Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này đã làm tổn thương lòng tự trọng của Hà Lộ.

Cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp, cho dù không thể trèo được lên cành cao, nhưng phàm là người đàn ông từng tiếp xúc với cô ta đều tình nguyện dùng lời ngon tiếng ngọt một chút, chưa từng có ai đối xử với cô ta như vậy.

Trương Sùng Quang nói trúng tim đen: “Đó là bởi vì cô có thể trèo lên giường của bọn họ.”

Hà Lộ lúng túng không thể chịu nổi, cô ta thực sự không ngờ Trương Sùng Quang lại biết được rõ ràng rành mạch quá khứ của mình.

“Trương Sùng Quang, vậy tại sao anh còn giữ tôi lại?”

Ngón tay thon dài của Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vén rèm lên, tấm rèm màu đen giống như mái tóc đen bị mưa thấm ướt một nửa của Hoắc Tây, dày dặn đẹp đẽ...

Thật lâu sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Không vì cái gì cả, chỉ là vì cô chẳng có gì khác những người khác mà thôi.

Chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Nói xong những chuyện này, anh đuổi Hà Lộ ra ngoài, anh thuê cô ta làm việc nhưng hai người cũng không ở trong cùng một căn nhà.

Ký túc xá của Hà Lộ nằm ở dãy nhà phía sau.

Ngủ cùng một chỗ với người giúp việc.

Đợi đến khi yên tĩnh lại, Trương Sùng Quang lại nhìn ra cửa sổ... Một giọt nước rơi xuống từ mái hiên cửa sổ, trong vắt.

Anh đã hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với Hoắc Tây.

Anh không chịu gặp cô, không cho phép cô bước vào thế giới của mình, mà Hoắc Tây cũng không phải không gặp anh thì không được, chỉ là cô thường xuyên đến nơi này, có khi sẽ mang đến cho anh một quyển sách mà cô đã đọc, có khi lại mang hai phần sủi cảo nhân thịt bò do chính Hoắc Minh tự tay làm, một phần luộc một phần rán, đó là món mà Trương Sùng Quang rất thích ăn từ nhỏ, sủi cảo đầy ắp nhân thịt bò, ăn vô cùng đã nghiền.

Khi những ngày đầu thu lặng lẽ đến gần, Hoắc Tây mang đến cho Trương Sùng Quang một chiếc áo len.

Là Ôn Noãn tự tay đan.

Chiếc áo len cổ lọ màu nâu sẫm vừa đẹp vừa ẩm, rất thích hợp để mặc ở nhà.

Hoắc Tây cứ không nhanh không chậm mà theo đuổi người đàn ông này như vậy, có khi cô sẽ tình cờ gặp Hà Lộ, Hà Lộ sẽ cười nhạo cô, thế nhưng thật ra trong lòng cô ta cũng rất hâm mộ hoắc Tây.

Bởi vì Hoắc Tây chắc chắn rằng Trương Sùng Quang yêu mình, vậy nên cô mới dám quấn lấy anh như vậy!

Trương Sùng Quang từ chối Hoắc Tây, thế nhưng không từ chối những thứ Hoặc Tây mang tới, anh sẽ lén lút ăn hết sủi cảo nhân thịt bò, cũng sẽ lặng lẽ mặc chiếc áo len kia mà đọc những cuốn sách Hoắc Tây mang tới trong những đêm khuya.

Thỉnh thoảng sẽ gặp một vài dòng được cô đánh dấu lại, vậy mà lại là những lời tỏ tình.

Người đã một bó tuổi như Trương Sùng Quang, vậy mà cũng có lúc cũng sẽ đột nhiên đỏ mặt.

Anh đột ngột khép sách lại, cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục như thế này nữa, còn tiếp tục thế này sớm muộn gì anh cũng sẽ bị Hoắc Tây làm cho dao động, buông giáp đầu hàng.

Đêm khuya, anh cầm điện thoại muốn gọi cho Hoắc Tây, anh muốn nói rõ ràng với cô.

Thật ngoài ý muốn, điện thoại chỉ vừa vang mấy tiếng đã có người nghe máy.

Giọng nói của Hoắc Tây còn có một chút khàn khàn, cô nhẹ giọng nói: “Đã muộn thế này rồi còn có việc gì sao? Nếu có việc thì chúng ta để ngày mai nói sau đi, bây giờ em..

Hầu kết của Trương Sùng Quang lăn lộn.

"

Đã rất lâu rồi anh không nghe thấy giọng nói của Hoắc Tây, mặc dù cách hai ba ngày cô lại đến biệt thự của anh một lần, thế nhưng anh chưa từng nhìn thấy cô một lần nào, bình thường hai người cũng không gọi điện thoại.

Đột nhiên, anh có mấy phần nhớ nhung.

Một lúc lâu sau anh hoàn hồn lại, anh bình ổn cảm xúc rồi mới bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn nói với cô, sau này không cần tiếp tục mang những đồ đạc này tới nữa, cũng không cần phải tới thăm tôi. Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta đã kết thúc rồi, cô không nợ tôi, tôi cũng không thiếu cô cái gì... Hoắc Tây, chúng ta đã thanh toán xong rồi.”

Một lúc lâu sau Hoắc Tây vẫn không trả lời lại, Trương Sùng Quang không nhịn được mà nhẹ nhàng thúc giục: “Hoắc Tây?"

Hoắc Tây ừ một tiếng.

Dường như cô đắn đo một chút rồi mới nói: “Tinh Tinh vào viện, bây giờ vẫn còn đang sốt nhẹ, chuyện của chúng ta để sau mới nói được không?”

Hȧ...

Bàn tay đang cầm điện thoại của Trương Sùng Quang khế run rẩy, tai cũng nóng lên, con gái nhỏ của anh đang bị ốm nằm viện, mà anh lại đang nghĩ tới mấy chuyện tình cảm nam nữ này, thực sự không nên.

Thực ra thì nghĩ lại một chút, đã mấy ngày rồi Hoắc Tây không tới.

Trương Sùng Quang hơi áy náy, lại càng lo lắng, cũng không quan tâm tới những chuyện khác nữa: “Ở bệnh viện nào, tôi lập tức tới ngay”

Đối diện lại là một chuỗi im lặng thật dài.

Đối diện lại là một chuỗi im lặng thật dài.

Hồi lâu sau, Hoắc Tây mới yếu ớt hỏi: “Không quấy rầy giấc ngủ của anh và cô Hà chứ? Lần trước em đến cô ấy nói cô ấy mắc chứng lo âu, em đến đó thường xuyên sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô ấy. Trương Sùng Quang, em cảm thấy vẫn không cần phải vì sức khỏe của Tinh Tinh mà ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.”

Trong lời của cô còn mang hàm ý khác, lấy lùi làm tiến, sao Trương Sùng Quang có thể không biết?

Anh không giải thích, chỉ nói: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức tới ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK