Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông vươn tay xoa xao đầu Tiểu Thước Thước, bỗng nhiên nói ra một yêu cầu: "Tối nay anh ngủ cùng Thước Thước, có được không?"

Minh Châu do dự.

Trên lý thuyết, Lục Khiêm là thông gia với nhà họ Hoắc, ông ngủ lại cũng không có gì là sai, nhưng bây giờ cô đã ở bên người khác!

Cô chần chờ không trả lời.

Ánh mắt Tiểu Thước Thước ảm đạm, cậu chậm rãi đứng dậy.

"Con đi ngủ đây!" Nói xong, cậu sờ đầu Tiểu Lục U.

Sau đó ủ rũ bước đi.

Lục Khiêm không đành lòng nhìn cảnh này, ông đang định nói gì đó, nhưng Minh Châu đã nói trước: "Ông ngủ với thằng bé đi!"

Lục Khiêm: …

Đêm khuya, Minh Châu cố đè nén cảm xúc của mình: "Lục Khiêm, chuyện này phải trách ai đây!"

"Trách anh!" Giọng Lục Khiêm hơi nghẹn ngào.

Ông dường như đều vắng mặt trong từng giai đoạn trưởng thành của Thước Thước, ấm áp duy nhất ông có thể cho cậu bé là mỗi tháng một lần thăm.

Chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!

Lục Khiêm lại sờ sờ tóc Tiểu Lục U, định đợi con bé ngủ mới thôi.

Minh Châu lên phòng ngủ, ông không tiện đi vào.

Chờ bé con bớt sốt, ông về phòng ngủ Tiểu Thước Thước.

Cậu bé mất tự nhiên, Lục Khiêm mặc quần áo như cũ nằm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu con trai, thấp giọng nói: "Sau này bố sẽ không bao giờ rời đi nữa!"

Tiểu Thước Thước xoay người.

Cơ thể nhỏ bé dưới chăn ấm áp ôm lấy Lục Khiêm.

Cậu bé tựa cái đầu nho nhỏ vào ngực Lục Khiêm.

Thầm thì nói.

"Con không muốn nhận người khác làm bố."

Cho dù người đó trông rất được, cho dù người đó cực kỳ quan tâm chăm sóc mẹ, đối xử với cậu và em gái cũng rất tốt, nhưng cậu bé có thể nhận ra mẹ không vui, thỉnh thoảng còn khóc trong phòng vào ban đêm.

Năm đó, quang cảnh đám cưới ở Lục Viên tại thành phố C.

Sẽ không thể nào xóa nhòa trong tâm trí Tiểu Lục Thước.

Cậu bé hận bản thân còn quá nhỏ, không thể làm được gì cả!

Lục Khiêm ôm con trai, cảm thấy đau lòng vô cùng, vỗ nhẹ vào lưng con.

Ông thấp giọng nói: "Sau này bố sẽ thường xuyên về thăm con và em gái."

Tiểu Lục Thước không trả lời.

Cậu bé bám vào lòng Lục Khiêm như một chú khỉ nhỏ, đã lâu lắm rồi cậu bé chưa được ngủ cùng bố…

Lục Khiêm khó chịu trong lòng.

Ông nhẹ tay cởi áo khoác ra, tháo thắt lưng rồi đặt cậu bé lên bụng.

Tiểu Lục Thước oán giận: "Bố lạnh quá! Con còn ấm hơn cả bố!"

Lục Khiêm tính bế xuống.

Nhưng cậu bé cứ quấn chặt lấy ông, thì thầm nói mớ: "Để con làm ấm cho bố, tí nữa là nóng lên thôi."

Lục Khiêm cúi đầu.

Mặt ông dán vào lòng ngực cậu nhóc, thật lâu sau mới nói: "Nhóc con ngốc nghếch!"

Sáng sớm, Lục Khiêm đã rời đi.

Ông thơm con trai một cái, ăn mặc chỉnh tề rồi gõ cửa phòng Minh Châu.

Tiểu Lục U bị bệnh nên Minh Châu dậy rất sớm.

Cửa mở ra, Lục Khiêm đang đứng đối diện cô.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon, vẻ mặt tiều tụy, không quyến rũ xinh đẹp như tối hôm qua, nhưng đối với Lục Khiêm, Minh Châu như vậy càng khiến ông động lòng một cách khó hiểu.

Ông nhìn vào trong phòng, hỏi: "Con thế nào rồi?"

Minh Châu suy nghĩ một lát.

Sau đó cô mới mở cửa phòng ngủ ra, đứng bên ngoài nhìn: "Đã hạ sốt rồi, ông vào xem đi."

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm nhìn cô chăm chú, sau đó bước vào.

Ầm ĩ cả buổi tối, Tiểu Lục U còn đang say sưa ngủ.

Cô bé nhỏ nhắn trắng nõn, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt đang nằm nghiêng dưới chăn.

Một lọn tóc xoăn nhỏ màu trà xõa trên gối.

Cực kỳ đáng yêu.

Lục Khiêm đưa tay chạm vào mặt con, lại không nhịn được cúi xuống hôn lên.

Đúng là đã hạ sốt rồi.

Ông thả lỏng người, tự giác nhận ra bản thân không nên ở lại phòng ngủ Minh Châu.

Quả thật ông rất muốn có được Minh Châu, nhưng ông không muốn cô bị người ngoài lên án, cô đang ở bên cậu chủ nhà họ Tư, tương lai nếu có ngày hai người chia tay, thì là vì bọn họ không hợp nhau, chứ không phải bởi vì cô có quan hệ quá mức với chồng trước.

Lục Khiêm miễn cưỡng vuốt ve Tiểu Lục U.

Sau đó ông mới ra ngoài, Minh Châu có hơi bất ngờ.

Lục Khiêm khẽ nói: "Lát nữa cậu chủ nhà họ Tư có thể sẽ tới, anh ở lại không tiện lắm, đi trước đây!"

Ngón tay Minh Châu khẽ siết chặt.

Cô ngẩng đầu nhìn ông, như thể đang muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.

Lục Khiêm vươn tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK