Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang nghe mà lòng mềm nhũn.
Anh xách hộp đựng thức ăn đi tới, xoa đầu con trai Duệ Duệ… lúc này tiếu Trương Duệ đã tỉnh táo lại, cậu không mềm mại như vừa rồi nữa, cậu bé có hơi lúng túng.
Trương Sùng Quang ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Ánh mắt anh lại rơi vào Hoắc Tây, sau đó anh phát hiện Duệ Duệ đang nhìn mình, thế mà người làm cha lại thấy hơi ngượng: “Con muốn ăn sủi cảo nhỉ? Con có ngồi dậy tự ăn được không?”
Duệ Duệ gật đầu.
Giọng Trương Sùng Quang bổng khàn khàn: “Bố bế mẹ sang phòng bên cạnh, ngủ như này không thoải mái.”
Duệ Duệ không nhịn được nói: “Bố nhẹ tay một chút, trong bụng mẹ có em bé đấy.”
Hai mắt Trương Sùng Quang cay cay, cổ họng có một cỗ ngọt tanh bốc lên, anh kìm nén rồi lại kìm nén mới không thất thố trước mặt con trai, anh thấp giọng nói: “Bố biết.”
Hoắc Tây chưa tỉnh, Trương Sùng Quang bế cô lên cô vẫn chưa tỉnh.
Phòng ngủ bên cạnh, tối tăm.
Trương Sùng Quang đặt Hoắc Tây lên chiếc giường mềm mại, chắc là cô cảm thấy thoải mái nên nghiêng người áp mặt lên cái gối màu trắng… Nhìn xuống, cô mặc chiếc váy dài lông cừu, nhìn vào vẫn chưa lộ ra cô mang thai, cô mê người như vậy nằm nghiêng ở đó, đặc biệt phong tình.
Cuối cùng Trương Sùng Quang không thể nhịn được nữa, anh muốn hôn trộm cô một cái lúc cô ngủ.
Anh hôn lên chóp mũi cô.
Ban đầu anh định chạm một cái rồi thôi, nhưng khi chạm vào làn da của cô, thì không thế vãn hồi… môi anh đi xuống nhẹ nhàng mút hôn bờ mòi mềm mại của cô.
Anh không dám kinh động đến cô một tí nào.
Anh bèn hôn nhẹ như thế, thật cẩn thận, giống như đang đối đãi với vật trân quý dề vỡ vậy.
Hoắc Tây tỉnh rồi.
Trong đêm tối, đôi mắt cô đối diện với anh, chắc là cô chưa tỉnh hẳn, lúc cô chưa tỉnh thì giọng cô vẫn còn một chút ngáy ngơ, giống như… giống như lúc trước cô ý loạn tình mê dưới người anh.
Trương Sùng Quang nhìn, trái tim đau đớn.
Anh không dám nhìn vào ánh mắt đó, anh sợ sau khi cô tỉnh, cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng chán ghét.
Cho nên trước khi cô đấy anh ra, anh khàn giọng nói: “Anh tới đưa sủi cảo!”
Lực đè trên người bỗng biến mất.
Người đàn ông đứng lên đi ra ngoài, đế lại một mình Hoắc Tây nằm trong phòng tối, chắc là do tối quá cho nên các giác quan khác trở nên đặc biệt nhạy bén.
Lát sau, Hoắc Tây chậm rãi đưa tay ra, cô sờ nhẹ vào môi mình.
Trên đó, còn thoang thoảng mùi thuốc lá.
Vừa nãy, Trương Sùng Quang đã hôn cô à?
Tiểu Trương Duệ là một cậu bé lịch sự, dù bị ốm đầu óc choáng voáng, cậu bé vần xuống giường đi đánh răng.
Lúc đi ngang qua, cậu bé còn trông thấy bố lén hôn mẹ.
Khi Trương Sùng Quang quay lại, anh phát hiện cậu bé đang nhìn mình chằm chằm, anh vừa mở hộp vừa hỏi: “Sao lại nhìn bố như vậy?”
Nói chung vẫn là trẻ nhỏ dễ kích động.
Tiếu Trương Duệ, kìm nén đến mức khuôn
măt nhỏ đỏ bừng, cậu bé nói oang oang: “Con nhìn thấy bố hôn mẹ rồi!”
Trương Sùng Quang dừng tay.
Anh nâng mắt nhìn con trai, tiểu Trương Duệ mất tự nhiên nói: “Mẹ biết sẽ không vui đâu.”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta giữ bí mật được không?”
Duệ Duệ cắn môi.
Cậu bé đang ở cái tuổi ý thức về đúng và sai mạnh mẽ nhất, tuy ngoài miệng cậu bé không nói gì, nhưng trong lòng cậu bé rất là khinh bỉ loại hành vi này… đối với việc này, Trương Sùng Quang lại hơi ngượng.
Chỉ một cái hôn thôi mà, thế mà lại làm anh xúc động nhiệt huyết như thiếu niên trẻ trâu.
Anh đút sủi cảo cho Duệ Duệ ăn.
Chắc là bây giờ cậu bé đã khỏe, tên nhóc này lại ăn liền một lúc 12 cái sủi cảo, sau đó cậu bé nhìn hơn 20 cái sủi cảo còn lại với ánh mắt mong chờ: “Ngày mai không còn sủi cảo ngon như này để ăn nữa rồi!”
Trương Sùng Quang xoa đầu cậu bé: “Con muốn ăn thì mai bố lại gói cho con ăn tiếp.”
Duệ Duệ ăn no xong lại muốn đi ngủ.
Cậu bé gối đầu lên chiếc gối mềm, nhìn
Trương Sùng Quang chăm chú, cậu bé cũng không chủ động nói chuyện mà chỉ nhìn như thế thôi.
“Vận còn giận bố à?” Trương Sùng Quang xoa đầu cậu bé.
Duệ Duệ ừ một tiếng.
Trương Sùng Quang hơi lạc lõng, nhưng anh không nói gì, chỉ dỗ cho con trai ngủ.
Duệ Duệ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trương Sùng Quang im lặng ngồi một lúc, còn Hoắc Tây thì một mực không đi ra ngoài, chắc là cô không muốn đối diện với cái hôn đó… nên dứt khoát tránh anh luôn, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Mùng một tết, phòng bệnh của con trai.
Thực sự không thích hợp đế cãi cọ với tên tám thần.
Quá khứ của họ tan hoang bất kham, còn hiện tại, kiềm chế đến mức bình tĩnh gần như là không có một tia tình cảm gì, khi Trương Sùng Quang đứng trước cửa số, anh lại trông thấy bên ngoài có tuyết rơi.
Nhẹ nhàng nhỏ bé.
Thoáng lướt qua, giống như chưa từng tới nhân gian.
Anh không kìm được nghĩ: Có lẽ cả đời này, anh sẽ phải sổng cùng với ký ức ngày xưa. Tương lai của Hoắc Tây, anh không có tư cách tham dự, thậm chí ngay cả tư cách hỏi anh cũng không có.
Đêm càng ngày càng sâu.
Hai người họ, một người đứng trước cửa sổ ở phòng ngoài, một người ngồi trên giường phòng trong.
Yên lặng suy tư.
Là yêu là hận, thực ra cái mà hai người họ nghĩ là đối phương.
Sáng sớm, Hoắc Tây thức dậy, Trương Sùng Quang đã đi rồi.
Trong phòng có bật hệ thuống sưởi, nhưng hơi thở thuộc về anh đã tản đi lâu rồi.
ở đầu giường Duệ Duệ có đế một hộp đựng thức ăn mới, bên trong là bữa sáng mà Trương Sùng Quang nấu lúc sáng sớm… Sữa đậu nành và bánh đậu đỏ làm thủ công, còn có mấy món ăn vặt khác nữa, từ độ tinh xảo có thể nhìn ra người làm rất dụng tâm.
Duệ Duệ sợ Hoắc Tây không vui, nên chưa có động vào.
Hoắc Tây dịu dàng nói: “Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, con thích ăn mấy món này nhất
còn gì?”
Duệ Duệ muốn nói lại thôi.
Hoắc Tây đi qua nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé rồi thơm thơm: “Chuyện của bố mẹ là chuyện giữa bố mẹ… con và Miên Miên thích bổ, bố cũng sẵn lòng chăm sóc các con, con không cần cảm thấy có lỗi với mẹ.”
Trước giờ Duệ Duệ khá hiếu thắng, nhưng lúc này cậu bé lại nằm im trong lòng mẹ, một lúc lâu.
Đợi cậu bé đi đánh răng rửa mặt, Hoắc Tây đi ra chỗ cửa sổ.
Lúc này cô mới biết tối qua có tuyết.
Trên mặt đất là lớp tuyết dày độ 20 cm trở lên, đừng nói là lái xe, chỉ đi bộ thôi đã khó rồi… Hoắc Tây lại nhìn về phía cái hộp đựng cơm kia, cô đoán sáng sớm Trương Sùng Quang về nhà nấu rồi lại mang tới.
Anh càng làm tốt, Hoắc Tây càng cảm thấy thương cảm.
Cô đưa ngón tay thon dài ra vẽ tranh lên cửa số, đợi khi hồi thần cô mới phát hiện mình vẽ một lá phong.
Trương Sùng Quang đấy cửa phòng bệnh ra, đi vào.
Anh nhìn thấy hình chiếc lá phong đó, hầu
kết trượt trượt: “Hoắc Tây?”
Hoắc Tây lau thứ trên ô cửa số đi, cô quay người lại nhìn anh rồi bình tĩnh nói: “Duệ Duệ hạ sốt rồi, chắc không còn gì đáng ngại, anh cứ làm việc của anh đi!”
Trương Sùng Quang đóng cửa lại.
Anh mặc áo bành tô, trên đầu vẫn còn bông tuyết chưa rớt xuống, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới cười khẽ: “Anh cũng chẳng có chuyện gì quan trọng! Tết… cũng… không có thân thích gì phải đi.”
Nhà họ Hoắc từng là người thân duy nhất của anh.
Tết đến, lúc nào anh cũng đi theo nhà họ Hoắc, hồi nhỏ Hoắc Minh sẽ đưa anh đi thăm nhà người thân bạn bè, người ngoài đều nói anh là con trai của Hoắc Minh, bây giờ anh lẻ loi một mình, làm gì còn thân thích gì!
Hai người nhìn nhau không nói gì, cả hai đều nghĩ về cùng một chuyện.
Vừa khéo, lúc này Duệ Duệ đi ra, Trương Sùng Quang bèn chăm sóc cậu bé, Hoắc Minh cũng gọi điện tới báo cho Hoắc Tây biết… Hoắc Chấn Đông không sao, ông bảo cô đừng lo, chiều Ôn Noãn sẽ tới bệnh viện.
Hoắc Tây vâng một tiếng rồi cúp máy.
Trương Sùng Quang nâng mắt nhìn, anh do dự một chút rồi nói: “ông nội không khỏe à? Anh đi thăm nhé!”
Hoắc Tây cất điện thoại đi.
Cô vân ngại con trai đang ở đây, nên cô từ chổi một cách uyển chuyến: “ông nội cũng cao tuối rồi, cơ thế có chỗ không thoải mái, chắc là không tiện đâu… lần sau đi!”
Trương Sùng Quang nghe ra ý tứ của cô.
Ánh mắt anh ảm đạm, nhưng sau đó anh không nói thêm gì nữa.
Buổi chiều, Ôn Noãn tới, đi cùng bà là vợ chồng Hoắc Doãn Tư và An Nhiên, với cả Hoắc Kiều.
Sau khi Trương Sùng Quang chào hỏi xong, anh liền đi trước, sau khi đi ra hành lang, anh vịn tường… đau lòng không chịu nối. Anh hối hận, anh hối hận lúc trước anh dùng Tống Vận để chọc tức Hoắc Tây, anh hối hận chuyện anh muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này, anh còn hối hận chuyện sau đó mình cưỡng bức Hoắc Tây mang thai.
Nhưng dù có hối hận cỡ nào đi chăng nữa, anh cũng biết, thực ra từ lúc anh đế Tống Vận ở bên cạnh là anh đã mất đi Hoắc Tây rồi.
Cò là người kiêu ngạo như thế.
Sao cô lại bằng lòng chấp nhận một người
đàn ông dính bẩn, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác.
Một ánh mắt nhìn anh chuyên chú.
Trương Sùng Quang ngấng đầu lên trông thấy Hoắc Doãn Tư, anh đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu muốn tấn anh một trận hay là chê cười anh?”
Mặt Hoắc Doãn Tư có vẻ thản nhiên, anh ấy nói với giọng trần thuật: “Tôi đoán trong lòng anh, vẫn còn hy vọng.”
Trương Sùng Quang không phủ nhận.
Hoắc Doãn Tư cười nhạo một tiếng.
Anh ấy tiến lên ghì cổ Trương Sùng Quang, ấn chặt lên tường rồi hung tợn nói: “Dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà sau khi anh làm ra những chuyện kia, anh vẫn còn muốn có được hạnh phúc, lại còn muốn có tất cả? Trương Sùng Quang, anh không thấy mình tham lam sao? Anh nghĩ anh làm ra bao nhiêu chuyện khốn nạn như thế, anh chỉ gây tốn thương cho mình chị gái tôi hay sao, anh có biết một năm trở lại đây bố tòi đã hút bao nhiêu điếu thuốc không hả… ông ấy bồi dưỡng anh như con trai, anh báo đáp ông ấy như thế à! Nếu còn là một thằng đàn ông thì con mẹ nó anh đừng có mà mong có hết cái này đến cái khác nữa.”
Trương Sùng Quang không giãy dụa.
Anh dựa trên vách tường, cúi mặt nhìn Hoắc Doãn Tư, anh không phủ nhận.
Anh nói: “Đúng! Trong lòng tôi vẫn ôm một tia hy vọng! Hoắc Doãn Tư… đến cả hy vọng cậu cũng không cho phép anh được có sao?”
“Thế lúc anh làm những chuyện kia, anh có cho chị tôi đường sống không?”
“Chị ấy yêu thế diện như thế! Anh lại dùng một người phụ nữ đế làm nhục chị ây, anh dung túng cho cô ta làm tổn thương chị ấy, anh dung túng cho cô ta làm hại đến Miên Miên… Con mẹ nó anh còn ép chị ấy mang thai, chị ấy mang thai sẽ gặp nguy hiếm cỡ nào anh không biết sao? Ngộ nhỡ lại sinh ra một đứa trẻ có vấn đề, thì phải làm sao? Anh nói tôi biết phải làm sao? Anh là thằng điên, anh chỉ biết anh muốn chị ấy anh còn muốn sống với chị ấy, nhưng anh có từng suy nghĩ cho chị ấy một tí nào không? Không có! Trong lòng anh chỉ có bản thân anh thôi.”
Hoắc Doãn Tư nói xong, anh ấy bỗng buông anh ra.
Anh ấy nói: “Có liêm sỉ tí đi Trương Sùng Quang, bây giờ anh cũng là ông chủ lớn thứ một thứ hai ởthành phố B, anh muốn kiểu phụ nữ nào chả có, cần gì phải suốt ngày giả mù sa mưa canh ở đây, chỉ cần anh chịu bước ra ngoài một bước, bầu trời ngoài kia rộng lớn lắm!”
Anh ấy nói xong, chỉnh lại quần áo rồi đi.
Trưong Sùng Quang vẩn đứng yên tại chỗ, anh nghiền ngẫm những lời Hoắc Doãn Tư vừa nói, lát sau anh cúi đầu cười nhạt.
Đúng thế, ngoài kia rộng lớn lắm.
Anh cũng từng nghĩ như vậy, cho nên mới có sự xuất hiện của Tống Vận, nhưng mà anh hối hận rồi.
Anh không muốn đi ra ngoài kia, trái tim anh đã ở chỗ Hoắc Tây rồi.
Anh không cần ai hết, anh chỉ cần Hoắc Tây… nhưnq mà bon họ, còn có tươnq lai sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK