng hộ cho bà Lục.”
Trong lòng Minh Châu có chút ngọt ngào.
Cô nói: “Anh tốt nhất là kiếm nhiều tiền chút, nuôi ngôi sao nữ rất đắt đó!… Nhưng mà phương diện này ông Lục có kinh nghiệm!”
Lục Khiêm cười.
Chuyện nhiều năm như vậy, cô vẫn còn ghen không thôi.
Đây không phải chính là sự để ý của người trẻ sao?
Chuyện này cũng xem như sau cơn mưa trời lại sáng.
Minh Châu hẹn ôn Noãn đi dạo phố, lúc này bụng của ôn Noãn đã gần bảy tháng rồi.
Hoắc Minh rất lo lắng cho cô.
Cứ không cho ra ngoài, nếu như ra ngoài cũng phải có bốn vệ sĩ đi theo.
Cô với Minh Châu tình cảm tốt, hai người vừa lựa quần áo trẻ em vừa nói chuyện phiếm.
“Em với cậu sắp kết hôn rồi chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK