Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương Bách Ngôn tựa vào xe, lặng lẽ hút thuốc, không biết anh ta đã ở dưới lầu như thế này bao nhiêu đêm.
Diệp Bạch thường xuyên nhìn.
Nhìn Chương Bách Ngôn hoài niệm, nhìn Chương Bách Ngôn đau khổ.
Trong bóng tối, Diệp Bạch duỗi ngón tay thon dài ra, điểm sáng đỏ tươi sáng rất lâu.
Sau khi Lục u mang thai, giấc ngủ của cô rất chập chờn.
Buổi tối cô thích cởi chăn, sau đó thân thể trần trụi lộ ra ngoài, rồi tỉnh dậy vì khí lạnh của điều hòa… Khi tỉnh dậy, cô không thấy Diệp Bạch đâu.
Lục u ngồi dậy một lúc mới tỉnh ngủ.
Chờ tỉnh táo hẳn, cô bật đèn, xuống giường đi tìm dép. Trước đây cô rất lơ mơ, nhưng sau khi mang thai cô lại rất cẩn thận, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay gì đó.
Đi ra ngoài, cô nhìn thấy Diệp Bạch ở phòng khách.
Anh đứng trước cửa số sát đất hút thuốc, trong đại sảnh thoang thoảng mùi khói thuốc,
nhưng không quá nồng.
“Diệp Bạch.”
Lục u gọi anh từ phía sau, Diệp Bạch vừa nghe được giọng nói của cô thì lập tức dập thuốc, mở cửa sổ để xua tan mùi khói, quay người nói: “Sao ngủ không ngon mà lại dậy rồi à?”
Lục u đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, tựa vào ngực anh.
Cô mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi bằng vải cotton, che đi cái bụng đã lộ ra, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng cô là một cô bé. Nhưng nếu nhìn kỹ thì lại có chút gì đó khác biệt, có một vài lốm đốm nhỏ dễ thương ở hai bên sống mũi thẳng.
Diệp Bạch cúi đầu hôn cô một lúc.
Muốn đưa cô về phòng ngủ.
Nhưng Lục U lại nói không ngủ được, muốn hóng gió mát một lát… Diệp Bạch cũng không ngăn cản.
Anh nhìn cô khom lưng nằm trên lan can, rồi nhìn thấy Chương Bách Ngôn… Anh nhìn thấy nụ cười trên môi cô chợt cứng đờ.
Diệp Bạch nhìn, rất bao dung.
Qua mấy giây, Lục u nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối anh không ngủ mà lại đi nhìn anh ta à!”
Anh nói: “Không phải! Là chuyện công việc.”
Lục u ừ một tiếng, còn mang theo giọng mũi, sau đó cô hóng gió một lúc rồi đóng cửa số lại… Cô đi tới muốn anh bế mình về phòng ngủ, còn làm nũng nữa.
Diệp Bạch bế cô lên: “Thật giống một con heo con.”
Lục u ôm cổ anh, nhỏ giọng oán trách: “Làm gì có heo con nào nhẹ như em!”
Diệp Bạch bế cô vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không bật đèn, tối tăm lạnh lẽo. Anh đặt cô lên giường xong cũng không rời đi ngay… bàn tay vẫn ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, khẽ khàng vuốt ve qua lại. Có quyến luyến, cũng mang dục vọng giữa nam nữ.
Lục U ở dưới người anh, toàn thân mềm nhũn, ánh mắt đặc biệt sáng ngời.
Diệp Bạch từ từ cúi đầu hôn cô.
Cô không hề từ chối hay phản kháng, thậm chí còn chủ động ngậm lấy môi anh.
Hồi lâu, ánh mắt Diệp Bạch sâu thẳm, lẩm bẩm: “Nào có người chủ động như vậy?”
Lục u lại tiến tới hôn anh.
Diệp Bạch cởi quân áo, làn da cô trắng nõn mịn màng, trong suốt như pha lê trong ánh sáng mờ ảo, nụ hôn của Diệp Bạch chầm chậm hạ xuống, hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng
hôn hít vuốt ve.
Khi nụ hôn chạm tới vùng bụng dưới, đứa trẻ trong bụng khẽ ngọ nguậy.
Diệp Bạch giương mắt, trầm giọng khàn khàn nói: “Đứa bé đang động đậy.”
Lục u hơi nâng người, sau đó ôm đầu anh, nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc đen của anh… Diệp Bạch áp mặt vào bụng cô, cấn thận cảm nhận đứa bé.
Một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên trong bụng cô.
Hồi lâu sau, Diệp Bạch chổng người, cúi xuống hôn cô…
vẫn im lặng, cũng là lời thú nhận thẳng thắn nhất giữa họ.
Ngày tháng trôi qua.
Chớp mắt mùa hè đã qua, đầu thu tháng chín, cuối thu mát mẻ.
Bụng của Lục u đã rất to, đi đứng ngồi nằm đều không thuận tiện, chân thường sưng tấy nên Diệp Bạch thường xuyên xoa bóp cho cô. Anh nói: “Tính ngày thì ngày sinh vào khoảng giữa tháng mười một. Còn hai tháng nữa, chúng ta sẽ lên chức bố mẹ.”
Lục u sờ bụng, khi siêu âm, bác sĩ ám chỉ đây
là một bé gái.
Lục u cũng thích con gái.
Sau khi Diệp Bạch xoa chân cô xong, lúc ngấng đầu lên, anh có phần không nỡ, thấp giọng hỏi: “Thật sự không có vấn đề gì chứ? ở bên chỗ Lục Thước có thế không quen hay không?”
Tháng trước, Diệp Bạch có một vụ làm ăn ở nước ngoài xảy ra vấn đề, Phó Giám đốc đã vội vàng chạy tới ngay khi đó nhưng không giải quyết được nên Diệp Bạch đành phải đích thân đến đó.
Nhưng anh lại lo lắng cho Lục u.
Lục u tựa vào vai anh, cười nói: “Trước đây bọn em đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, anh còn lo lắng em có thể không quen à! Không sao đâu, đó là bố mẹ ruột, anh trai chị dâu của em.”
Đương nhiên Lục Khiêm và Minh châu không có gì để nói, Lục Thước thì trước giờ vẫn luôn yêu thương cô.
Lục Huân đối xử với cô càng tốt hơn.
Đứa trẻ trong bụng Lục u còn chưa ra đời, Lục Huân đã đan vài bộ áo len nhỏ, mỗi bộ đều có màu hồng rất đáng yêu, còn có tất và găng tay nho nhỏ.
Những thứ khác của bé cưng phần lớn cũng
là Lục Huân mua cùng cô.
Cô nói vậy, Diệp Bạch mới yên tám.
Nhưng chung quy anh vẫn không nỡ xa. Trước ngày đi, anh đi chợ mua thức ăn, làm rất nhiều món Lục u yêu thích rồi đóng gói cho vào tủ lạnh của nhà họ Lục, có thế cho Lục U ăn lúc thèm.
Lục u thấp giọng nói: “Anh đi cùng lắm một tuần thôi mà! Người ta cười cho đấy.”
Diệp Bạch vội vàng: “Thương vợ sao lại bị cười? Chỉ bị người ta ghen tị thôi.”
Đang là cuối tuần.
Lục Thước ngủ trưa xong, mặc một bộ đồ thường đi xuống lầu, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ thì dựa người một bên, uể oải nói: “Lão Bạch, cậu đừng làm quá lên! Cậu làm như vậy thì thể nào Lục Huân cũng sẽ lấy tôi so với cậu, nói tôi không quan tám đến cô ấy, nấu ăn không ngon bằng một nửa lão Bạch.”
Khi nói ra hai chữ “lão Bạch”, anh ấy cố ý nhấn mạnh, nhiều ít cũng có chút ghen tị.
Diệp Bạch cúi đầu cười khẽ.
Dù đã bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, cũng chỉ có Lục Thước vẫn đế ý.
Nhưng ghen tị là chuyện tốt, chứng tỏ còn quan tâm.
Diệp Bạch sắp xếp xong hết thảy, ngay cả quần lót của Lục u cũng được gấp xếp gọn gàng, tổng cộng có tám cái, không cần giặt, chỉ cần chờ anh trở về.
Lục u ghét bỏ: “Chờ anh về thì bốc mùi mất.”
Cô nói anh biến thái.
Diệp Bạch cầm vali lên, lại không nhịn được đặt xuống, lúc này bọn họ đang ở trong phòng của cô, rất riêng tư.
Anh ngồi ở mép giường, dang rộng hai chân.
Chân anh dài, Lục u ngồi một bên không tốn sức chút nào.
Diệp Bạch hôn cô một lúc lâu mới để cô nằm trên giường, anh thì lắng nghe động tĩnh của đứa bé: “Lại lớn lên rồi, giống như có trái bưởi đang chuyển động bên trong vậy. Chờ anh về chắc sức lực của nó lại lớn hơn! Chẳng giống con gái chút nào.”
Lục u cũng không nỡ rời xa anh.
Cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, dạo này Diệp Bạch đã gầy không ít vì bận việc ở công ty.
Cô thấp giọng nói: “Tiền đủ là được, đừng vất vả như vậy.”
Trong lòng Diệp Bạch mềm nhũn, anh ừ một tiếng: “Năm sau sẽ tốt hơn. Sang năm việc làm ăn ở nước ngoài sẽ được chuyến về, không cần phải bay đi bay về nữa! Anh có thể chuyên tâm ở bên em và các con.11
Lục u đặt lòng bàn tay của mình vào lòng bàn tay anh, lặng lẽ nhìn anh một lúc lâu…
Giọng nói lười biếng của Lục Thước từ ngoài cửa truyền đến: “Hai người đã xong chưa? Đã đăng ký kết hôn lâu thế rồi mà còn sến súa như vậy. Nếu còn không đi thì không kịp lên máy bay đáu.”
Lục u đỏ mặt.
Cô vội vàng đứng dậy, lại được Diệp Bạch đỡ: “Ngủ một lát đi, đừng xuống!”
Lục u vẫn muốn đi xuống.
Lục Thước cười nói: “Yên tâm, anh sẽ đưa Diệp Bạch ra sân bay, một tuần sau sẽ đón cậu ta về!”
Anh ấy lại cười nhạo cô: “Khá đấy!”
Lục u nhịn không được lại ôm Diệp Bạch, cô không biết tại sao, chỉ muốn ôm anh.
Diệp Bạch hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Sẽ về nhanh thôi.”
Diệp Bạch cầm hành lý đi xuống lầu.
Một quãng thời gian dài rất lâu sau đó, Lục u vô số lần hối hận, tại sao ngày đó cô không ăn vạ, tại sao không ngăn cản Diệp Bạch ra nước ngoài, thậm chí… cô xuống lầu tiền anh thôi cũng tốt rồi.
Cô nhớ rõ hôm đó thời tiết rất tốt, sau khi anh trai đưa Diệp Bạch đi rồi trở về đã mang cho cô một phân thạch rau câu, nói là ở sân bay Diệp Bạch cố ý mua cho cô, vì gần đây cô rất thích ăn.
Sau này, Lục U không bao giờ ăn thạch rau câu nữa.
Bởi vì vừa ăn, cô sẽ nghĩ đến Diệp Bạch và hối hận vô số lần.
Sáu ngày sau, vào buổi tối, hoàng hôn buông xuống.
Ánh sáng trong biệt thự đã giảm dần, đằng xa có vài con quạ đang kêu.
Lục u và Lục Huân ngồi trên sô pha ở đại sảnh , Lục Huân đang dạy Lục u đan tất… Ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, xe dừng lại, Lục Thước nhảy xuống xe.
Anh đi rất nhanh, vẻ mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Lục Thước!”
Lục Huân nhìn thấy anh trở về thì không khỏi đứng dậy: “Không phải tối nay anh có tiệc xã giao
quan trọng sao?”
Lục Thước nhìn chằm chằm vào Lục u, nhưng lại nói với vợ: “Em lấy hộ chiếu giúp anh, mấy thứ khác thì không cần. Một lát nữa anh và Doãn Tư sẽ đến úc một chuyến.”
Lục Huân sửng sốt một lát.
Lục Thước nói lại lần nữa, cô ấy mới bình tĩnh lại, lập tức đi lên lầu lấy đồ.
Bình thường mấy thứ này đều do cô ấy bảo quản, nhưng khi cô ấy cầm đồ đi xuống lầu, chân của Lục Huân đã mềm nhũn… Cô ấy hiếu rõ Lục Thước nhất, nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì anh sẽ không như vậy, hơn nữa anh còn nói Hoắc Doãn Tư cũng đi.
ủc, chỉ có một khả năng.
Diệp Bạch đã xảy ra chuyện!
Lục Huân thậm chí không dám hỏi, cô ấy sợ kích thích đến Lục u đã mang thai hơn bảy tháng.
ở tầng dưới, Lục u cũng ngơ ngác.
Chờ đến khi hoàn hồn lại, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh, có phải Diệp Bạch… đã xảy ra chuyện gì không?”
Lục Thước ngẫm nghĩ.
Cuối cùng anh cũng khỏng hoàn toàn giấu giếm, vì không giấu được, bởi tin tức bên ngoài đã
rợp trời rồi.
Anh kiềm chế cảm xúc, nói: “Máy bay trực thăng của Diệp Bạch rơi xuống núi, nhưng ở đó không tìm thấy ai cả… vẫn còn hy vọng sống sót. Anh và Doãn Tư sẽ lập tức chạy tới đó. Còn trong nhà thì có chị dâu em ở với em, bổ mẹ đã nhanh chóng chạy từ thành phố c tới rồi!”
Môi Lục u run run, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lục Thước nhẹ nhàng đè lên vai cô, khàn giọng nói: “Người Diệp Bạch quan tâm nhất là em và đứa bé. Lục u, em đừng để mình và đứa bé gặp chuyện không may, anh trai xin em.”
Lục u cố nén nước mắt.
Cô không yêu cầu đi cùng, bởi vì cô đang mang thai, nếu trên đường gặp chuyện không may sẽ chỉ là gánh nặng… Cô chỉ nắm lấy tay anh trai: “Anh, anh phải đưa Diệp Bạch về.”
Hốc mắt Lục Thước ươn ướt, anh ừ một tiếng.
Rồi anh nhìn vợ mình.
Lục Huân ôm Lục u, cô ấy nhìn chồng. Hai người đã kết hôn nhiều năm, tâm ý tương thông, không cần nói gì cũng có thế hiểu được tâm ý của đối phương.
Lục Thước rời đi.
Lên xe, anh nhớ lại lời nói của anh với Lục u sáu ngày trước, anh nói: “Bây giờ anh đưa Diệp Bạch đến sân bay, sáu ngày nữa anh trai sẽ đón Diệp Bạch về giúp em…”
Nhưng Diệp Bạch còn có thế trở về được không?
Anh khônq biết…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK