Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhiên nhìn, trong mắt có chút nóng.

Hồi ức về chiếc nhẫn kim cương này không hề tốt đẹp, cô không biết tại sao Hoắc Doãn Tư lại lấy nó ra.

Hoắc Doãn Tư biết cô đang nghĩ gì.

Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, vóc dáng anh cao bàn tay cũng lớn, hoàn toàn bao lấy tay cô, cứ như vậy nắm một hồi lâu mới thì thầm bên tai cô: “Là anh cố ý đặt làm.”

Mẫu duy nhất trên thế giới, chữ cái phía trên chính là ý nghĩa đó.

Anh và An Nhiên, chưa bao giờ là An Nhiên vội vàng ở cùng với anh, vẫn là anh muốn cô.

Giọng Hoắc Doãn Tư khẽ run: “Đeo vào cho anh, lần này chúng ta từ từ.”

Nói xong anh bắt được ngón tay mảnh khảnh của cô, từng chút từng chút đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón giữa của cô, thật ra vốn là kích thước ngón áp út, nhưng An Nhiên gầy đi rất nhiều, ngược lại ngón giữa thích hợp hơn.

Đeo xong, anh hôn cô, hôn nhẹ một cái, ôm cô vào lòng.

Trước sau, cộng lại năm năm, giờ khắc này tâm tình cũng chỉ có chính bọn họ rõ.

An Nhiên thấp giọng nói: “Anh còn nói từ từ mà, Minh Minh…”

Hoắc Doãn Tư cười khẽ một tiếng.

Anh nhẹ nhàng xoa lưng cô, hỏi: “Em không muốn? Tối hôm qua tức giận như vậy không phải cũng không từ chối sao?”

Phụ nữ đấu võ mồm với đàn ông, sẽ không chiếm được tiện nghi.

An Nhiên thông minh không phản bác, cô quay lại chủ đề vừa rồi: “Hoắc Doãn Tư, anh thật sự muốn bắt đầu lại từ đầu với tôi sao?”

Hoắc Doãn Tư không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng.

An Nhiên bỗng nhiên có chút muốn khóc, mặt cô đè lên ngực anh, giọng nói có chút thay đổi: “Điều kiện tiên quyết là anh phải tôn trọng tôi, đối xử với tôi như một người bình đẳng!”

Cô và anh chênh lệch nhau nhiều như vậy, lại xa cách lâu như thế, nếu không phải anh kiên trì thì cô nghĩ cô tuyệt đối sẽ không chủ động, dù cho anh độc thân, dù cho bên cạnh anh không có những người khác.

Cô nói những lời này, Hoắc Doãn Tư cũng có chút xúc động.

Anh ừ một tiếng, vẫn ôm cô không buông tay, An Nhiên đẩy vài cái cũng không được.

Lúc này, người hầu ở biệt thự lên lầu gõ cửa: “Ngài, có chuyển phát nhanh của cô An.”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu nhìn An Nhiên.

An Nhiên chống lên vai anh: “Tôi đặt.”

Lúc này anh buông cô ra, An Nhiên đi tới cửa mở cửa, người hầu mỉm cười: “Tôi đã ký tên thay cô An rồi.”

An Nhiên nói cảm ơn, nhận lấy cái hộp, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Mua gì vậy?”

Hoắc Doãn Tư nhận lấy, ngồi xuống sô pha cầm dao rọc giấy mở ra, bên trong là một cái hộp màu xanh ngọc, sau khi mở ra đúng là một chiếc ghim cài áo opal, không phải đắt tiền nhưng cũng phải mấy vạn.

Anh lấy từ bên trong ra, đứng trước gương, đeo cà vạt và cổ áo sơ mi.

Nhìn rất lâu, anh thấp giọng nói: “Anh rất thích!”

Anh biết bình thường An Nhiên rất tiết kiệm, tủ quần áo của cô đều không đủ, nhưng lại mua cho anh chiếc ghim cài áo mấy vạn... Đột nhiên Hoắc Doãn Tư có chút hiểu An Nhiên muốn cái gì!

Anh không nói nhiều, ôm cô thật lâu.

Sáu giờ tối, Hoắc Doãn Tư lái một chiếc Rolls Royce Phantom, đưa An Nhiên đến Hoắc gia.

Tuy là sinh nhật anh, nhưng có Tiểu Lâm Hi ở đây, cho nên Hoắc Minh cũng không thúc giục anh, chỉ là sau khi người về nhà thì khịt mũi: “Chịu trở về rồi? Suýt nữa quên mất sinh nhật của mình hả?”

Hoắc Doãn Tư đóng cửa xe lại: "Bố, bố thật hiểu con!”

Hoắc Minh sờ sờ mũi.

Lúc này, Hoắc gia đông như trẩy hội, quả nhiên là náo nhiệt, rõ ràng là rét đậm nhưng dựng một căn phòng kính nhìn toàn cảnh ở sân trong và tổ chức một bữa tiệc kiểu phương Tây, hơn nửa nhân vật nổi tiếng ở thành phố B đều đã tới.

Sinh nhật là giả, kéo quan hệ là thật.

Đương nhiên, cũng có người tới xem kịch, phải biết rằng bạn gái cũ của Tổng giám đốc Hoắc là Tôn Điềm Tôn gia đến, nhưng mà hiện tại Tổng giám đốc Hoắc ngang trời xuất thế một đứa con trai, giống như mẹ đứa nhỏ cũng lên ngôi, tất cả mọi người muốn nhìn xem người này dùng thủ đoạn gì.

Hoắc Doãn Tư mở cửa xe.

An Nhiên ngẩng đầu lên, cô nhìn anh, biết khi bước ra khỏi xe thì thân phận hai bên sẽ không giống nhau.

“Xuống xe! Bố anh chờ lâu lắm rồi!”

Giọng Hoắc Doãn Tư rất dịu dàng, mọi người ở đây nghe xong, lỗ tai đều mềm nhũn.

Tôn Điềm cũng ở đây, cô cắn chặt môi.

Hoắc Doãn Tư chưa từng nói với cô như vậy.

Bộ dạng muốn khóc của cô, Lý Tư Ỷ bên cạnh ăn mặc gợi cảm, bưng ly rượu có chút lười biếng nói: “Lúc này mới đến, đã không chịu nổi rồi? Năm đó Hoắc Doãn Tư sẵn sàng chết vì An Nhiên.”

Sẵn sàng chết…

Tôn Điềm không tin, cũng không thể tưởng tượng Hoắc Doãn Tư lại có tình cảm sâu đậm như vậy.

Lý Tư Ỷ thu lại biểu cảm: “Tất cả tình cảm của Hoắc Doãn Tư đều dành cho An Nhiên, nếu không, với tính tình cao ngạo của anh ấy, sao bọn họ có thể tái hợp lại?”

Tôn Điềm tóm lại không cam lòng: “Nhất định là bởi vì đứa nhỏ.”

Lý Tư Ỷ cười cô ngốc: “Đứa nhỏ? Cô ngẫm lại Hoắc gia thiếu con sao? Chẳng lẽ cô không có khả năng sinh con? Hoắc gia nhất định phải vì đứa nhỏ mà tiếp nhận người đã chia tay 800 năm? Đứa nhỏ kia là tài kim quý mà An Nhiên sinh ra, nếu không... Chỉ là đãi ngộ của đứa con riêng mà thôi, tiền tài không thiếu nhưng tuyệt đối không có cơ hội cầm quyền.”

Tôn Điềm sắp khóc.

Nước mắt cô ta mông lung, còn phải chịu đựng, ánh mắt nhìn Hoắc Doãn Tư đều là yêu mà không có được.

Bên kia, An Nhiên xuống xe.

Thân là mẹ của trưởng tôn Hoắc gia, đương nhiên rất được chú ý, những người khác không biết chi tiết chỉ có cực kỳ hâm mộ, nhưng ở đây có không ít quản lý cấp cao của tập đoàn Hoắc thị, nhìn mà giật mình.

Không ngờ vẫn là An Nhiên.

Năm đó thư ký bên cạnh Tổng giám đốc Hoắc......

Thư ký Nghiêm cũng ở đây, cô mặc lễ phục đơn giản lão luyện, đứng bên cạnh Ôn Noãn, vẻ mặt cũng có chút kích động.

Hoắc gia cũng không giới thiệu An Nhiên trước mặt mọi người.

Hoắc Minh chỉ dẫn theo cô, chào hỏi mấy chú bác thân cận, bao gồm cả cổ đông quan trọng của Hoắc thị... Sau đó Ôn Noãn dẫn theo Lâm Hi tới, bà lưu loát đưa An Nhiên tới bên gia quyến nữ xã giao.

Ba năm này, An Nhiên đã rèn luyện rất nhiều, cũng không luống cuống trước tình huống này

Lại nói có Ôn Noãn ở đây, người bên ngoài cũng không dám nói thêm một câu, tất cả mọi người trong giới phu nhân ở thành phố B đều biết không đắc tội nổi Ôn Noãn, bình thường cô sẽ không cáo trạng với chồng, bà chỉ biết tự mình chỉnh người đắc tội đến sống dở chết dở.

Có Ôn Noãn ở đây, An Nhiên cũng tự tại.

Thỉnh thoảng cô ngước mắt lên, sẽ nhìn thấy ánh mắt Hoắc Doãn Tư nhìn qua, phần lớn thời gian của anh đều là xã giao... Gần chín giờ người của tập đoàn Trung Thiên và Cố Vân Phàm xuất hiện.

An Nhiên đang muốn đi qua chào hỏi.

Tôn Điềm ngăn cản đường đi của cô: “Thư ký An, có thể nói chuyện không?”

Tôn Điềm mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt, rất thiếu nữ, làn da cũng trắng nõn.

An Nhiên nhìn cô, nghĩ Hoắc Doãn Tư thật ra rất có thẩm mỹ, anh ấy nói anh ấy tạm lấy một người vợ... ngoại hình của người vợ này không tạm chút nào, đúng là kiểu anh ấy thích.

Lúc này Tôn Điềm rõ ràng đã uống quá nhiều.

Cô nhìn ánh mắt An Nhiên, có vẻ ghen tị, thẳng thắn nói: “Thư ký An, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô cảm thấy cô thật sự rất có khí chất, rất xinh đẹp, tôi khen cô trước mặt Hoắc Doãn Tư, nhưng tôi không ngờ cô lại cướp anh ấy trong tay tôi.”

Tôn Điềm nói xong, khóe mắt hơi ướt: “Tôi hận cô!”

Xung quanh có vài phu nhân nghe lén, công chúa nhỏ của Tôn gia muốn tay xé cô dâu cả tương lai của Hoắc gia, loại náo nhiệt này không xem thì uổng.

An Nhiên đang ở hoàn cảnh không tốt lắm.

Tuy nói cô và Hoắc Doãn Tư đã có con, cô cũng là người Hoắc Doãn Tư thích, nhưng sau khi gặp lại Hoắc Doãn Tư và Tôn Điềm thân mật một khoảng thời gian cũng là sự thật, thấy thế nào cũng là cô đuối lý.

An Nhiên đã quen lý trí, không biết ứng phó với người không lý trí như thế nào.

Huống chi đối phương đã uống rượu.

Tôn Điềm kéo tay cô, nghẹn ngào: “Thư ký An, tôi cầu xin cô nhường Hoắc Doãn Tư cho tôi được không? Tôi thật sự không thể không có anh ấy... Tôi thích anh ấy!”

Cảnh tượng khó xử.

Ngay cả tài ăn nói của An Nhiên cũng không có đất dụng võ.

Xa xa, Lý Tư Ỷ nghe xong, cô ấy nhếch môi đi tới bên người Ôn Noãn ôm lấy Tiểu Lâm Hi: “Còn nhận ra dì không?”

Lâm Hi gặp cô, thân thiết nói: “Dì ôm!”

Mũi Lý Tư Ỷ hơi chua xót: Giống như mẹ cháu, biết lấy lòng người khác!

Cô chào Ôn Noãn, ôm Lâm Hi đi về phía đám phụ nữ kia, đến đó nhét Lâm Hi vào tay An Nhiên, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Xử cái gì vậy, con trai không cần nữa sao? Tìm mẹ hơn nửa ngày rồi!”

An Nhiên giật mình một chút.

Sau đó, trong ngực đã bị nhét một vật nhỏ ấm áp, Lâm Hi nửa ngày không nhìn thấy cô, lúc này cũng nhớ rồi, mềm mại ôm: “Mẹ.”

Trẻ con giống như một quả bom.

Tôn Điềm uất ức, thổ lộ trước mặt một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, trở nên không đáng nhắc tới.

Có người đã xì xào bàn tán: “Đã có con rồi, cũng không thể ép người ta cưới cô ta nữa, làm người vẫn nên lương thiện một chút, hơn nữa chỉ ở chung một tháng mà thôi, hôn nhân làm gì có chuyện ép mua ép bán?”

Lời nói của những người đó, cũng rất không dễ nghe.

An Nhiên cảm thấy dù sao cũng phải kết thúc, mà Lý Tư Ỷ lại loay hoay móng tay tinh xảo, mới mặc kệ, ai bảo Tôn Điềm không nghĩ ra, Hoắc Doãn Tư chỉ thích An Nhiên, mà cô ta còn đi tới.

Ước chừng là do động tĩnh bên này quá lớn.

Hoắc Doãn Tư đi tới, nhìn Lâm Hi ôm cổ An Nhiên không buông, nhẹ nhàng hỏi: “Thằng bé làm sao vậy?”

An Nhiên cũng nhẹ nhàng trả lời: “Có thể là mệt rồi, muốn ngủ!”

Hoắc Doãn Tư đưa tay ôm Lâm Hi: “Anh đưa thằng bé vào phòng anh ngủ.”

An Nhiên đang do dự có nên đi theo hay không, Hoắc Doãn Tư đã bắt được tay cô, để cô đi theo mình... Tôn Điềm nhìn một màn ấm áp của bọn họ, nước mắt trào ra trong mắt.

Lý Tư Ỷ đưa khăn tay cho cô: “Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao! Cần gì chứ!”

Tôn Điềm quay lưng lại, khóc nấc lên…

Bên kia, Hoắc Doãn Tư ôm đứa bé tới đại sảnh chính, buông lỏng An Nhiên ra, anh chậm rãi lên lầu nghiêng đầu hỏi: “Tôn Điềm làm khó em?”

An Nhiên lắc đầu: “Không tính là làm khó, cô ta uống nhiều rồi.”

Vừa rồi có chút khó xử.

Nhưng cô có thể hiểu cho Tôn Điềm, giống như chính cô lúc trước cũng vậy, vứt bỏ tất cả tự tôn, chỉ muốn níu kéo Hoắc Doãn Tư... Cô cũng không cho rằng mình thắng Tôn Điềm.

An Nhiên không ngốc, cô có thể nhìn ra trên người Tôn Điềm có bóng dáng của mình.

Hơn nữa, gia thế của cô ta tốt hơn, lại đơn thuần hơn cô.

Những thứ này có thể Hoắc Doãn Tư không phát hiện ra.

Hoắc Doãn Tư khom lưng, đặt Lâm Hi lên giường lớn, An Nhiên ôm lấy đứa bé phía sau..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK