Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường lái xe về.
Đèn đường sáng lên.
Ôn Noãn không còn sức lực dựa vào ghế, cô nghĩ đến việc bọn họ chỉ vì làm chuyện ấy mà xem nhẹ bọn nhỏ, bồng nhiên cảm thấy mặt đỏ tim nóng vô cùng.
Thỉnh thoảng Hoăc Minh quay sang nhìn cò.
Dáng vẻ ôn Noãn đỏ mặt vô cùng xinh đẹp
Điện thoại nằm trong hộp chứa đồ bỗng reo vang, anh bớt thời gian mở máy
Là thư ký Liễu bên cạnh Lục Khiêm gọi tới.
Thư ký Liễu chào hỏi, nhanh chóng tiến vào chính đề: “Hoắc Minh, cũng khòng biết cò Đinh kia có được tin tức từ đâu, đã nghe danh õng Lục, đang nghĩ cách tới gặp một rân!”
Hoắc Minh cầm di động, hỏi: “Cặu nói thế nào?”
Thư ký Liều mỉm cười: “Ý của òng Lục là bình tĩnh quan sát. Trên tay ông chủ mỏ than bên phía Tây Nam ít nhiều cũng có vài ba việc, chỉ có thâm nhập vào sâu bên trong mới có thế nắm được chứng cứ, nhổ cỏ tặn gốc… Nếu không sẽ không dau không ngứa, cũng không đụng chạm vào được gân cốt.”
Tuy anh ta đang cười nói nhưng Hoắc Minh lại có thế cảm nhận sự độc ác của đòi chủ tớ này.
Phong cách làm việc của Lục Khiêm từ trước đến nay luôn không chừa hậu họa.
Anh gật dâu: “Vậy làm phiền cậu!… Thước Thước hả, được, ngày mai tòi bâo ôn Noãn đưa thằng bé tới.”
Hoắc Minh cúp điện thoại.
Anh không nhắc gì về Đinh Tranh, bởi vì đó thật sự là một nhân vặt không thể nhắc bên mồm.
Anh chỉ nói: “Cậu rất nhớ Thước Thước, ngày mai em đưa thằng bé tới khách sạn nhé.”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Hoằc Minh nhìn cô thêm vài lần, theo sau hạ giọng nói: “Vần còn tức giận hả?”
Ôn Noãn không được tự nhiên mà quay mặt đi.
Hoẩc Minh cũng không ép cô nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng nâm lấy tay cò, sau đó dịu dàng hỏi cò: “Ôn Noãn, hòm nay em cực kỳ nồng cháy, là do uống xong rượu hay là bởi vì ở chung cư đó?”
Nếu là vì chung cư, vậy sau này bọn họ sẽ tới đó.
Ôn Noãn có hơi xấu hổ lẩn bực mình.
Hoắc Minh lại cười nhẹ một cái…
Anh nghĩ, trước kia anh rơi vào lưới tình ôn
Noãn, hẳn là một chuyện rất dể dàng.
Cò rất thích giận dồi.
Đinh Tranh nhờ cậy vài người, cuối cùng cũng bắt được thòng tin của ông Lục thành phố c.
Chuẩn bị trước sau đủ kiểu mới có thể nói được đòi lời với thư ký của õng Lục, Đinh Tranh vô cùng nôn nóng mà nói: “Thư ký Liễu, nhờ anh hỏi lại xem ông Lục có thế gặp tòi không?”
Thư ký Liễu cười.
Anh ta rất biết cách đẳn đo đưa đẩy: “Hòm nay ngài Lục có lịch trình tư nhân, không gặp khách.”
Đinh Tranh sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Thật ra cỏ ta nhìn cũng được, mới chỉ hơn ba mươi, vẩn xem như còn trẻ tuổi có vốn liếng. Cô ta dán cả người mình lén người thư ký Liễu, còn ám chỉ nếu thành cõng sẽ nguyện ý bù đắp.
Kiểu bày binh này thư ký Liễu cũng đã thấy nhiều.
Anh ta nhẹ nhàng òm lấy Đinh Tranh, tỏ vẻ thân thiết mà nói: “Tiếu Đinh à, tòi cũng không thể phạm vào sai lầm vốn là nguyên tắc cơ bản này được.”
Anh ta suy nghĩ một lát lại nói: “Tính đi tính lại chúng ta cũng xem như là một nửa đồng hương, chuyện của lão Chu nhà cô cũng xem như chuyện của tôi. Như vậy đi, trong chốc lát tòi đưa cõ vào, có chuyện gì cô cứ xin ngài Lục là được.”
Đinh Tranh vò cùng cảm kích.
Cò ta đi theo phía sau thư ký Liễu, đi đến trước cửa một gian phòng.
Trước cửa có bốn vệ sĩ áo đen bảo vệ.
Đinh Tranh nhảy số trong lòng, cò ta nghĩ nếu cô ta có thế leo lên người ỏng Lục, vậy thì lão Chu nhà cỏ ta còn tài nguyên gì mà không nắm được nữa. Cò ta muốn tự phát triển sự nghiệp của bản thân cũng là chuyện dề nhưtrở bàn tay.
Thư ký Liều đẩy cửa đi vào.
Trong căn phòng to lớn vô cùng yên tĩnh.
Trên thảm, có hai người một lớn một nhỏ đang ngồi choi xếp gồ!
Nhìn dáng vẻ người đàn òng ước chừng còn chưa đến bốn mươi tuổi, hào hoa tuấn tú, vẻ mặt có thế gọi là dịu dàng, không chút liên quan với lời đồn tàn nhẩn mà bén ngoài hay rêu rao.
Đứa bé khoảng bốn tuổi.
Làn da trẩng trẻo, tròng rất dề thương, trỏng có hơi… quen mắt.
Thư ký Liễu hơi cúi người, nói nhỏ: “Ngài Lục, đây là cò Đinh, tìm ngài muốn cầu xin đòi chuyện.”
Lục Khiêm không thèm nâng đau.
Trong giọng nói của ông thậm chí còn có vẻ trách cứ: “Không phải đã nói rồi sao, hòm nay không gặp khách.”
Thư ký Liều khó xử.
Đinh Tranh vội vàng câu xin: “ông Lục, tói biết ông rất bận rộn, tòi tới đây cũng là vì chuyện của chồng tòi, tòi cũng sẽ không đế ông phải giúp không chuyện này…”
Cuối cùng Lục Khiêm giương mắt.
Ông im lặng nhìn người phụ nữ trước mắt, vẻ ngoài còn xem như đoan chính nhưng là khóe mằt và đuôi mày đều lộ ra vẻ mưu mỏ xảo quyệt.
Người khác thì thòi nhưng người phụ nữ này dám gây bất lợi cho ỏn Noãn.
Ông sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Lục Khiêm mỉm cười, õng đứng dậy ngồi vào trên sõ pha, thư ký Liễu vội vàng tới rót
nước trà.
Vé mặt của Đinh Tranh cứng lại.
Nhìn anh ta sao mà giống như đang hầu hạ hoàng đê’ vậy!
Đúng lúc này, Tiếu Thước Thước bất mãn, cả khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ uất ức: “ông cậu, sao õng không chơi với con nữa?”
Lòng Lục Khiêm nao nao.
Đứa nhỏ này, vừa rồi còn đang gọi bố mà!
Ông lại ngồi xổm xuống một lần nữa, vô cùng kiên nhẫn với đứa trẻ.
Đinh Tranh xem tình hình, lập tức lấy một chồng tiền giấy thật dày từ trong túi, bỏ vào bao lì xì đưa cho Tiếu Thước Thước.
Khi còn nhỏ Tiếu Thước Thước đã phải nếm trải cái nghèo.
Cậu bé nhìn bao lì xì, hỏi Lục Khiêm: “ông cậu, có phải cái này có thể mua rất nhiều trà
sữa không?”
Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cặu bé: “Uống ít trà sữa thôi!”
Tiếu Thước Thước khịt mũi, vừa chơi đồ chơi vừa nói: “Mẹ không mua nổi, chỉ toàn mua một ly cho con uống… Mẹ tiếc tiền không dám uống.”
Biếu cảm của Lục Khiêm trờ nên vặn vẹo.
Đinh Tranh ở bên tai ông nói cái gì ông cũng chẩng thèm đế ý, chỉ phất tay bâo thư ký Liễu xem mà làm.
Thư ký Liều cũng rất dẻo miệng dẻo lưỡi.
Nói chuyện một hồi, Đinh Tranh cảm thấy mình đã leo lên được Lục Khiêm rồi.
Đi ra khỏi phòng làm việc, thư ký Liều vó cùng khách sáo.
Đinh Tranh cảm tạ ngàn lần, đã xem thư ký Liều như người một nhà, lúc xuống lầu cò ta càng tin tưởng chắc chắn tiền đồ của mình đã vò cùng sáng lạn, thậm chí ngay cả õng chồng nhà giàu mới nổi kia cũng bắt đau nhìn không vừa mẳt.
Rất trùng hợp, ôn Noãn cũng ở lầu một của khách sạn.
Cò đang ngồi uống cà phê, ngồi đối diện là Hoắc Minh Cháu.
Đinh Tranh tự nhận bản thân đã cùng một tầng lớp với hai người, vì thế cố tình đi tới: “ôn Noãn, không ngờ được lại gặp cô ở đây.”
Ôn Noãn thấy Đinh Tranh, tâm trạng phức tạp.
Nếu không phái nhờ một tay của Đinh Tranh, ngày hòm qua cò sẽ không bị Hoắc Minh đưa đi, Hoằc Minh càng sẽ không biến chuyện ghen tuông thành chuyện thường ngày.
Vấn đe giữa bọn họ rõ ràng là do anh.
Bây giờ lại biến thành do chuyện cũ nàm xưa của ôn Noãn và Cố Trường Khanh.
Đinh Tranh cười lạnh: “ôn Noãn, nhìn cô nở mày nở mặt thế thòi chứ nói không chừng trong lòng chua xót không nguôi! Tôi tin rằng sớm hay muộn Hoắc Minh cũng sẽ không chịu nối cò, sớm muộn gì cỏ cũng bị đuối ra khỏi nhà họ Hoắc.”
Hoắc Minh Châu:…
Con mụ điên này từ đâu nhảy ra vậy?
Ôn Noãn cũng chỉ cười nhẹ, chẳng thèm so đo với cò ta.
Đúng lúc này, thư ký Liễu dắt một cậu bé đi xuống, cậu bé kia lập tức nhào vào lòng Hoắc Minh Châu, nhỏ giọng gọi mẹ.
Rõ ràng Đinh Tranh ngấn ra.
Vì sao đứa bé ở trong phòng của ông Lục lại gọi Hoắc Minh Châu là mẹ?
Thư ký Liễu mỉm cười: “Cò Đinh, mọi người có quen biết sao? Để tôi giới thiệu một chút, ôn Noãn là cháu gái bên ngoại của ông Lục cũng
là cỏ chủ của nhà họ Lục chúng tôi.”
Biếu cảm của Đinh Tranh rất khó xem.
Cõ ta đã biết õn Noãn có bối cảnh từ lâu, không thế ngờ được cò lại là người thân của ông Lục.
Đúng lúc này Lục Khiêm xuống dưới.
Đầu tiên ông tiến tới sờ đau cậu nhóc sau đó lại nhìn ôn Noãn, giọng điệu mang ý trách cứ: “Sao mà cháu chả biết chăm sóc bản thân y như Thước Thước vậy hả? Trời lạnh thế này mà còn để lộ chân, mấy cô gái bây giờ chỉ biết đẹp!”
Nói xong thì cởi áo khoác của mình ra khoác lèn đùi ôn Noãn.
Xong rồi, còn sờ sờ dâu cô.
Giống y đúc lúc sờ đầu Thước Thước.
Ôn Noãn đang định nói gì đó, Lục Khiêm đã rời đi cùng Thư ký Liều. Lúc ông ngồi vào trên xe, gửi một tin nhần cho Hoẳc Minh Cháu: [Ghen tị?]
Hoắc Minh Châu vốn không định trả lời nhưng lại nhịn không được.
[Ai ghen tị?]
Một lát sau, tin nhắn của Lục Khiêm mới tới…
[Ôn Noãn là bậc con cháu, dấm của bậc con cháu mà em cũng ãn?]
Hoẩc Minh Châu cạn lời.
Vừa rồi là ỏng cố ý cởi áo ra đúng không? Chỉ để gửi cái tin nhắn nhàm chán này thòi sao?
Có người lại đế ý vò cùng.
Đó là Đinh Tranh.
Vốn dĩ cò ta khinh thường ôn Noãn nhưng tới khi chính mắt thấy òng Lục quyền cao chức trọng quan tâm cò như vậy, quả thực xem cò như một đứa trẻ, trong lòng cô ta vỡ vụn!
Vì sao Ôn Noãn lại có được tất cả mọi thứ?
Cò ta khó chịu trong lòng, bởi vì có nhà mẹ đẻ lớn thế nên Hoắc Minh mới không rời không bỏ!
Ôn Noãn nhấp nhẹ ly cà phê, cò mỉm cười: “Đinh Tranh, bây giờ cò ly hòn với chồng thì có lẽ còn giữ được tài sản đấy.”
Đinh Tranh nghiến răng nghiến lợi: “ôn Noãn, cò cố ý đúng không?”
Ôn Noãn rũ mắt.
Một lát sau cò giương mắt nhìn Đinh Tranh: “Năm đó cò phá hư gia đình Bạch Vi, nhiều nãm sau rõ ràng cò đã lấy chồng kết hòn, cũng xem như có kết quả tốt. Nhưng hiện giờ cò vẫn muốn khiến người khác tốn thương, muốn qua lại với Hoắc Minh, Đinh Tranh, tỏi muốn hỏi cò một chút, có phải cò cố ý hay không?”
Đinh Tranh nghẹn họng không trả lời được.
Đúng lúc này, cô ta nhận được tin nhắn từ thư ký Liễu, ý bảo ông Lục không vì tình thân, vẫn đồng ý hợp tác với chồng cò.
Trong nháy mắt Đinh Tranh như sống lại.
Cò ta cất di động, nhìn ôn Noãn với ánh mẩt kiêu ngạo: “Chúng ta chờ xem!”
Đợi-cô ta rời đi, ôn Noãn nhìn theo bóng dáng ấy.
Hoắc Minh Châu nhẹ giọng nói: “Chị dâu, chị đế ý cò ta sao?”
Ôn Noãn lắc dầu, lát sau cò mới nói: “Chị thật ghê tởm cô ta mà! Năm đó cò ta đã gây ra tốn thương rất lớn cho Bạch Vi, bây giờ cò ta lại giờ trò cũ, loại người này cá đời sẽ không sổng tốt được!”
Cò không muốn nói chuyện nhiều, đưa áo khoác của Lục Khiêm cho Minh Châu.
Minh Châu sửng sốt.
Ôn Noãn cười nhẹ: “Cậu muốn đưa cho em khoác, mượn chị đế nói thòi, cậu sợ em lạnh!”
Khuôn mặt Minh Châu đỏ lên.
Chiếc áo khoác tỏa ra mùi hương của người đàn ông ở trong tay cò ấy, trong túi áo có một vặt cứng cứng.
Duỗi tay sờ hóa ra là một hộp nhung.
Cò ấy nhe nhànq mở ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK