Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh bị chọc đao, ông vươn tay ra sờ khuôn mặt vẫn xinh đẹp của vợ, nói nhỏ: "Chuyện từ năm nào rồi mà bà còn nhớ vậy!"

Ôn Noan nghiêng đầu hôn môi ông một chút.

Hoắc Minh thỏa mãn ngay.

Ngày hôm sau, An Nhiên tới công ty.

Không ngờ Cố Vân Phàm đã đến tổng công ty rồi, An Nhiên khá là bất ngờ, bởi vì đợt này Cố Vân Phàm toàn ở thành phố H không tới tổng công ty ở thành phố B.

Như thể ông ta đang trốn một người.

Trong văn phòng chủ tịch, Cố Vân Phàm ngồi trên sô pha, ông ta định hút thuốc nhưng lại cất đi.

"An Nhiên, nghe nói cô có thai à?"

An Nhiên đang khom lưng rót nước cho ông ta, nghe vậy cô ấy ngẩn người: "Sao ngài biết?"

Cô ấy tưởng Cố Vân Phàm có liên lạc với Lý Tư Ỷ, nhưng không ngờ, Cố Vân Phàm cười nhẹ bảo: "Chị Vương nói cho tôi biết."

An Nhiên nghe ra chút ý vị.

Cô ấy pha trà xong, cô ấy khẽ đặt lên bàn trà trước mặt Cố Vân Phàm, cô ấy chậm rãi hỏi: "Ngài còn liên lạc với chị Vương

à?"

Cố Vân Phàm cười nhẹ.

An Nhiên đoán được, ông ta chưa bỏ được Lý Tư Ý, nhưng vậy thì sao chứ, Cổ Vân Phàm đã kết hôn rồi... mấy tháng nữa ông ta sẽ có thêm một đứa con đáng yêu.

Tư Ỷ.

Hai người hết cơ hội rồi, An Nhiên càng không nhắc đến Lý

Im lặng một lát.

Cố Vân Phàm bỗng hỏi: "Cô ấy... vẫn ổn chứ?"

An Nhiên nhìn ông ta, một lúc sau cô ấy mới nói: "Vẫn vậy! Công ty kia cô ấy thích đi thì đi, nhưng cô ấy rất cố gắng."

Cố Vân Phàm nghe mà buồn, nhưng ông ta không hỏi nữa.

Trước khi đi ra khỏi văn phòng của An Nhiên, ông ta cầm tờ điều chuyển công tác trên bàn trà lên, rồi khẽ nói: "Tôi nghĩ chắc cô không cần đến cái này nữa! Nhưng An Nhiên này... tôi sẽ giữ lại cơ hội này cho cô mãi mãi"

An Nhiên cũng hơi tiếc.

Bởi vì khi cô ấy khó khăn nhất, Cố Vân Phàm là người kéo cô ấy lên, cô ấy cũng trưởng thành lên ở tập đoàn Cổ Thị... sao lại không có cảm tình cơ chứ!

Nhưng bây giờ cô ấy đã có con đường mới, cô ấy cần điều chỉnh lại quy hoạch đời mình.

An Nhiên kìm lại nỗi xúc động, sau đó cô ấy cười yếu ớt: "Tôi sẽ chọn cho tổng giám đốc Cố người tiếp quản thích hợp nhất."

Cố Vân Phàm lắc đầu: "Không có ai thích hợp hơn cô!"

Ông ta cất nhắc An Nhiên, trọng dụng An Nhiên, nhưng với ông ta, An Nhiên không chỉ là cấp dưới... thực ra còn tính là người thân nữa, cô ấy và ông ta có xuất thân giống nhau, ông ta muốn An Nhiên được hạnh phúc, đó cũng là niềm an ủi đối với ông ta.

Cô ấy đã từ chối nhà họ Tư, cô ấy đã làm chuyện mà mình không làm.

Từ góc độ nào đó mà nói, cô ấy kiên quyết hơn ông ta.

Cố Vân Phàm đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, ở khoảnh khắc cánh cửa văn phòng đóng lại, An Nhiên nhìn tờ giấy điều chuyển công tác kia... cô ấy có cảm giác hết thảy đã kết thúc.

Đến hôm nay, cuối cùng cô ấy đã dám thừa nhận.

Đối với cô ấy, Hoắc Doãn Tư quan trọng hơn tất cả, tương lai mà cô ấy từng cố gắng theo đuổi, thực ra đều vì anh ấy.

Cố Vân Phàm rời đi.

Ông ta đến tạm thời thôi, nói là tới thăm An Nhiên, nhưng ông ta biết lòng mình đang thật sự lưu luyến cái gì, ông ta không đi về căn biệt thự ngày trước nữa, ông ta cũng không đặc biệt đi tìm Lý Tư Ý.

Ông ta chỉ đi lung tung trên đường, đi không mục đích.

Cuối cùng tới một nhà hàng nhật, đó là nhà hàng mà Lý Tư Ỷ thích ăn, lúc ông ta được nghỉ cô ấy thường kéo ông ta tới đây ăn, lần nào tới cô ấy cũng gọi rất nhiều, nhưng lại sợ béo nên cuối cùng giao hết cho ông ta ăn.

Vì nhớ lại chuyện cũ, Cố Vân Phàm cong môi mỉm cười.

Không ngờ ông chủ vẫn nhận ra ông ta, thấy ông ta ngồi vào bàn thì rất là vui mừng: "Anh Cố đấy à! Khéo quá, cô Lý cũng đang dùng bữa ở đây, cô ấy đang ngồi ở bàn trong cùng kìa, tôi đi nói với cô ấy rồi hai người ăn chung nhé?"

Cổ Vân Phàm rất bất ngờ: Cô ấy cũng đang ở đây?

Ông ta khế phất tay rồi tự đi vào trong, đi qua hành lang được trang trí cờ và biểu ngữ, ông ta đã nhìn thấy Lý Tư Ý... cô ấy mặc bộ trang phục công sở, yên lặng ngồi ở đó.

Trước mặt không bày nhiều món ăn, mà chỉ là suất ăn cho một người.

Lâu rồi không gặp, khuôn mặt cô ấy không còn vẻ non nớt, mà thay vào đó là nét chín chắn của người phụ nữ. tất nhiên còn có vẻ mệt mỏi nữa.

Đợi món ăn được bày lên, cô ấy dùng dây chun buộc tóc lên, im lặng cúi đầu ăn cơm.

Cô ấy ăn miếng nhỏ, nhưng không phải là sợ béo, mà là không có khẩu vị.

Bởi vì cô ấy đã gầy đi rất nhiều.

Cố Vân Phàm đứng yên ở đó, yên lặng nhìn cô ấy, ông ta biết mình nên rời khỏi đây ngay lập tức, bởi vì ông ta đã đồng ý rằng sẽ không quấy rầy cô ấy nữa, nhưng chân của ông ta không cất bước được.

Bỗng dưng, Lý Tư Ỷ dừng động tác.

Cách bốn năm mét, Cố Vân Phàm nhìn thấy hai giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống... Cô ấy nhanh chóng cầm giấy ăn lau đi, chắc là cô ấy không muốn khóc và cũng không muốn thất thế.

Bàn tay đang đút trong túi quần của Cố Vân Phàm không ngừng run rẩy.

Đời này, ông ta toàn sống vô tư, chưa bao giờ hối hận chuyện gì, nhưng giờ ông ta hối hận rồi.

Sinh kế của mấy chục nghìn nhân viên thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK