Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Hoắc Tây lại múc một muỗng lớn.

Cô bé cảm thấy, mẹ so với bộ xương kia đẹp hơn nhiều, mắt bố cũng chẳng mù.

Buổi chiều, Ôn Noãn ngủ trưa dậy.

Tắm rửa xong, thay quần áo chuẩn bị đi dạo sân sau, người làm đi đến: “Bà chủ, có cô Xa nói muốn gặp cô!”

Cô Xa…


Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: Không kịp đợi vậy rồi à!

“Để cô ta vào đi!” Ôn Noãn lạnh nhạt nói.

Người làm gật đầu, đi ra ngoài gọi Xa Tuyết vào.

Cô gái trẻ tuổi, tuy đã là tiểu hoa tuyến một, nhưng đứng trước căn nhà giàu có cao cấp thì cũng có chút choáng váng, mãi đến khi người làm đến gọi cô ta mới bừng tỉnh.

Đi vào sảnh lớn, bên trong trang trí thực rất xa hoa nhưng cũng rất có phong cách.

Nữ chủ nhân đang đánh đàn.

Xa Tuyết là sinh viên trường nghệ thuật, cũng biết chút tài nghệ, nhưng Ôn Noãn đánh đàn dương cầm rất hay, cô ta bỗng chốc ngây người, cô ta nghĩ mấy phu nhân nhà giàu chỉ biết đánh mạt chược, xã giao với mấy quý bà là được.

Người phụ nữ trước mặt...

Mái tóc dài màu trà, buông xõa trên tấm lưng thon thả.

Gương mặt trắng mịn có chút ửng hồng, đầu mũi thanh tú, hàng mi dài cong vút, thanh tú xinh đẹp không nói thành lời.

Xa Tuyết khẽ xoa tóc mình, cũng là màu trà, nhưng không giống kiểu bẩm sinh của Ôn Mạn, cô ta say này mới nhuộm, để giống với Ôn Noãn, mà cứ cách hai tháng cô ta phải nhuộm lại một lần.

Cô ta đang định lên tiếng thì người làm bưng trà đến.

Xa Tuyết ngồi xuống, nhìn cô gái cốt cách nổi tiếng này, trong lòng lại cảm thấy ghen tỵ.

Cô ta ngưỡng mộ cuộc sống thế này.

“Cô Ôn!” Cô ta gọi Ôn Noãn.

Tiếng đàn dương cầm dừng lại, ngón tay Ôn Noãn dừng trên phím đen đàn dương cầm, cô khẽ cười: “Cô Xa đến cả một tiếng bà Hoắc cũng không chịu gọi, là nắm chắc rồi sao?”

Xa Tuyết có chút khó xử.

Ôn Noãn đứng dậy đi đến ngồi xuống đối diện với cô ta, nhẹ nhàng nói với người làm: “Lấy cho tôi ly cà phê, đã lâu rồi không được uống!”

Người làm lập tức đi pha.

Đợi đến khi cà phê đem lên, Xa Tuyết lạnh mặt: “Bà Hoắc, đây là muốn ra uy với tôi sao?”

Ôn Noãn ngửi mùi cà phê thơm nồng.

Cô khẽ cười: “Xem như vậy đi! Cô Xa tìm tôi có chuyện gì sao?”

Dù sao Xa Tuyết cũng còn trẻ, không có nhiều kinh nghiệm, trực tiếp nói thẳng: “Tôi không tin bà Hoắc chưa xem tin đồn tối qua! Tôi đến, cũng là muốn để bà Hoắc cho tôi một lời giải thích.

Ôn Noãn khẽ cười.

Cô khế uống cà phê, đặt ly xuống, cô nói: “Cô Xa nói là, chồng tôi đã ngủ với cô sao?”

Sắc mặt Xa Tuyết u ám không rõ.

Cuối cùng cô ta cắn răng nói dối: “Đúng!”

Ôn Noãn vẫn cười nhạt: “Vậy cô đi tìm anh ấy đi! Sao lại đến tìm tôi! Cô Xa... Nếu cô muốn làm bà Hoắc, có lẽ nên ra đòn trên người Hoắc Minh chứ, nếu cô muốn làm kẻ hầu, vậy tôi nói cho cô biết, tôi không dung túng cho kẻ hầu.

Sắc mặt Xa Tuyết khi đỏ khi trắng.

"

Cô ta không ngờ, Ôn Noãn trông có vẻ yếu đuối nhưng lại cay nghiệt như vậy.

Cô không hề hoảng loạn chút nào.

Xa Tuyết không thể đối phó.

Ôn Noãn ngước mắt, yên lặng nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Bất kỳ người nào, nhìn thấy người khác biến thành vẻ ngoài giống mình, quyến rũ chồng mình thì cũng chẳng vui vẻ gì, hơn nữa, còn lộ mặt xuất hiện trên truyền thông đại chúng.

Cất nhắc cô ta lên tuyến một, cũng đủ rồi!

Ôn Noãn lấy một xấp giấy tờ từ trong ngăn kéo bàn trà, ném đến trước mặt Xa Tuyết.

“Nhìn cái này đi, rồi quyết định nói chuyện với tôi thế nào.

Vẻ mặt Xa Tuyết chợt cứng đờ.

Cô ta chần chừ vươn tay qua, cầm tài liệu đó lên, một xấp dày đều là đủ loại chuyện của cô ta.

Năm nhất yêu hai người đàn ông cùng một lúc.

Trong đó có người đã kết hôn!

Sự việc đã bại lộ, cô ta bị vợ của người đàn ông kia đánh đến mức nhập viện, người đàn ông đã có gia đình kia mua cho cô ta một căn nhà, đương nhiên, từ lần đó về sau cô ta không thể mang thai nữa.

Năm nay, cô ta đã ký với công ty Đinh Tranh.

Cô ta trở thành dáng vẻ của Ôn Noãn.

Sắc mặt Xa Tuyết tái nhợt, cô ta run môi: “Bà Hoắc!”

Ôn Noãn chậm rãi uống hết ly cà phê.

Cô khẽ cười: “Chỉ cần thả chút tài liệu này ra, con đường ngôi sao của cô sẽ bị hủy ngay, tôi nghĩ cô cũng không muốn nỗ lực đã lâu như vậy mà lại thất bại do bản thân... Do dã tâm bất chính của mình!”

Xa Tuyết cắn môi cuối cùng chịu thua: “Bà Hoắc, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt tổng giám đốc Hoắc! Tối qua, tối qua cũng là tự tôi tình nguyện, thậm chí tổng giám đốc Hoắc cũng không cho tôi vào phòng.

Ôn Noãn không chút gợn sóng.

Xa Tuyết nhìn gương mặt nho nha của cô, không biết cô đang nghĩ gì!

Cô ta liên tiếp thua trận, thấp hèn nói: “Bà Hoắc có yêu cầu gì, đều có thể nói với tôi, chỉ cần... Chỉ cần tha cho tôi một đường lui!”

Ôn Noãn lạnh nhạt nói: “Tôi có hai yêu cầu! Thứ nhất, sửa lại mặt như cũ! Thứ hai, ngưng hợp đồng với Đinh Tranh, ký với công ty đăng ký của tôi!”

Sắc mặt Xa Tuyết tái nhợt.

Phí ngưng hợp đồng là năm mươi triệu, gần như là toàn bộ tích góp của cô ta.

Sửa mặt lại, cô ta sẽ không duy trì được vị trí tuyến một.

Nhưng cô ta không có lựa chọn khác, Ôn Noãn nắm giữ tử huyệt của cô ta, cô ta chỉ là không hiểu tại sao Ôn Noãn lại để lại một con đường cho cô ta thôi!

Cô ta run giọng hỏi.

Ôn Noãn cầm ly cà phê vân về, chợt ngây người.

Một lúc sau, cô mới khẽ nói: “Bởi vì muốn người muốn tiếp cận Hoắc Minh, cô không phải người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng! Nếu ai đến cũng giết sạch thì mệt quá!”

Lại nói, Xa Tuyết là người của Đinh Tranh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK