Bóng dáng của Lục Khiêm xuất hiện trong tầm nhìn.
Ánh đèn trên trần nhà chiếu lên trên mặt ông, càng hiện vẻ quý phái.
Ông đứng lại ở cách hai mét, nói với Minh Châu: “Về thòi!”
Minh Châu cũng không muổn dây dưa với họ Khúc, cô ấy tự nhiên đi tới, Lục Khiêm vịn tay lên vai Minh Châu, nhỏ giọng hỏi: “Uống rượu à?”
“Một ly rượu vang đỏ thôi.”
“Em muốn uổng.”
Lục Khiêm cười, dẫn Minh Châu ra khỏi câu lạc bộ.
Từ đầu đến cuối, ông giống như không hề nhìn thấy Khúc Ninh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Khúc Ninh siết chặt nắm tay lại, móng tay găm sâu vào da thịt.
Lúc này, một bóng người đi ngang qua.
Phía sau cô có một người giống như là thư ký, người đến là ôn Noãn và trợ lý Từ, cô đến đáy là do người quản lý Hồng kia tìm cô, mà cũng
trùng hợp, cô với Minh Châu chỉ chân trước chân sau đến nơi.
Khúc Ninh nhận ra ôn Noãn.
Tuy õn Noãn đã lui về ở ẩn, nhưng trong tay vẫn có không ít tài nguyên, cho dù chỉ có một chút lọt qua kẽ tay cũng có thể nuôi sống rất nhiều minh tinh nhỏ.
Hơn nữa cô còn là cháu gái ngoại của Lục Khiêm, Khúc Ninh cảm thấy có thế làm quen, cô ta do dự tiến lên chào hỏi: “Cô là Tống Giám đốc Ôn đúng không?”
Ôn Noãn cũng nhận ra cô ta.
Bí thư Liễu mới nhắc với cô xong.
Cô dừng lại, im lặng nhìn chằm chằm Khúc Ninh một hồi, sau đó mới cười nhạt: “Đúng thế! Có việc gì không?”
Khúc Ninh đã từng hầu hạ ông chủ khu than đá, cho nên rất biết ăn nói.
Ôn Noãn chỉ đứng nghe, không đáp lời.
Cuối cùng, Khúc Ninh thử thăm dò về Lục Khiêm, cô ta khẽ cắn môi nói: “Tống Giám đổc ốn, tôi rất thích ngài Lục, muốn theo đuổi ông ấy, cho nên tôi muốn hỏi xem ý kiến của cô thế nào.”
Ôn Noãn cười một cái, nói: “Tôi không thể quyết định thay cho cậu được! Có điều tôi nghĩ ngoại trừ Minh Châu ra, bà ngoại sẽ không chấp
nhận người khác vào làm con dâu nhà họ Lục, sao cô Khúc không tìm mối khác đi?”
Khúc Ninh không phải là kẻ ngu ngốc.
Cô ta nhận ra ôn Noãn không thích mình.
Nhưng cô ta không dám đắc tội với ôn Noãn.
Ôn Noãn thu liềm biểu cảm trên mặt, nói vài cáu với trợ lý Từ rồi đi ra ngoài, lúc cô đi ra cửa còn đang nhìn thấy Minh Châu và Lục Khiêm giận dổi nhau trong xe!
Nhìn qua thì giống như cậu đang dỗ Minh Châu.
Trợ lý Từ cười phì một cái.
Cô ấy hỏi: “Tổng Giám đốc ôn, chúng ta có cần đi tới chào một tiếng không?”
Ôn Noãn khẽ vuốt mái tóc dài màu trà lại, lên xe.
Đợi đến khi yên vị rồi, cô mới cười nhạt nói: “Tôi không đến đấy thì hơn! Đúng rồi trợ lý Từ, mặc dù Minh châu sẽ không chịu thiệt, nhưng vẫn nên tìm người trông chừng Khúc Ninh thì hơn, mấy cô gái trẻ như vậy mà điên vì tình thì chuyện mất mặt gì cũng có thế làm được.”
“Được, cô yên tâm!”
Rolls-Royce màu đen khởi động.
ôn Noãn ngồi tựa lưng vào ghế ngồi, im lặng
suy nghĩ.
Nếu so với cậu và Minh châu thì sinh hoạt tình cảm giữa cô và Hoắc Minh cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn quá mức bình đạm, nhưng mà trong sự bình đạm này vần có thế nhấm nháp được mùi vị hạnh phúc.
Những người khác không thể hiểu nổi sự hưởng thụ của người tự hạn chế đâu.
Bên kia, Lục Khiêm còn đang ngồi trong xe dổ dành.
Minh Châu nhìn thấy Khúc Ninh chắc chắn sẽ không vui, tuy không biểu hiện ra mặt nhưng nhìn vẫn nhận ra được.
“Em thấy không, tôi còn không thèm nhìn cô ta một cái.”
“Còn không đẹp bằng một sợi tóc của em.”
Minh Châu liếc mắt nhìn ông một cái, hỏi lại: “Anh không nhìn thì làm sao biết được cô ta không đẹp bằng em? Người ta vừa mới nói muốn sinh cho anh năm sáu đứa kia kìa, cho anh mệt chết!”
Nói xong, cỏ ấy hừ một tiếng.
Lục Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười.
Ông là một người có EQ rất cao, cho nên cũng hiếu được cô không giận thật, chẳng qua chỉ nhân cơ hội làm nũng với ông thôi, mà ông cũng thích cô ấy như vậy.
Giọng nói của Lục Khiêm bất giác trở nên ôn hòa hơn: “Sao anh lại phải tốn công tổn sức đế ý đến những người khác ngoài em chứ.”
Khuôn mặt Minh châu hồng lên, không trả lời ông.
Lục Khiêm khởi động xe: “Về nhà thôi, bọn nhỏ còn đang chờ chúng ta đấy!”
Trên đường đi bọn họ nói chuyện về đám nhỏ, sau đó ông đột nhiên hỏi: “Anh nghe ôn Noãn nói hiện tại em cũng bắt đầu đi đầu tư à?”
Minh Châu xé gói đồ ăn vặt ra.
Cô ăn đầy miệng, hàm hồ đáp: “Thì có chút tiền đế không đấy, cho nên đầu tư bừa vậy.”
Lục Khiêm biết, chút tiền mà cô nói cũng phải hơn hai trăm triệu.
Một phân là Hoắc Chấn Đông cho, một phần là Hoắc Minh cho, còn phần lớn trang sức đá quý của cô ấy là do ôn Noãn cho.
Minh Châu cũng là nữtriệu phú.
Lục Khiêm cười khẽ một tiếng.
Minh Châu nghiêng đầu nhìn ông, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn động vào tiền của em à?”
Lục Khiêm cười cười, lát sau mới nói: “Tiên của em là của em, tiền của anh cũng là của em! Chỉ cần con đường mà em đầu tư vào hợp lý là được, chúng ta còn phải tích góp của hồi môn cho Tiếu Lục u nữa đấy!”
“Thước Thước không có gì chắc?”
“Tất nhiên là phải có rồi! Có điều anh thấy thằng bé này được lắm, sau này chưa chắc đã cần chúng ta cho đâu!”
Minh Châu không nói nữa, cô nhớ đến đứa bé kia.
Lục Huân.
Hiện tại đang được vợ chồng thư ký Liễu nuôi, nhưng mà thư ký Liễu đã có đứa con trai lập gia đình rồi.
Tài sản của vợ chồng họ phần lớn đế cho con trai mình.
Còn đứa bé kia…
Minh Châu do dự một chút, hỏi: “Cô bé đó… Có đi chữa bệnh không?”
Lục Khiêm ngây ra.
Lát sau ông mới nhận ra Minh Châu đang nói
đến Lục Huân, vì thế ông im lặng một hồi rồi mới trả lời: “Đã liên hệ với bác sĩtốt rồi, chờ đến khi vết thương ở chân đỡ sẽ đi ra nước ngoài điều trị, lần trước anh hỏi thì phải mất bốn năm, có điều vợ của thư ký Liễu sẽ đi theo để chăm sóc.”
Minh Châu nghe xong cảm thấy hơi buồn bã.
Thật ra cô bé đó vô tội, vợ chồng thư ký Liễu cũng vô tội.
Lục Khiêm hiểu rõ tính cách Minh châu.
Ông biết trong lòng cồ có gánh nặng, lúc dừng xe chờ đèn đỏ, ông nhẹ nhàng cầm tay cô: “Đừng nghĩ nhiều, vợ chồng họ rất thích cô bé, coi cô bé như con gái ruột của mình vậy.”
Minh Châu miền cưỡng mỉm cười.
Lục Khiêm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Lam Tử Mi, Lục Huân…
Là quá khứ không thế động vào của ông và Minh Châu.
Trở về nhà, bọn trẻ rất ngoan.
Tiểu Lục Thước đã làm bài tập xong, đang ngồi trước máy tính tự học lập trình.
Tiếu Lục U chơi cạnh cậu bé.
Thỉnh thoảng người làm anh như cậu bé còn
phải thay quần cho em gái.
Lúc Lục Khiêm và Minh châu về nhà, Tiểu Lục Thước đang thay quần, Tiếu Lục u cởi truồng lộ mông, loạng choạng gọi bố bố, Lục Khiêm đi tới bế cô bé lên, tự tay mặc quần hoa nhỏ cho Tiểu Lục u.
Minh Châu nhỏ giọng nói: “Hơn một tuổi, nên mặc cả quần trong nữa.”
Lục Khiêm ngẫm nghĩ lại cũng đồng ý với cô.
Nhưng mà thân làm bố, ông vẫn không yên tâm đế con gái nhỏ của mình tự lập: “Để anh chăm con bé một thời gian, tối thì về đây, còn ban ngày thì đưa đến công ty, dạy cho con bé học cách tự đi vệ sinh.”
Minh Châu nói ông chiều hư con.
Lục Khiêm bế Tiểu Lục u đến, hỏi lại: “Hồi trước đấy, em đã lớn bằng ấy rồi mà tôi còn phải giặt quần lót cho em, sao em không biết tự lập đi?”
Minh Châu không chịu thừa nhận.
Cô lại nhắc đến phương pháp giáo dục của Hoắc Minh: “Như con của anh em, đứa nào đứa nấy tự lập từ nhỏ.”
Lục Khiêm không cho là phải.
Ông nói: “Tiểu Lục u của chúng ta là con gái ngoan của mẹ, con gái ngoan của bố, vậy thì có
sao đâu?”
Đế tăng tính thuyết phục, ông lại mặt dày nói: “Em thử nhìn Hoắc Tiểu Kiều mà xem, Hoắc Minh có nỡ để con bé tự lập không? Chẳng qua cậu ta vừa sinh nhiều vừa muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người, muốn đuổi bọn nhỏ đi nhanh, cho nên mới nói vậy đế lừa mấy đứa ngốc các em thôi!”
Minh Châu:…
Tiểu Lục Thước đứng bên gật đầu: “Con cảm thấy bố nói rất đúng.”
Lúc cậu bé ở lại nhà bác, tính cả cậu là có bốn đứa nhỏ, mà bác cậu chưa bao giờ mệt cả!
Lục Khiêm nhìn con trai, vỗ đầu bốp một cái, ông lập tức sửa miệng: “Cũng đúng! Phương pháp của Hoắc Minh rất hay!”
Tiếu Lục Thước ôm sách, yên lặng trở về phòng.
Lục Khiêm cười cười: Thằng bé này đang sợ bọn họ sinh thêm đứa nữa đây mà!
Tiểu Lục u cũng chạy theo.
Minh Châu bận bịu nửa ngày đã hơi mệt, cô ấy dựa lưng vào sô pha nghỉ ngơi, tiện tay đọc kịch bản bộ phim tiếp theo.
Lục Khiêm nấu lê hấp đường phèn cho cô.
Tuy cô cứ kêu là béo, nhưng mà có ăn thì vẫn ăn hết.
Lúc dọn dĩa, Lục Khiêm nói: “Nếu em không thích thì đế anh đá cô ta ra khỏi đoàn phim.
Minh Châu nhẹ nhàng bỏ kịch bản xuống.
Cồ nhìn Lục Khiêm, bình tĩnh nói: “Đúng là em cảm thấy cô ta rất ghê tởm! Nhưng mà Lục Khiêm… Em đã quay vài bộ phim rồi mà không có tiếng tăm gì cả, một là do trình độ biểu diễn của em chưa đâu vào đâu, hai là đoàn phim còn thiếu diễn viên tài năng. Tuy nhân phấm của Khúc Ninh không ra sao, nhưng kỹ thuật diễn của cô ta không tồi, có thể bù đắp những thiếu sót cho đoàn phim.”
Minh Châu hơi dừng lại: “Em muốn dùng bộ phim này để nhận giải thưởng.”
Lục Khiêm cảm thấy khiếp sợ.
Từ lúc ông mới quen Minh châu, cô vẫn còn là một cô gái nhỏ ngây thơ chỉ biết yêu đương.
Mà hiện tại đã trở thành một người có lòng dạ thâm sâu như thế này.
Quả đúng là cha có tài không sinh con bất tài!
Minh Châu nói tiếp: “Muốn đuối cô ta ra khỏi đoàn phim là chuyện rất dề, thậm chí đuối cô ta ra khỏi thành phố B chỉ đơn giản như ăn bánh,
nhưng muổn gặp được một diễn viên giỏi như vậy là điều rất khó khăn! Lúc trước em cứ cảm thấy vai nữ số ba không diễn tốt, mà Khúc Ninh… Vừa hay đụng phải cồ ta!”
Trong lòng Lục Khiêm hơi lạnh lẽo.
Ông nhìn chăm chú vào Minh Châu, muốn hỏi một cáu: ông quan trọng hay sự nghiệp của cô ấy quan trọng hơn.
Nhưng mà ông vẫn không hỏi câu hỏi ngu ngốc đó ra khỏi miệng.
Ánh mắt ông sâu thẳm.
Một lát sau, ông cầm cái dĩa đi ra ngoài.
Trời dần khuya, Minh Châu và đám nhóc vẫn còn thức, nhưng Lục Khiêm lại đi ra ngoài sân thượng hứng gió.
Lúc này ông rất muốn hút một điếu thuốc.
Nhưng thân thế không cho phép.
Không có bất kỳ thời khắc nào lại khiến ông nhận rõ hiện thực hơn bây giờ, ông nhận ra bản thân mình đã mất đi rất nhiều đồ vật và lợi thế so với lúc trước, mà Minh Châu lại có được càng nhiều…
Đêm đó cô gọi ông là chú Lục, nhưng mà hiện giờ bọn họ đã không còn là bọn họ của năm đó!
Lục Khiêm hứng gió đêm, muốn xua tan nỗi buồn trong lòng.
Cửa kính phát ra âm thanh rất nhỏ, có người kéo cửa ra rồi đóng lại.
Ông quay người lại nhìn Minh châu.
Cô vừa tắm xong, mặc một cái áo ngủ tơ tằm màu đen, mái tóc đen dài như rong biến xõa xuống bông, đẹp tựa hoa hồng ban đêm.
Minh Châu chủ động ôm eo ông.
“Đang nghĩ gì đấy?”
Lục Khiêm cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy, lại xoa bả vai cô, nhưng không nói gì.
Minh Châu có thể lờ mờ đoán được suy nghĩ của ông, cô thấp giọng nói: “Lục Khiêm, chúng ta đã quen biết nhau tám năm rồi! Cho dù anh không muốn thì em cũng đã không còn lại cô gái ngây ngô ngày xưa! Trong lòng anh cũng hiếu mà, nếu như tính cách của em vẫn y như trước thì em sẽ không tha thứ cho anh, hiện tại chúng ta cũng không ở bên nhau thế này, Lục Khiêm, làm người không thế quá tham lòng được, đây là điều hiển nhiên đúng khỏng?”
Lục Khiêm cười ôn hòa: “Cái này gọi là lừa gạt, hay là thuyết phục?”
Minh Châu cắn khẽ yết hầu của ông: “Cái này là lấy lòng!”
“Chẳng thành tâm gì cả!”
Lục Khiêm giữ chặt gáy cô lại, không cho phép cô di chuyến, sau đó đè cô lên lan can khắc hoa màu đen, vừa hứng gió đêm vừa nhấm nháp mùi vị của cô .
Ẩm ướt đan nhau, mùi vị cực tốt.
Hai người hôn đến mức động tình, ông hơi thả lỏng ra, khẽ hôn lên khóe miệng cô rồi nói: “Lục Khiêm, thật ra em thế này cũng rất có sức cuốn của phụ nữ.”
Ông thích Minh châu, chứ không phải là Minh Châu nào.
Ông chỉ đang cảm thán mà thôi.
Minh Châu dựa vào lòng ngực ông, ngửa đầu lên dụ dỗ: “Đêm nay anh có đi không?”
Lục Khiêm sao có thế chịu đựng nổi sự trêu chọc của cô, hơn nữa ông cũng không có ý định đi, lúc này giúp việc đã về nhà rồi, mọi thứ tĩnh lặng, chỉ có hô hấp của đối phương là mãnh liệt.
Ông lại cúi đầu xuống hôn môi cô…
Ngón tay thon dài luồn vào trong áo tắm, giữ chặt phần động tình của cô ấy.
Trong thời khắc suýt cướp cò súng, Tiểu Lục Thước chạy lại đây.
“Em ị ra quần rồi!”
Sau đó cậu bé vội vàng che mắt lại, nói: “Con đi rửa đít cho em!”
Lục Khiêm chưa kịp nói gì, cậu bé đã chạy biến.
Trong phòng trẻ con, Tiểu Lục u đã bị lột váy ra rồi.
Đứa bé hơn một tuổi, đầu to người nhỏ, cái cố cũng ngắn ngủn.
Cô bé nằm trần truồng đế lộ mông đít ra, đôi mắt to tròn đầy nước.
Thối hoắc!
Trong phòng toàn mùi cứt thối, bé con không thơm tẹo nào.
Tiếu Lục Thước ì ạch ôm em gái đến phòng tắm, điều chỉnh độ ấm của nước tắm, sau đó rửa sạch đít cho em, vừa xịt nước vừa cầm xà phòng lau, còn lấm bẩm: “Không cần nói thì anh cũng tự lập chăm em được rồi!”
Cậu bé nói xong, không khỏi nhớ đến cảnh vừa rồi.
Bố chẳng những hôn mẹ, lại còn sờ mẹ…
Có phải làm chuyện giống bố mẹ là sinh được ra cậu với em gái, còn có thể có thêm một đứa bé nữa?
Nếu cậu lớn rồi, lấy cô vợ về…
Tiếu Lục Thước che mặt lại: Cậu đang nghĩ qì vậy trời!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK