Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Vi lén xe trước.
Minh Châu kéo ôn Noãn lén xe, Bạch Vi chùng xuống: “ôn Noãn, xin lối nhé, tớ làm hỏng kế hoạch của cậu rồi! Tớ vừa thấy tiện nhàn kia đã tức không nhịn nổi rồi, đừng nói là hợp tác, chí nhìn cò ta thòi đã cảm thấy chán ghét rồi.”
Cô ấy nhận lỗi rồi xin lỗi.
Kéo tay ôn Noãn giả vờ ngốc nghếch.
Mấy năm nay, ôn Noãn sao không biết được chứ?
Ồn Noãn cười nhạt: “Trước đừng vội xin lồi! Hôm nay cậu lập còng lớn đấy!”
Hả…
Bạch Vi ngây ngốc: “Tớ lập còng lớn?”
Đâu ngón tay ôn Noãn khẽ vuốt ngực.
Nơi đó, trước kia từng bị đèn thủy tinh cọ vào, có một vết nhỏ hồng nhạt. Thi thoảng sẽ hơi đau, cũng có lúc nhâc nhở cò, Đinh Tranh từng gây ra những chuyện gì với cò.
Giọng điệu ôn Noãn nhẹ nhàng hơn.
Cò nói với Bạch Vi: “Chúng ta làm hòa
với cò ta ngay thì cũng không chân thực lắm.”
Bạch Vi không hiếu lắm, nhưng cô ấy tin tường ôn Noãn.
Ôn Noãn nói cò ấy lập còng lớn, vậy thì đúng là cò ấy lập còng lớn, vì thế cũng có chút đãc ý.
Ôn Noãn mời cò ấy ăn bữa cơm thịnh soạn.
Bạch Vi uống hai ly, lúc về nhà cũng choáng váng, như muốn bay lên.
Cảnh Sám đến đón cò ấy.
Anh ta diu vợ mình đã say khướt, chào hỏi với Ôn Noãn: “Xin lỗi nhé ồn Noãn, đế cò thấy chuyện xấu rồi.”
Ôn Noãn và Minh Châu đứng trước cửa nhà hàng.
Cho dù mang thai, mặc áo lòng rộng vẩn không nhìn rõ lâm, trái lại còn có hương vị phụ nữ khó nói nên lời.
Ồn Noãn vuốt mái tóc dài, khẽ cười: “Mau đưa cậu ấy về nhà đi!”
Cánh Sâm gật đầu với cỏ và Minh Châu rồi đỡ Bạch Vi lên xe.
Lên đến xe có hơi nóng, Bạch Vi lại uống rượu, cỏ chút choáng váng.
Cò ấy cởi áo khoác ra, náng gương mặt Cảnh Sâm lên hôn.
Vợ chồng nhiều năm, cảnh Sâm vấn mé say thân thể vợ mình như cũ, nhưng bây giờ đang ớ trên xe mà ngoài đường người đến người đi, dù sao cũng không phải nơi phù hợp.
Anh ta vồ về an ủi cô ấy một lúc, giọng khàn trầm: “Về nhà rồi tính tiếp”
Bạch Vi dán sát vào mặt anh cười ngây ngốc: “Chồng à, hòm nay em lập còng lớn rồi!”
Cảnh Sâm vuốt ve bả vai cò, kiềm chế hói.
Bạch Vi kê’ lại chuyện mình mắng Đinh Tranh thê nào, cuối cùng còn ngốc nghếch nói: “ôn Noãn khen em đấy!”
Cảnh Sám vừa bực vừa buồn cười.
Cò vợ ngốc cúa mình!
Rõ ràng là ôn Noãn đoán chảc cò ấy sẽ không kìm nối cơn giận, mới cố ý dần cô ấy đến, chính là đế Đinh Tranh buông lỏng cánh giác. Cò vợ ngốc của anh ta vừa nối giận, Ôn Noãn còn lừa cò ấy là lập còng lớn.
Đồng thời, cánh Sâm cũng có chút cảm thán.
õn Noãn đúng là thay đối rồi.
Anh ta còn nhớ lúc anh ta mới quen Ôn Noãn, cõ đơn thứân chỉ cần tình cảm.
Thời gian, thực sự thay đối cò rất nhiều…
Anh ta không nói rõ được là tốt, hay là không tốt, nhưng chung quy thì Hoâc Minh vân thích…
Bên kia…
Hoắc Minh cũng đến đón vợ và em gái, anh đưa Minh Châu về nhà họ Hoắc trước.
Hòn lề của Minh Châu và Lục Khiêm được sàp xếp vào nâm sau, nhưng qua nám cỏ định đưa Thước Thước đến thành phố c, cũng xem như cả nhà đoàn viên.
Xe chạy đến nhà họ Hoầc, xe dừng lại.
Minh Châu xuống xe.
Hoâc Minh xuống xe theo, gọi cò lại.
‘Anh.” Minh Châu lúng túng.
Hoâc Minh vươn tay xoa đâu cò, nhẹ nhàng nói với cô: “Khi nào thì đi? Đến lúc đó anh trai sắp xếp máy bay đưa em đi! Còn nữa… ở nhà chồng khỏng bằng trong nhà, đừng tùy hứng quá, có chuyện gì thì quay về nói với anh trai chị dâu, nhé?”
Minh Châu quay đâu nhìn vào xe.
õn Noãn hạ cửa số xuống, cũng dịu dàng nhìn cò.
Mắt Minh Châu chợt nóng lên, khẽ ừ một tiếng: “Đêm ba mươi đi! Anh, em tự lo được.”
Hoắc Minh lại xoa đầu cò ấy: “Được rồi, trời lạnh mau đi vào trong đi!”
Minh Châu quay người chạy vào.
Hoăc Minh lên xe, anh báo ôn Noãn kéo cửa kính lên, vừa khới động xe vừa nói: “Chớp mát mà Minh Châu đã sâp gá đi rồi, anh còn nhớ con bé còn là cô nhóc.”
Nói rồi, anh cũng bùi ngùi xúc động.
Bây giờ Hoâc Tây cũng là cõ nhóc.
Trong bụng ỏn Noãn, cũng là một cô nhóc…
Tám trạng Hoăc Minh rất phức tạp, câm thấy sinh con gái rất hạnh phúc, nhưng nghĩ đến khi trường thành lại bị người khác cướp mất…
Ôn Noãn nào biết suy nghĩ cúa anh.
Cô còn đang nghĩ đến chuyện cúa Đinh Tranh.
Đúng lúc Đinh Tranh gọi điện cho cò,
ôn Noãn thuận tay nghe điện thoại, nhưng không lên tiếng.
Bên kia điện thoại, Đinh Tranh im lặng một lúc mới nói: “Bạch Vi không tha thứ cho tòi, Ôn Noãn, cò cũng không thế tha thứ cho tôi sao? Ngoài chuyện dính líu đến Cố Trường Khanh, ón Noãn, tòi chưa từng làm chuyện gì có lôi với cỏ.”
Trong xe u ám.
Ồn Noãn cầm điện thoại, vẻ mặt không biếu cám gì.
Nhưng giọng điệu cỏ lại ôn hòa: “Đinh Tranh, cỏ nên hiểu hiện tại tỏi không đế ý mấy chuyện tình cảm cỏn con, mà là địa vị! Cô muốn kéo quan hệ với tôi, cũng không phải không thể, nhưng tôi cũng phải nhìn thấy được thành ý của cò.”
Đinh Tranh im lặng một lát.
Cò ta là người thòng minh, biết được ý của Ôn Noãn.
ỏn Noãn muốn cò ta làm tay sai!
Trong giới thượng lưu thành phố B, cũng không phải tất cá phu nhân nhà giàu đều có địa vị như nhau, người xuất chúng tỏa sáng nhất mời là người có địa vị cao nhất, Đinh Tranh không ngờ ôn Noãn lại cạnh tranh đến mức này.
Đinh Tranh không muốn cúi người hạ mình.
Nhưng bây giờ có ta cần có quan hệ tốt với Ôn Noãn.
Gương mặt cò ta co rúm, cuối cùng căn răng nói ra mấy chữ: “ôn Noãn, tòi sẽ đế cò nhìn thấy thành ý của tòi.”
Ôn Noãn khẽ cười, trực tiếp cúp điện thoại.
Hoâc Minh đoán được nội dung cuộc gọi, khẽ nắm tay cô…
Ôn Noãn lắc đầu: “Em không sao! n oán với cò ta, dù sao cũng phải giải quyết.”
Thành ý của Đinh Tranh đến rất nhanh.
Sáng sớm hỏm sau, cò ta đã đích thân đến cửa, mang theo cả quà.
Dây chuyền lam bảo trị giá cả lên đến chục triệu.
Ôn Noãn ở trong sảnh hoa nhỏ nhìn thấy cô ta, đương nhiên bên cạnh cò còn có vệ sĩ.
Sảnh hoa nhỏ xa hoa ấm áp, ôn Noãn mặc váy dài len họa tiết tối mày, thoái mái dựa vào sò pha, với chiếc dây chuyên quý giá kia, cỏ ấy mờ hộp ra nhìn qua, rồi tùy ý
ném lèn bàn trà.
“Rất đẹp!” Giọng điệu cũng bâng quơ.
Đinh Tranh thâm căn răng.
Cò ta tự nói với mình, thái độ ngạo mạn thế này cò ta đã quen rồi. Đợi cò ta trớ thành bà Cố rồi, cò ta không c’ân phải chịu đựng ôn Noãn nữa, đến lúc đó ai trên ai còn chưa nó chắc được!
Đinh Tranh nhịn cơn tức, nói: “Tôi nhớ cò có bộ lề phục, phối với lam bảo này rất hợp.”
Ôn Noãn khẽ cười.
Cò uống một hớp trà hoa người làm bưng đến, nói thẳng vào chủ đề: “Nói đi, tặng tòi ngọc quý như vậy, muồn tỏi giúp cỏ cái gì?”
Đinh Tranh cũng không giấu: “Tỏi muốn gả vào nhà họ Cố!”
Ôn Noãn như nghĩ gì đó nhìn cỏ ta.
Đinh Tranh vội nói: “Ván Phàm thích chơi đùa, nhưng anh ta có quan hệ tốt với Chu Mộ Ngôn, ôn Noãn, chúng ta là bạn học cũ, chuyện này cô nhất định phải giúp.”
Ôn Noãn cười nói: “Chu Mộ Ngôn cũng không thế đè đầu cậu ta, bảo cậu ta kết hòn với cò được!”
ít nhiêu Đinh Tranh cũng cỏ chút bẽ
mặt.
Cò ta hạ mình: “Vậy thì, dần tôi vào giới của cò! Tòi biết tôi mai nhà họ Tư sẽ có tiệc tối, những nhà nối danh của thành phố B và thành phố H đều sẽ tham gia.”
Ôn Noãn khẽ nhếch mòi: “Cò muốn gặp ngài Cố?”
Đinh Tranh không phủ nhận.
ón Noãn hiểu rồi, Cố Vân Phàm là kẻ chơi bời không chịu kế thừa gia nghiệp, Đinh Tranh là muốn thế hiện dáng vẻ hiền lương trước mặt ngài Cố, chiếm được háo cảm, lợi dụng ngài Cố tạo áp lực trực tiếp gả vào nhà giàu.
Đáng tiếc…
Ôn Noãn nhặt chiếc hộp nhung kia lên, mờ ra.
Cò lây dây chuyên quý kia ướm thử lên cố, hỏi Đinh Tranh: “Đẹp không?”
Đinh Tranh thức thời đứng dậu, vòng ra sau ỏn Mạn, nhẹ nhàng đeo vào giúp cò.
“Đẹp lâm!”
Ôn Noãn khẽ nhếch mói, nói với người làm bên cạnh: “Gọi điện cho bà Tư, nói tiệc tối mai tòi sẽ dẳn theo người đến.”
Người làm gật đâu: “Vâng, tòi lập tức đi liên lạc.”
Ôn Noãn tiếp tục uống trà hoa.
Trong lòng Đinh Tranh phức tạp: Cò ta ngàn cầu vạn xin cũng không có được thiệp mời tiệc tối kia, ôn Noãn lại báo người làm gọi điện cho bà Tư, là quan hệ bọn họ tốt… Hay là nhà họ Tư nê’ mặt ôn Noãn?
Ôn Noãn đặt ly trà xuống.
Giọng điệu cô lạnh nhạt: “Tôi từng giúp nhà họ Tư.”
Đinh Tranh bất giác dè chừng.
Lúc này cỏ ta cũng có chút hối hận từng làm những chuyện kia với ôn Noãn, tuy không bị bât được nhược điếm, nhưng ít nhiêu trong lòng cũng áy náy…
Cũng may ôn Noãn không biết!
Ôn Noãn lén tiếng: “Đúng rồi, nghe nói bây giờ cò đang đâu tư cùng Xa Tuyết, đội xe kia của Chu Mộ Ngôn tòi cũng biết một ít, hay làm mấy trò mờ ám phía sau, cấn thận đấy!”
Đinh Tranh khắng định: ôn Noãn đã xem cỏ ta là người cùng phe rồi!
Bất giác cò ta đâc ý, ôn Noãn giống
như hoa trong lồng kính vậy, chung quy cũnq khònq phải đối thủ của cô ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK