Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Trương Sùng Quang run lên.

Anh có thể khẳng định, Hoắc Tây đã biết thân phận của Hà Lộ, cô nói như vậy là đang cố ý chọc tức anh mà thôi.

Khi nhận lấy cái ly, anh suy nghĩ nên trả lời như thế nào.

Một giây sau, thân thể anh khẽ run lên, bởi vì tay Hoắc Tây đang phủ trên mu bàn tay của anh, cái loại nữ tính mềm mại mịn màng này, đã thật lâu anh không cảm nhận được, hơn nữa, đó còn là người phụ nữ anh yêu.

Giải thích hay phản bác, một chữ cũng nói không nên lời.

Anh thậm chí có thể cảm nhận được, lòng bàn tay của cô đang khẽ động, nam nữ trưởng thành bọn họ đã là vợ chồng nhiều năm, cho dù là tiếp xúc nho nhỏ trên thân thể thì cũng đủ để cho lòng người nhộn nhạo.

Có gì đó đang lặng lẽ thức tỉnh!

Từ khi chân bị thương tới nay, lần đầu tiên Trương Sùng Quang cảm thấy mình xúc động như vậy, dẫu biết rõ thời gian địa điểm đều không đúng, nhưng anh vẫn không nhịn mà yết hầu cuộn tròn.

Hoắc Tây cười nhạt: “Anh Sùng Quang, anh làm sao vậy? Sao trán toàn mồ hôi cả thế?”

Nói xong, cô vươn tay chạm vào trán anh.

“Tôi không sao cả!”

Trương Sùng Quang nói vừa nhanh vừa vội, rõ ràng là có phần chột dạ... Sau khi nói xong bầu không khí vô cùng vi diệu, Hoắc Tây chăm chú nhìn anh, sau đó cô nói rất chậm: “Không có việc gì là tốt rồi!”

Không biết tại sao, Trương Sùng Quang cảm thấy Hoắc Tây giống như một con dao cùn giết người.

Cảm xúc của anh đã bị cô khống chế.

Trương Sùng Quang không thích loại cảm giác này, nhưng anh lại tạm thời không có cách nào với Hoắc Tây... Quả thật, Hoắc Tây nghiêng người ghé vào bên tai anh, khẽ lẩm bẩm: “Anh Sùng Quang, nhìn anh chẳng giống như không có việc gì đâu!”

“Em gọi tôi là gì cơ?”

“Anh Sùng Quang á, không phải anh giới thiệu em là em gái anh sao?”

Hoắc Tây chậm rãi nói xong, buông tay anh ra, xoay người chăm sóc Tiểu Hoắc Tinh.

Trương Sùng Quang mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, toàn thân căng thẳng, bởi vì ở góc độ này của anh, anh có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh dưới cổ áo Hoắc Tây, mặc dù không phải một mảng lớn, nhưng cũng đủ kiều diễm.

Từ Melbourne đến nay đã hai năm anh kiêng quan hệ tình dục.

Hai năm rồi, Trương Sùng Quang chưa từng có phụ nữ.

Anh hoài nghi Hoắc Tây cố ý, nhưng khi cô khom lưng vẻ mặt lại rất dịu dàng, rất chuyên chú chăm sóc Tiểu Hoắc Tinh, hoàn toàn không có ý muốn quyến rũ anh.

Trương Sùng Quang ngửa đầu, uống hết hơn nửa cốc nước, vẫn không thể giải khát được.

Lúc này Hoắc Tây đứng thẳng lên, hờ hững nhìn anh: “Tinh Tinh không sao, nếu anh không thoải mái, có thể về trước.

Trương Sùng Quang dựa lưng vào sô pha, lạnh nhạt nói: “Tôi bảo tài xế về trước.”

Ngụ ý của lời này chính là không đi.

Hoắc Tây cũng không đuổi anh, cô nhìn về phía phòng bệnh, nói: “Anh ngủ bên trong đi, sẽ thoải mái hơn đấy.

Trương Sùng Quang lại muốn ở bên Tiểu Hoắc Tinh thêm một lát.

Hoắc Tây không có ý kiến, cô dựa vào đầu giường bệnh, lật xem tài liệu trong văn phòng luật sư.

Trương Sùng Quang nhịn không được hỏi: “Nhất định phải xem trong đêm nay sao? Em bận rộn như vậy à?"

Hoắc Tây không nâng mắt, chỉ nhẹ giọng nói: “Rất bận rộn, chẳng những phải xử lý luật sở và sự vụ Tây Á mà còn phải chăm sóc thêm ba đứa nhỏ, đương nhiên không thể nhẹ nhàng như anh với Hà Lộ rồi.”

Trương Sùng Quang:

Một lát sau, giọng anh khàn khàn: “Sau này nếu bận quá, có thể đưa đứa bé đến chỗ tôi.”

Hoắc Tây mỉm cười: “Sẽ không quấy rầy thế giới hai người của các anh đấy chứ?”

Cô luôn nắng mưa thất thường, Trương Sùng Quang không thể nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Hoắc Tây, em không cần dò xét tôi như vậy đâu!”

Hoắc Tây ngước mắt nhìn anh.

Ánh mắt cô sâu thẳm, ngay cả Trương Sùng Quang cũng không nhìn thấu, không rõ cô đang nghĩ gì.

Cô buông tài liệu trong tay xuống, rất ôn hòa mở miệng: “Em đỡ anh vào bên trong nghỉ ngơi.

Trương Sùng Quang là người kiêu ngạo cỡ nào chứ, sao anh có thể nguyện ý bị Hoắc Tây đỡ như người tàn tật được, anh nhanh chóng khẩn trương đứng lên: “Không cần đâu!”

Nhưng đứng dậy quá nhanh, thiếu chút nữa thì ngã.

Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Hay là em đỡ anh đi vậy! Trương Sùng Quang, anh trở nên nhạy cảm như vậy từ khi nào thế?”

Lần này, Trương Sùng Quang không từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK